Hết mình vì công việc, tôi đã đánh mất quá nhiều thứ…
Trước đây tôi cứ nghĩ tôi cần việc, và việc cũng cần tôi, vị trí của tôi nếu là người khác ngồi vào thì khó có thể làm được, nhưng tôi đã lầm…
Tôi vốn là đứa nghiện việc, và tôi mới chỉ nhận ra điều này khi tôi vào công ty làm việc được ba năm. Phụ nữ 27 tuổi, ra trường làm ở một công ty khác 2 năm trước khi về công ty hiện tại tôi đang làm, chưa một mảnh tình vắt vai, những mối quan hệ xã hội như bạn bè, thậm chí người thân tôi cũng hạn chế gặp gỡ…tất cả ưu tiên hàng đầu tôi dành cho công việc, tôi luôn không nghĩ rằng công việc làm tôi mệt nhọc gì cả, vì chỉ khi làm việc tôi mới thấy mình được nhìn nhận đúng, những lời khen, lời động viên từ sếp, những khoản tiền lương tăng dần theo năm tháng khiến tôi cảm thấy thỏa mãn về bản thân mình vô cùng.
Tôi chưa từng nghĩ rằng mình cần phải thay đổi điều gì cho hiện tại, mặc dù gia đình tôi luôn lo lắng và thúc giục tôi lập gia đình để ổn định tương lai, trở thành một người vợ người mẹ như bao người phụ nữ khác trên đời.
Ừ thì là tư duy của các cụ, mình có nói tới nói lui cũng chẳng thuyết phục được nên tôi cứ cười trừ khi ai đó hỏi, thực lòng tôi không thiết tha gì chuyện chồng con hay các mối quan hệ tình cảm, việc một người đàn ông nào đó đến tán tỉnh và đặt vấn đề nghiêm túc khiến tôi thấy rất mất thời gian, tại sao tôi lại phải trở thành một người mẹ, người vợ bỉm sữa và lui về hậu trường không được làm những gì mình thích rồi suốt ngày phải ở nhà quanh quẩn với con cái và trăm thứ linh tinh khác, trong khi bản thân tôi hoàn toàn có thể chủ động làm ra kinh tế, được thoải mái chi tiêu, làm bất cứ những gì mình đang đam mê mà không phải vướng bận bất cứ điều gì?
Chỉ nghĩ đến vậy thôi là tôi đã không còn thiết tha gì đến chuyện yêu đương và chồng con nữa. Còn các mối quan hệ bạn bè, thú thực là tôi không có bạn thân và tôi cũng không cần phải chia sẻ tâm sự gì với bất cứ một ai. Bạn bè xã giao thì nhiều, thi thoảng vì công việc này kia tôi cũng phải đi giao lưu với họ, toàn mấy đứa hay ghen tỵ với người khác, suốt ngày chăm chăm sống dựa vào bạn trai, cặp bồ cặp bịch mà cứ bô bô ra như chiến tích hào hùng lắm! Đàn bà có tư tưởng như vậy, tôi không thể chấp nhận nổi!
Video đang HOT
Với công việc, tôi có thể dành toàn thời gian cho nó, tôi thích cái cảm giác được bận rộn, đầu óc luôn vận động để hoàn thành các công việc mà sếp tin tưởng giao phó, cảm giác thật hạnh phúc khi được những người thành công thừa nhận năng lực của mình!
Nhiều khi, công việc và các mối quan hệ với đồng nghiệp cũng khiến tôi mệt mỏi, vì thói đời “trâu buộc ghét trâu ăn” và với những đồng nghiệp xung quanh cũng không phải ngoại lệ, với những người như thế, tôi cũng không có nhu cầu phải giao lưu thân mật gì cả, việc tôi tôi làm, nước sông không phạm nước giếng, câu trả lời hay nhất trong công việc vẫn là sự tin tưởng tuyệt đối của sếp với tôi và công việc tôi vẫn đang làm tốt.
Một sự cố xảy ra khi tôi làm việc quá căng thẳng trong một thời gian dài nên tôi đã tính khoản tiền trong hợp đồng gây thiệt hại cho công ty, tôi không muốn đổ lỗi cho ai khác vì tôi biết chính là do sức khỏe tôi không được tốt nên đã xảy ra sai sót, tôi đã ứng tiền lương của mình bù vào, nhưng sau sự cố đó dường như sếp nhìn tôi với con mắt khác hẳn, không còn tin tưởng như hồi đầu. Điển hình là việc sếp tuyển thêm một trợ lý mới về và giảm tải một nửa công việc của tôi xuống, ở gần sếp ba năm nên tôi hiểu, đây chính là sự “thất sủng” của tôi chứ không phải như lời sếp nói “Em nên nghỉ ngơi cho tinh thần thoải mái thì mới bắt tay vào công việc được!”.
