Hết lòng chăm mẹ chồng nhập viện, nàng dâu không được một tiếng động viên lại còn bị ép phải ly hôn
Nghe chị họ kể lại lời mẹ chồng nói với con trai bà mà tôi như muốn gục ngã. Hóa ra bà đang dùng sức khỏe không tốt để ép chồng tôi phải bỏ vợ.
Quay đi quay lại mà vợ chồng tôi cũng đã lấy nhau được 5 năm. Dù có những cãi vã, những khó khăn nhưng đó là chuyện thường thấy ở bất cứ cặp đôi nào nên nhìn chung, chúng tôi vẫn khá là tình cảm. Tuy nhiên, điều làm cả hai vợ chồng cảm thấy phiền não nhất là mãi mà vẫn chưa có con.
Trong vài năm đầu tiên, đây dường như không phải là mối bận tâm của vợ chồng tôi. Thứ nhất cuộc sống vợ chồng son trẻ nên chúng tôi chẳng vội vàng gì con cái. Thứ hai là cả hai đều đang muốn phấn đấu trong công việc nên cũng không chủ định có con sớm. Thế nhưng sau 2 năm, nhìn bạn bè đồng nghiệp, người trước kẻ sau, lần lượt có con khiến cô cảm thấy sốt ruột và có phần ghen tỵ.
Những năm đầu tiên của hôn nhân, vợ chồng tôi vô cùng hạnh phúc. (Ảnh minh họa)
Bắt đầu cảm thấy không bình thường nên hai vợ chồng dắt díu nhau đi không ít bệnh viện để thăm khám. Trong 3 năm ròng rã, cứ hễ nghe ở đâu chữa hiếm muộn hiệu quả, bất kể trong Nam hay ngoài Bắc, là vợ chồng tôi lại tìm đến. Không chỉ có thế, tự bản thân tôi cũng đọc rất nhiều sách rồi lên mạng tìm hiểu những chế độ dinh dưỡng để mau có con. Tính ra tiền chạy chữa cũng đã lên đến hàng trăm triệu mà kết quả vẫn là con số không.
Video đang HOT
Dù chồng tôi vẫn một mực động viên vợ nhưng tôi biết anh cũng buồn nhiều. Không ít lần từ bệnh viện về, tôi buồn bã và thất vọng đến mức trùm chăn khóc cả đêm. Cuối cùng vẫn là anh an ủi và nắm lấy tay tôi. Lắm lúc cùng quẫn, tôi đòi ly hôn để trả tự do cho chồng nhưng anh nhất định không chịu. Anh còn bảo rằng: “Em đừng lo. Không có con cũng không sao, vợ chồng mình có thể tự do đi du lịch mà không vướng bận gì”.
Tất nhiên, đó là chuyện không thể vì anh là con trai một, nhất định phải có con để nối dõi tông đường. Chồng tôi nói thế nhưng mẹ anh thì không. Bà hết nói ra nói vào lại nói bóng nói gió khiến tôi rất chạnh lòng. Biết là lỗi của mình không đẻ được cháu trai cho bà nên tôi nhiều lần tránh mặt để bà khỏi khó chịu và tôi không khó chịu.
Nửa tháng nay mẹ chồng tôi lâm bệnh, phải nhập viện điều trị lâu dài. Đương nhiên phận là dâu con trong nhà, tôi có nghĩa vụ phải chăm sóc bà những lúc ốm đau thế này. Dù trước đó cố tình tránh mặt nhưng tôi cũng không phải là đứa không biết điều nên 2 vợ chồng hết sức lo lắng, còn chia lịch để túc trực bên cạnh chăm sóc mẹ chồng.
Hôm đó, bệnh tình của mẹ chồng có dấu hiệu không tốt nên tôi đã phải thức suốt đêm để trông. Vì vậy mà ngày hôm sau tôi đã xin nghỉ ở cơ quan để lấy sức và làm thêm món khác tẩm bổ vì bà hơi yếu. Về nhà ngủ được 2 tiếng thì tôi lại vội vội vàng vàng dậy làm gà hầm thuốc bắc cho bà rồi mang vào bệnh viện.
Tôi không thể ngăn những giọt nước mắt đang trào ra nơi khóe mắt. (Ảnh minh họa)
Đang đi bộ từ bãi gửi xe vào phòng bệnh thì tôi bất ngờ gặp chị họ bên chồng vừa đi ra từ phòng bệnh của mẹ chồng. Thú thực là từ ngày lấy chồng, tôi không quá thân thiết với ai bên nhà anh. Về sau chuyện con cái lại càng khiến tôi ngại gặp bên nội hơn. Nghĩ chị đến thăm bà nên tôi cũng chào hỏi bình thường nhưng không ngờ chị lại kéo tôi xuống ghế đá nói chuyện.
