Hết lần này đến lần khác tôi đặt niềm tin vào lòng người, tôi đều trắng tay…
Niềm tin, thứ mà mỗi ngày ta vun đúc, xây dựng cho nhau bằng những câu chuyện nhỏ nhặt; thứ mà mỗi ngày tôi chẳng do dự đưa hết đến bên bạn, bằng tình nghĩa, bằng tấm lòng… thì ngày qua ngày dường như lại đổ vỡ thêm một chút…
Kể tôi nghe về bạn đi bạn, về những yêu thương bạn có trên đời, về những đau thương mỗi ngày bạn giấu.
Kể tôi nghe đi bạn,về những mệt mỏi, những áp lực, cả những niềm vui hiện hữu trong bạn.
Kể tôi nghe đi bạn, về những hành trình ngắn – dài trong đời, về những điều bạn may mắn hơn tôi có được.
Kể tôi nghe, hãy kể tôi nghe về con người thật của bạn…
Bạn tôi ơi, tôi vẫn luôn bên bạn, đúng không? Tôi đã bao giờ không thành tâm lắng nghe đâu. Tôi đã bao giờ là không thật tâm đâu bạn. Dù xa, dù khác biệt, dù hơn thua kém cỏi, dù không trực tiếp ngay gần bạn, nhưng đã bao giờ tôi bỏ rơi bạn đâu. Chỉ cần, chỉ cần kể tôi nghe về con người thật của bạn…
Niềm tin, thứ mà mỗi ngày ta vun đúc, xây dựng cho nhau bằng những câu chuyện nhỏ nhặt; thứ mà mỗi ngày tôi chẳng do dự đưa hết đến bên bạn, bằng tình nghĩa, bằng tấm lòng… thì ngày qua ngày dường như lại đổ vỡ thêm một chút…
Kể tôi nghe về bạn đi bạn, về những yêu thương bạn có trên đời, về những đau thương mỗi ngày bạn giấu. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tôi hình dung ra con người bạn bằng những điều bạn nói, bằng những việc bạn làm, ít nhất là nó xảy đến với tôi. Và, những thứ dối dối nhỏ nhỏ ấy, mỗi ngày lại khiến tôi thất vọng thêm một chút…
Bạn của tôi, tôi đâu cần một người toàn mỹ, đâu cần vẻ ngoài sáng loáng, đâu cần bằng này chứng chỉ kia của bạn, đâu cần những thứ sang chảnh trên đời… Bạn quên lí do ta đến với nhau rồi à?
Cuộc đời này có quá nhiều gian dối và lừa gạt. Phải đặt lòng tin đến bao nhiêu ta mới đủ để trân trọng nhau. Phải đặt bao nhiêu cho một mối quan hệ? Phải đặt bao nhiêu để tôi hằng ghi nhớ những điều bạn nói để rồi một ngày nhận ra là dối gian. Bao nhiêu, bao nhiêu hả bạn?
Những chuyện nhỏ nhỏ, bạn lừa dối tôi…
Ừ, chuyện nhỏ, không đáng. Vậy làm sao tôi chắc những lời “thật lòng” kia của bạn đều là sự thật. Làm sao tôi biết tình cảm của bạn là thật. Làm sao tôi biết? Làm sao tôi biết…
Bạn tôi à, xã hội ngoài kia rộng lớn. Có bao thứ trên đời khiến tôi phải dè chừng. Nhưng ngay nơi bạn bé nhỏ của tôi, ngay những điều nhỏ bé nhất còn không thể thành thật, diễn mãi những vở kịch về cuộc đời, để mà làm gì hả bạn? Ngay cả những điều nhỏ bé cũng khiến tôi phải dè chừng, thì tình bạn còn nghĩa lý gì. Ngay cả bạn, tôi cũng không thể tin thì còn ai, còn ai mà tôi có thể tin? Ai tôi có thể tin…
Cuộc đời này có quá nhiều gian dối và lừa gạt. (Ảnh minh họa)
Bạn ơi, từ bao giờ, đặt lòng tin vào một người lại giống như canh bạc may rủi vậy? Từ bao giờ chân thật lại xa xỉ đến thế? Từ bao giờ niềm tin là thứ phải cầu cũng không chắc đã có đến vậy… Chân thành và giả dối cứ hòa quện vào nhau, sao tôi biết điều gì là thật?
Hết lần này đến lần khác tôi đặt niềm tin vào lòng người, tôi đều trắng tay. Nhưng tôi chưa bao giờ ngừng lại. Không phải vì tôi ngốc, mà vì tôi tin ở chính tôi.
Sống thật tâm được gì à? Được tư cách sống, bạn nhé…
Theo Blogtamsu
Giấu đau thương là ngây thơ hay ngu ngốc?
Có những người luôn tỏ ra mạnh mẽ để giấu đi cái yếu đuối đến đáng thương. Có những người tỏ ra nhí nhảnh, trẻ con chỉ để giấu đi một chuỗi những đau khổ đã từng đi qua họ...