Từ ngày bạn trợ lý mới về, tôi như bị ra rìa. Tất cả những công việc tháp tùng, chuẩn bị hồ sơ, hợp đồng, thương thảo…ngày trước tôi vẫn làm giờ giao hết cho bạn trợ lý đó, công việc của tôi chỉ là “dọn dẹp” những hồ sơ còn tồn đọng, một việc nhàm chán mà mỗi khi tôi rảnh rỗi thì mới làm giờ thành việc chính.
Ngồi trong phòng một mình hoàn thành công việc từ đời nào nhưng tôi cũng chẳng biết đi đâu, làm gì vì tôi không kết giao thân thiết với một ai trong công ty. Giờ những đồng nghiệp ghét tôi được thể nói xấu sau lưng tôi, thậm chí khi tôi đi qua họ còn mỉa mai tôi, dù rất khó chịu nhưng tôi vẫn bỏ ngoài tai…
Tháng rồi sếp gọi tôi vào, trần tình chuyện giảm tải công việc và giảm lương rồi cho tôi 1 kì nghỉ du lịch trong nước, ai cũng nghĩ là sếp quá ưu ái tôi phải không? Tôi hiểu, cái giá trị của tôi trong mắt sếp đã giảm xuống thảm hại rồi, trước đây tôi cứ nghĩ tôi cần việc, và việc cũng cần tôi, vị trí của tôi nếu là người khác ngồi vào thì khó có thể làm được, nhưng tôi đã lầm…
Và sự thật là đây, sau tất cả những gì tôi cống hiến sau ba năm, bao nhiêu thương vụ cả rõ ràng cả mờ ám, tôi luôn là một kẻ trung thành kín miệng đến giây phút cuối cùng, kể cả khi bao nhiêu câu chuyện không hay về sếp đến tai tôi tôi vẫn bỏ qua và tận tụy với công ty, nhưng kết quả là gì? Chỉ một lần làm sai, tất cả con đường của tôi bị đóng lại, thậm chí tôi bị đẩy lùi xuống như một kẻ bị đày vào “lãnh cung”. Suy nghĩ quá nhiều, tôi đổ bệnh, nằm ở nhà một mình trước khi mẹ tôi lên chăm, tôi mới thấy mình là kẻ tay trắng, tôi chẳng có gì ngoài tiền, trước kia tôi cứ nghĩ tiền và công việc sẽ khiến tôi hạnh phúc, nhưng những lúc tinh thần yếu ớt thế này, tôi mới thấy mình đã đánh mất quá nhiều thứ trong cuộc sống, tình yêu, bạn bè, thú vui, lẽ sống… mà tất cả những thứ đó đều không mua được bằng tiền, vậy nên tôi thực sự là một kẻ tay trắng ở tuổi 28.
Theo Emdep
"Vợ ơi! Đừng im lặng nữa được không?"
Anh sợ chị, không phải vì chị là người phụ nữ đanh đá hay ghê gớm, mà chỉ vì chị hay im lặng...
Giận chị cũng im lặng, đau chị cũng im lặng và khi nỗi buồn bủa vây chị cũng im lặng, điều này khiến anh không biết phải làm sao...
Trong các cuộc nhậu cùng bạn bè, thấy mấy ông bạn than vãn kể lể sợ vợ "quản chặt tài chính", "lấy bố mẹ làm người giám sát tối cao", hay "lấy các con làm lý do ép các anh việc này việc kia" thì Cường khác hẳn, anh sợ sự im lặng của vợ. Mỗi lần được hỏi, anh hay đùa với bạn bè rằng "ra đường sợ nhất công nông, về nhà sợ nhất vợ không nói gì". Bạn bè cười nhạo Cường, nhưng bản thân anh biết rõ, anh thật sự sợ sự im lặng của vợ hơn bất cứ thứ gì khác.