- Em ngồi xuống đây đã, chị vừa vào nhưng cũng phải quay ra đây. Mẹ em đang nói chuyện với thằng Long (chồng tôi) và bà đang làm ầm lên đấy.
- Có chuyện gì vậy chị?
- Chị nói em đừng buồn nhưng mẹ em đang gào khóc bắt vợ chồng em ly hôn. Bà bảo bệnh tình thế này mà vợ chồng em mãi không con cái gì nên bà sợ đến lúc chết cũng không được nhìn mặt cháu. Chắc bà cũng buồn lắm nên mới ép thằng Long như thế.
Nghe đến đây tôi chết sững. Trước khi cưới chị họ đã tỏ ra không ưa và nhiều lần phản đối chuyện hôn sự của chúng tôi nên tôi cũng không biết những lời chị nói có phải thật hay không. Vì vậy mà tôi không hiểu chị ấy cố tình nói với tôi để muốn giúp tôi hay là muốn tôi sớm hiểu chuyện mà buông tha cho em chị ấy. Thế nhưng dù là gì đi chăng nữa thì tôi vẫn không thể ngăn những giọt nước mắt đang trào ra nơi khóe mắt.
Tôi gửi chị cặp lồng đựng con gà vừa nấu và hoa quả vừa mua định mang vào cho mẹ chồng rồi lặng lẽ rời đi. Mẹ chồng lấy cớ bệnh tật để ép chồng tôi phải bỏ vợ còn họ hàng bên chồng cũng đang tìm cách hỗ trợ bà và quay lưng với đứa con dâu như tôi. Nếu cứ tiếp tục thì cuộc hôn nhân này cũng sẽ chẳng đi đến đâu mà buông tay thì tôi không nỡ vì còn yêu chồng rất nhiều. Tôi có nên chủ động đề nghị ly hôn hay không đây? Tôi cảm thấy buồn và mệt mỏi quá.
Theo Afamily
Chết lặng trước dòng tin nhắn của chồng
Thư như chết lặng người khi đọc được những dòng tin nhắn từ chính người yêu thương của mình.
- Mẹ, mẹ cho cu Bin ăn kiểu gì thế kia, tại sao lại để cơm nguyên hạt thế này mà không xay cho nó, tại sao lại để cháu ăn bốc bằng tay? Nó ăn thế này rồi bụng lại đầy giun sán... Trời ơi, con đã bảo bao nhiêu lần là bà lên đây thì đừng có nhai trầu nữa, mồm bà nước trầu cứ đỏ lòm thế kia nhìn kinh quá, bà nhổ đầy vào nhà vệ sinh, bà xem có chịu được không cơ chứ.
Mẹ chồng Thư chỉ thủng thẳng nói:
- Con cũng phải cho Bin tập ăn đồ ăn cứng đi chứ, nó có đủ răng hết rồi, cho nó đồ ăn xay nó quen nuốt không nhai, hại cả răng, hại cả dạ dày, với cả mẹ không quen dùng máy sinh tố. Mẹ rửa tay cho cháu rồi, ăn bốc thì đã sao, nó chưa quen cầm thìa, để cho nó tự ăn những gì cháu thích con ạ. Còn nước trầu trong đấy thì mẹ đợi lát nữa nhổ vào rồi xả một thể cho đỡ tốn nước con ạ.
Thư lại sấn sổ:
- Thời con khác thời mẹ, mẹ đừng cái gì cũng áp dụng từ xưa, đến lúc xảy ra hậu quả mẹ có phải chịu đâu mà lo.
Cứ thế, hàng xóm chỉ nghe thấy tiếng thét, chửi con của Thư và tiếng đồ đạc loảng xoảng, mẹ chồng Thư nín nhịn, nhớ cháu quá bà lên chăm cháu cho bớt nhớ, có ai ngờ đâu lại thành cơ sự này.
Thư sống từ bé ở thành phố, tính cô vốn sạch sẽ và chỉn chu, còn Thức chồng cô tính y chang mẹ chồng, làm cái gì cũng xuề xòa cho xong, chẳng bao giờ cô hài lòng. Thức muốn mẹ mình lên chăm cháu cho hai vợ chồng Thư đi làm, vì bà ở nhà cũng khỏe và rảnh rang, nhưng Thư thì không muốn. Cô lo sợ bà già lại còn quê mùa, cổ hủ không quen với việc chăm cháu, nhưng Thức nói cứ để bà thử lên xem sao. Và bây giờ Thư đang phát rồ lên với mẹ chồng.
