“Hết hồn” vì bố chồng
Sống chung nhà có ông bố chồng như thế, Linh nhiều lúc cũng muốn khăn gói về nhà mẹ đẻ lắm nhưng đạo làm con không cho phép cô làm vậy.
Linh sinh ra trong gia cảnh nghèo khó, lớn lên, cô được gả vào một gia đình khá giả hơn nhà cô rất nhiều. Cứ tưởng điều kiện gia đình chồng như thế, hai người lại có thời gian yêu lâu trước khi cưới, cô sẽ có cuộc sống sung túc, thoải mái. Nào ngờ, ngay khi về làm dâu nhà chồng, Linh đã “hết hồn” vì lối ăn nói và những thói xấu của bố chồng. Linh thấy bố chồng cô hội tụ đủ những phẩm chất mà có kể ra một trang sử hùng tráng cũng không hết: bảo thủ, gia trưởng, độc đoán, xét nét, hàm hồ, sĩ diện…
Ông cực kì thích xét nét và săm soi mọi thứ từ đầu đến chân của Linh. Có hôm cô lĩnh lương, tự thưởng cho mình một đôi giày mới. Mới bước chân vào nhà, ông đang ngồi chễm chệ ngay phòng khách, thấy Linh có đồ mới ông hậm hực lên tiếng: “Nuôi con cho nó lớn, nó khôn vào, khôn đâu chẳng thấy, chỉ thấy rước phải con vợ ngoi từ vũng bùn lên mà ăn mà diện. Còn chồng nó đến 1 năm cũng chẳng thấy có đồ mới gì”. Nghe những lời nói cay nghiệt, độc đoán của bố chồng mà đôi mắt Linh ngấn lệ vì tủi thân. Linh đâu dám cãi lại cũng chỉ bởi cô muốn cho gia đình êm ấm, hạnh phúc.
Ngay đến cả những chuyện nhỏ nhặt nhất trong nhà, ông cũng đem cô ra mà phán xét, hoạnh họe đủ điều. Có bữa, Linh dọn ra mâm cơm có món giá đỗ xào tôm. Bố chồng cô đi xuống thấy vậy thì mắng cho cô một trận rồi tức giận đi vào phòng không thèm ăn trưa. Linh hốt hoảng vì không biết mình đã phạm tội gì nghiêm trọng mà phải để cho bố mắng thậm tệ như vậy. Hỏi mẹ chồng thì cô mới biết hóa ra nhà chồng cô có thói quen ăn giá đỗ phải bỏ gốc đi mà Linh không hay.
Chồng cô thấy bố mình mắng vợ nặng nề chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt không đâu thì anh lên tiếng: “Bố ơi, vợ con chưa quen với cách ăn của nhà mình, bố chỉ cần dặn là được thôi mà”. Vậy là lòng tự trọng của bố chồng Linh nổi lên, ông ném chiếc chén vương vãi khắp nhà rồi quát: “Mày là thứ để cho vợ leo lên đầu, nó nhỏ to gì với mày mà mày dám cãi lại tao”. Rồi ông quay sang cô mà chửi: “Mày mày xúi con tao chửi cả tao. Mày liệu hồn mà ăn ở”. Linh ức lắm bởi vì một chuyện cỏn con mà cô bị ông chửi thậm tệ, xúc phạm danh dự như vậy. Nhưng khi lên phòng, chồng cô lại an ủi cô nên cô đành nuốt nước mắt vào trong mà cố chịu đựng, nhẫn nhịn.
Ngay khi về làm dâu nhà chồng, Linh đã “hết hồn” vì lối ăn nói và những thói xấu của bố chồng (Ảnh minh họa).
Chưa kể, ông còn có tính sĩ diện hão phải gọi là nhất xóm nhất làng. Vợ chồng Linh cùng nhau gom góp tiền bạc làm ăn bao nhiêu năm mới dành dụm được vào xây nhà chung cùng bố mẹ cho hoành tráng. Đến ngày xây xong, ông đặt ghế ngồi trước nhà từ sáng đến chiều với mục đích chủ yếu là để khoe với hàng xóm. Ai đi qua đi lại ông đều kêu vào khoe tất cả đồ nội thất hay nguyên cái nhà này là do ông bà tự thiết kế, bỏ tiền mua sắm hết cả… “Mình đến mà phát ngán với cái lối sĩ diện ấy của bố chồng. Cái gì mà hay ho thì cũng chỉ của ông, của nhà ông mà thôi”, Linh thở dài ngao ngán.