Cường biết vợ hay im lặng để phản ứng với mọi "lỗi lầm" của anh từ khi hai người yêu nhau. Anh nhớ, có lần anh mời vợ anh đi chơi, mà mải vui trận điện tử với bạn bè, anh đã quên mất giờ hẹn. Cuối cùng, khi nhớ ra thì vợ anh đã phải đợi anh hơn một tiếng đồng hồ. Anh đến đón vợ, vợ anh không phản ứng, chỉ im lặng nhìn anh thật lâu, anh nói gì cũng mặc, anh làm gì cũng coi như không biết. Điều này khiến anh cảm thấy rất nặng nề. Hay trong một lần anh đèo vợ đi chơi, mặc dù đã được cô ngăn cản khi anh lượn lách, nhưng vì muốn "thể hiện" mà anh đã làm đổ xe khiến vợ bị gãy tay. Vợ anh không khóc, không than, không trách mà im lặng, sự im lặng khiến anh ân hận mãi.
Rồi khi kết hôn, Cường vẫn ham vui bạn bè mà tụ tập tới tận khuya, đến khi say xỉn rồi mới về nhà mà không thèm gọi điện cho vợ, khi vợ anh gọi thì anh phớt lờ không nghe điện thoại. Sau tất cả những việc ấy, anh chỉ muốn chứng minh cho bạn bè rằng anh không sợ vợ, rằng anh muốn làm gì thì làm mà không cần phải báo cho vợ biết. Nhưng khi về đến nhà, anh thấy vợ vẫn lặng lẽ ngồi chờ anh bên mâm cơm, lặng lẽ chăm sóc anh say xỉn mà anh day dứt mãi. Cô không trách anh, không mắng anh cũng không cằn nhằn, chỉ có ánh mắt của cô là buồn vời vợi. Điều này đã khiến Cường thay đổi hẳn từ suy nghĩ đến hành động, kể từ dạo đó anh không bao giờ đi đâu mà không báo về cho vợ.
Rồi gần đây nhất là lần mẹ vợ đột ngột qua đời do tai biến mạch máu não. Một tin buồn lớn đến vậy, một mất mát không gì có thể bù đắp được đối với vợ Cường, nhưng cô vẫn chỉ im lặng, lặng lẽ ngồi bên linh cữu mẹ ánh mắt ráo rác vô hồn. Cường chứng kiến vợ im lặng như vậy khiến anh xót lắm, giá kể cô cứ khóc, cứ vật vã đau đớn thì anh đã yên tâm hơn rất nhiều.
Nhưng cô im lặng nhiều quá khiến anh mệt mỏi, dường như trong cô là thế giới khác cô độc lắm. Cô trói mọi cảm xúc, mọi bức bối, mọi ấm ức, đau khổ bên trong sự im lặng ấy khiến anh cảm thấy dường như anh không bao giờ hiểu được cô, dường như cô ở xa anh lắm. Rồi thì cứ mỗi khi vợ chồng giận dỗi, có chút bất đồng hoặc cần phải có sự tranh luận bảo vệ cho ý kiến của mình thì cô chỉ im lặng. Mỗi lần có việc gì đó cần đưa ra ý kiến, cô chỉ đưa ra ý kiến của mình, khi anh không đồng ý, anh phản ứng lại thì cô chỉ im lặng, cô bỏ lửng ý kiến cho anh quyết định khiến Cường rất khó chịu. Nhiều lúc bực quá, anh gắt lên "em nói đi xem nào?", cô chỉ nhẹ nhàng "em tôn trọng ý kiến của anh!" rồi im lặng khiến anh ấm ức bởi không biết vợ có đồng ý với quan điểm của anh hay không, có phục hay không.
Giờ Cường chỉ ước vợ đừng im lặng với anh mãi như vậy nữa, mở lời chia sẻ với anh nhiều hơn. Hãy mắng anh thật nhiều mỗi khi anh sai hoặc khóc thật lớn khi nỗi đau ập đến. Cường chỉ mong giờ đi về muộn, người sặc mùi bia, vợ anh đừng im lặng nữa, hãy mắng anh thật nhiều, hãy than vãn thật nhiều để anh có thể hiểu được vợ hơn. Nhiều khi anh muốn hét lên thật to rằng "vợ ơi đừng im lặng nữa mà, anh sợ vợ im lặng lắm!".
Theo Emdep
Em yêu anh, chồng ạ, chỉ xin anh đừng có đòi hỏi "chuyện ấy" ngay lúc này Em muốn anh nhớ một điều quan trọng rằng, em rất yêu anh. Chỉ là em cũng mong rằng anh hãy đừng cố để "yêu" em ngay lúc này... Chồng yêu ạ, Em mong anh hiểu rằng khi em quyết liệt từ chối mong muốn thân mật của anh thì điều đó không thể phản ánh được bất cứ điều gì về anh...