Ngày lấy Thức, Thư đã tuyên bố luôn là cô lấy anh chứ không phải lấy gia đình anh, vì thế cô rất hạn chế về quê vì cô sợ bẩn, quê Thức lại ở vùng miền núi, cuộc sống còn khó khăn nên Thư rất sợ nhà vệ sinh ở quê, các món ăn không hợp khẩu vị, trẻ con đứa nào cũng chân trần, mặt mũi lem luốc bốc cơm ăn... Thư thấy ghê sợ điều đó. Thức chỉ cố gắng động viên Thư, anh nói anh biết ơn vùng quê đã nuôi sống anh, nơi đó có bố mẹ anh, với anh mọi thứ đều rất bình thường. Nhưng Thư không đồng ý, Thư bảo lấy cô thì anh sẽ phải khác.
Mẹ chồng Thư lên chăm cháu được một tuần thì đủ 7 ngày Thư stress với bà. Tính bà nhanh nhảu cái gì cũng làm, nhưng Thư không vừa mắt cái gì hết, cô thấy sợ đôi bàn tay nứt nẻ và đen đúa của bà khi nấu ăn cho Bin, nàng sợ chiếc mồm đỏ trầu của bà khi hôn vào má Bin. Với Thư, từ bộ quần áo bà mặc và hàm răng bà lộ ra khi cười đã đủ khiến Thư cảm thấy khó chịu.
Chịu không nổi, Thư bàn với chồng cho bà về, nhưng mẹ chồng Thư lại không muốn về, bà nhớ và yêu cháu lắm nên cứ lần lữa mãi. Thức thương mẹ nhưng cũng chiều mẹ, anh đã cố gắng dung hòa bằng mọi cách mà Thư vẫn không hài lòng. Anh thấy buồn khi thấy Thư lau mỗi căn phòng của mình và con, còn phòng của bà Thư mặc kệ, anh hỏi thì Thư chỉ trả lời ráo hoảnh: "Bà ở bẩn thế sống thế nào chả được, cần gì lau". Tối hôm đó Thức đã sang ngủ với bà, để mặc mẹ con Thư nằm một mình...
Những ngày sau Thư còn căng thẳng hơn khi thấy bà đi chợ lôi về toàn cá mương rồi những đồ ăn linh tinh mà bà cho rằng ăn tốt cho sức khỏe, nhất là bà nấu đã không ngon mà cứ cho cu Bin ăn cùng. Có lúc bà vừa cho vào mồm cháu, Thư đã bắt cu Bin nhè ra để cô mang đi vứt khiến bà tự ái. Bà còn mang Bin sang nhà hàng xóm chơi với mấy con cún con với lý do cho trẻ chơi với động vật để học tính thiện. Thư không cần thiện ác, Thư không muốn con mình tiếp xúc với mấy thứ mà cô cho đó là bẩn thỉu, đầy lông lá khiến con nhiễm bệnh. Hai mẹ con lúc nào cũng căng thẳng với nhau. Cuối cùng, chịu không nổi con dâu, bà đã xách hành lý ra về. Ngày về bà về, Thư vui như mở cờ trong bụng, cô thuê ngay người giúp việc và khoe với Thức: "Đấy anh thấy không, cần gì mẹ, chỉ cần có tiền mọi việc đâu vào đấy, lại đỡ stress, mẹ về sớm có phải là tốt hơn không".
Thức trân trối nhìn vợ, người mà vì cô, anh đã làm mẹ anh buồn lòng, vì cô mà anh đã thờ ơ với gia đình và suýt chối bỏ cả nơi anh đã sinh ra và lớn lên. Sáng hôm sau khi ngủ dậy, Thư không thấy chồng đâu mà chỉ thấy có tờ giấy để trên bàn với dòng chữ nhắn lại cho cô: "Anh về với mẹ một thời gian, em yêu con thế nào thì anh yêu mẹ như vậy, đừng sống quá ích kỷ nữa".
Đọc dòng tin nhắn của chồng, Thư lặng người đi...
Theo Phunuvagiadinh.vn
Thấy mẹ chồng ở cùng mình nhưng suốt ngày khoe khoang dâu cả, nàng dâu út đã có hành động này khiến bà thay đổi Từ sau loạt hành động "phản đối ngầm" của con dâu út, bà Loan biết mình cũng đã sai và cần sửa đổi. Nhung thật sự cảm thấy rất khổ tâm khi về làm dâu nhà bà Loan. Trong nhà bà có ba cậu con trai, chồng Nhung là con trai út, bản thân anh cũng chỉ là một nhân viên làng nhàng,...