Video đang HOT
Rồi đến chuyện cho con đi học cũng làm Linh đau đầu không kém. Bố chồng cô cực kì bảo thủ, bất cứ chuyện lớn bé gì trong nhà đều phải qua sự đồng ý của ông. Nếu ai gan lớn mà dám trái lệnh thì bố chồng cô sẽ chửi như tát nước vào mặt cho đến khi mệt mới thôi, không kể là con đẻ hay con dâu. Linh mếu máo tâm sự “Thằng nhóc nhà mình được 1 tuổi rưỡi thì mình bàn với chồng cho con đi nhà trẻ. Nào ngờ chồng mình mới mở miệng nói với cha mẹ thì ông nhảy đựng lên quát &’Chúng mày điên à, nó chưa biết nói, đi nhà trẻ vậy nhỡ khi bị đánh cho thâm tím mình mẩy chúng mày có chịu được không’. Chồng mình bực lắm nhưng chẳng dám cãi lời vì chồng mình rất có hiếu với bố mẹ. Mình thì nghĩ phải cho con đi để cho có bạn có bè, biết múa biết hát chứ để ở nhà với ông bà nội, ông bà chiều quá lại đâm hư. Vậy là cuối cùng vợ chồng mình phải nhượng bộ, chờ cho con đến 3 tuổi mới cho đi trẻ”.
Sống chung nhà có ông bố chồng như thế, Linh nhiều lúc cũng muốn khăn gói về nhà mẹ đẻ lắm nhưng đạo làm con không cho phép cô làm vậy. Cũng may cô có người chồng yêu thương vợ con, rất tâm lý, an ủi vỗ về cô mỗi khi cô bị bố chồng mắng oan. Linh cho hay: “Bây giờ nếu bố chồng mà có chửi mình thì mình cứ làm như đang nghe ai hát vậy, mình không để bụng làm gì cho mệt người. Chỉ cần bên cạnh mình có một người chồng yêu thương vợ con, biết chăm sóc vun vén cho tổ ấm là quá đủ rồi. Từ ngày mình làm lơ như vậy thì cả chồng và mình đều cảm thấy dễ thở hơn. Mình không còn khóc hay rầu rĩ như ngày mới về làm dâu nữa “.
Theo VNE
Giật chồng
Có ai đã từng giật chồng người ta mà được cảm ơn như tôi không? Trời ơi, tại sao lại cảm ơn người đã giật chồng mình? Chị ta là cái thứ vợ gì vậy!
Khi gặp Tuấn lần đầu trong lễ ký kết đối tác chiến lược giữa hai công ty, tôi nói với chị sếp của mình: "Em sẽ cua ông này". Chị sếp dí ngón tay vô trán tôi đe: "Đừng có lộn xộn, người ta có vợ con rồi".
Tôi lơ đễnh hỏi lại "Vậy hả?" nhưng trong tâm trí thì đặc biệt lưu ý người đàn ông có những ngón tay rất dài như tay nghệ sĩ chơi đàn ấy. Chẳng biết sao tôi đặc biệt thích những người đàn ông như vậy.
Khi công ty chiêu đãi, vô tình tôi ngồi cạnh Tuấn. Cơ hội tự đến và tôi cảm thấy ông trời đã có sự sắp đặt khi cho tôi gặp anh, thích anh và lại được ngồi gần anh.
Chiến lợi phẩm đầu tiên tôi mang về hôm đó là số điện thoại của anh để rồi buổi tối rất muộn, tôi nhắn "chúc anh ngủ ngon, mơ đẹp".
Không thấy anh trả lời. Tôi trằn trọc suy nghĩ lung tung. Anh đã ngủ nên không thấy hay vợ anh bắt gặp tin nhắn đã làm khó cho anh? Hay anh không thích làm bạn với tôi? Không có lẽ, vì buổi chiều anh nói chuyện rất vui kia mà?
Sáng hôm sau anh gọi lại. Tôi thở phào. Ra là hôm đó anh mệt vì tiệc tùng nên ngủ sớm. Anh chúc tôi ngày mới vui vẻ. Giọng anh thật ấm. Cả ngày hôm đó tôi làm việc không biết mệt. Tôi mong cho mau đến tối để được nhắn tin chúc anh ngủ ngon...
Cuối cùng thì tôi đã có được người đàn ông của mình sau đúng 6 tháng theo đuổi. Tôi rất mãn nguyện. Tuấn không phải là người đàn ông đầu tiên bị tôi giành khỏi gia đình.
Tôi có một sự hứng thú đặc biệt đối với những người đàn ông đã có vợ, đặc biệt tôi rất ghét những người phụ nữ của họ. Tại sao họ có mà tôi thì không? Vì vậy, tôi phải giằng lấy người đàn ông của họ dù sau đó có khi mối quan hệ chẳng kéo dài bởi tôi là người cả thèm, chóng chán.