Anh từng nói với em rằng những lúc áp lực cuộc sống nhất, thì việc được nói chuyện với em là một may mắn. Anh nói tính em trẻ con, vô tư vô nghĩ. Thế là, mỗi buổi nói chuyện với em là mỗi lần như được quay trở lại thời còn nhỏ xíu vậy.
Anh từng nói với em rằng khi suy nghĩ đến loạn đầu. Gặp được em là anh không phải xả strees bằng những cốc café quen thuộc. Thay vào đó là được dẫn em đi dạo quanh đường phố ăn những món ăn giống như thời sinh viên vậy.
Anh từng nói rằng trên đôi môi và ánh mắt của em, anh chỉ luôn luôn thấy hiện ra nụ cười và hạnh phúc. Anh chưa thấy em khóc bao giờ. Kể cả khi chúng mình cãi nhau đi chăng nữa.
Trong mắt anh, em cảm giác mình như là một con người của hạnh phúc chưa từng *****ng chạm đến đau thương, anh nhỉ?
Trong mắt anh xung quang em toàn là màu hồng anh nhỉ
Nếu cảm giác đó của em là đúng thì anh à, đã đến lúc em cần cho anh biết, em trưởng thành nhiều hơn anh nghĩ.
Em đã tự đặt ra mục tiêu cho mình từ rất lâu rồi. Chính em tự nói với bản thân rằng cuộc sống là chuỗi những mục tiêu, có như vậy mới đủ lí do để sống tiếp. Có như thế em mới đủ mạnh mẽ đến ngây ngô như thế này.
Đúng là, trước đâu em đã hạnh phúc đến như thế nào, bỗng dưng một loạt những đau thương đến vây quanh lấy em. Em muốn quên đi nhưng quá khứ đau đến đậm nét như vậy, em làm sao vứt bỏ được.
Anh có biết vì sao em lại nói chuyện ngây ngô như thời nhỏ xíu không? Vì lúc đó anh đang áp lực, mà chỉ có cách như thế anh mới lướt vào cùng em với những suy nghĩ ngây ngô. Em quên thuộc với cách nói chuyện này lắm, vì em nhớ, trước những giọt nước mắt cứ tuôn không ngừng của mẹ, em cũng từng làm thế thì cuối cùng mẹ cũng có thể cười lại được. Em biết, đôi khi cười không phải vì câu chuyện em nói đáng buồn cười, mà là một phần nào đó cảm nhận được yêu thương, anh nhỉ?
Anh có biết vì sao em lại hay nũng nịu anh đi ăn chứ không phải là đi uống café không anh? Mà anh có nhớ là mỗi lần đi ăn, em toàn chọn những món cay xè không anh? Anh có biết vì sao không thế? Anh à, em đến quá quen thuộc với hương vị café mà bố hay uống. Và, em nhớ rằng lúc cảm thấy loạn nhịp với cuộc sống nhất, em hay ăn những món cay đến quen miệng. Chắc độ ăn cay đó của em sắp bằng anh rồi anh nhỉ?
Anh có biết tại sao anh chỉ luôn thấy em cười không anh? Vì mỗi lúc ở cạnh anh là em đang hạnh phúc. Anh có biết tại sao anh chưa từng thấy em khóc, kể cả lúc mình cãi nhau không anh? Vì em từng trải qua nhiều thứ nó đáng sợ và đau gấp trăm lần với cái vấn đề cãi vã bé xíu ấy. Em đã từng bị mẹ nói là một kẻ vô tâm, anh ạ. Chỉ là lúc mẹ buồn nhất, em vẫn phải gượng môi lên cười thật tươi. Vậy mới đủ sức để đưa từng giọt nước mắt vào trong anh ạ.
Anh có biết, em đã từng mất đi kỉ niệm của hai mươi năm em đã từng đi qua, anh có biết em đã từng quên hết mọi thứ xung quang em kể cả những thứ em tưởng chẳng bao giờ quên. Mất trí nhớ. Thứ mọi người luôn mơ ước khi cuộc sống quá áp lực. Em đã có nó và em mơ ước giá như trước đó em không có nó. Khoảng thời gian đó, những người thân của em đau lắm. Anh à, anh biết không, người ngoài cuộc họ đã đau như thế, thì người trong cuộc như em đau nhói đến thế nào?
Giấu đau thương là ngây thơ hay ngu ngốc?
Cuộc sống nhìn theo nhiều phía. Nhìn nhận một con người cũng phải theo nhiều chiều. Nhưng hãy cứ đặt trong suy nghĩ của mình rằng mọi chuyện rồi sẽ qua thôi. Vì đâu phải tiếp những niềm vui là hạnh phúc, vì đâu phải sau những nỗi đau cũng là những nỗi đau đâu anh nhỉ?
Theo iblog
Khi phụ nữ đã quá quen với việc cô đơn, sẽ rất khó kéo họ ra khỏi đó... Phụ nữ có thể hi sinh cho anh mọi thứ, với điều kiện anh phải làm gì đó khiến việc hi sinh của họ trở nên ý nghĩa. Anh đừng đòi hỏi bất cứ điều gì khi bản thân anh chỉ dùng lý thuyết. Yêu, không có nghĩa là tất cả. Không có tình yêu phụ nữ vẫn sống tốt đấy thôi. Đừng...