Nhưng với Tuấn thì khác. Tôi cảm thấy anh có sức quyến rũ đặc biệt. Hình như tôi yêu anh chứ không đơn giản là sự thèm muốn sở hữu như với những người đàn ông trước đó. Bằng chứng là tôi đã có anh nhưng vẫn khao khát được có và sẽ có anh mãi mãi.
"Anh có lấy em không?" - có lần tôi hỏi Tuấn. Anh nhìn tôi hồi lâu rồi lắc đầu: "Không, vì anh đã có vợ. Tuy cô ấy bệnh, anh không thể gần gũi nhưng anh yêu mẹ của các con anh". Câu trả lời của Tuấn khiến tôi nổi điên. Tôi túm áo anh: "Vậy còn em? Em thì sao?". Rất chậm rãi, anh nhìn thẳng vào mắt tôi: "Em là bạn tình, một người bạn tình tâm đầu ý hợp". Tôi xô anh ra thở dốc. Có cái gì đó chèn lên ngực khiến tôi không thở nổi.
Nhưng tôi không từ bỏ. Tôi bắt đầu đổi chiến thuật. Tôi nhắn tin cho vợ anh, ban đầu thì vờ làm như mình là một người tốt bụng, tôi báo cho vợ Tuấn biết anh có người đàn bà khác bên ngoài. Câu trả lời mà tôi nhận được sau rất nhiều tin nhắn là: "Xin cảm ơn".
Hừ, chị ta là thứ gì vậy? Biết có người khác giật chồng mình mà sao thản nhiên đến lạ. Tôi quyết định thay đổi chiến thuật. Tôi chính thức nhắn tin, sau đó gọi điện cho vợ Tuấn biết, tôi chính là người yêu của anh. Tôi nghe giọng chị ta hình như rung rung: "Cám ơn cô".
Tôi hét lên trong điện thoại: "Chị có khùng không? Tôi giật chồng chị, sao chị lại cảm ơn? Đúng là dở hơi". Giọng người phụ nữ kia vẫn từ tốn: "Vì cô đã cho anh ấy điều mà tôi không thể cho...".
Tôi thở dài. Còn chị ta sau một hồi im lặng lại lên tiếng: "Tôi chưa thấy mặt cô nhưng tôi nghĩ chắc là cô đẹp lắm. Và cô giỏi nữa, nếu không thì anh Tuấn sẽ không bao giờ đồng ý. Tôi biết tính chồng tôi mà".
Lần này, tôi thấy hoang mang thật sự. Tôi mong gặp một người phụ nữ dữ dằn, chanh chua, nói những lời khó nghe để tôi có thể củng cố niềm tin, có thêm động lực để không buông tha người đàn ông của họ. Thế nhưng chị ta làm tôi thất vọng hoàn toàn.
Tôi gọi cho Tuấn, nói cho anh biết là tôi đã gọi cho vợ anh, nói rõ sự thật. "Em có bị làm sao không? Em làm như vậy là giết cô ấy rồi, biết không?" - giọng Tuấn bỗng rung lên.
Có lẽ anh không ngờ tôi lại làm như thế bởi tôi đã thề thốt với anh là sẽ giữ kín mọi chuyện. Vậy mà bây giờ, vì quá yêu anh mà tôi đã không giữ lời. Thế nhưng anh phải biết điều đó chớ sao lại giận giữ với tôi?
"Giật chồng chớ giết người sao mà làm dữ vậy? Anh đừng có quá đáng với em" - Tôi nói như hét rồi cúp máy. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi vướng vào tình cảnh này. Những người đàn ông trước đây đều bị tôi rời bỏ chớ không có người nào dám rời bỏ tôi. Còn lần này, tại sao tôi lại quyến luyến, khổ đau với một người đàn ông đã mất tự do như vậy?
Nhưng tôi yêu Tuấn thật lòng. Tôi muốn được có anh mãi mãi. Chẳng lẽ mong ước chính đáng ấy lại khó thực hiện đến vậy sao? Hạnh phúc là đấu tranh mà. Nhất định tôi phải đấu tranh đến cùng để giành lấy hạnh phúc cho cuộc đời mình.
Như vậy có gì sai đâu mà sao tôi cứ dằn vặt mãi thế này?
Theo VNE
Vụng trộm với... chồng cũ Vợ chồng em ly hôn được một năm. Lý do thì nhiều... ... Gia đình bên chồng quá hà khắc với em, bắt em ở nhà không được đi làm, chúng em cưới nhau hai năm nhưng không có con, trong khi anh từng có con riêng trước khi cưới em (đứa bé là con trai, ở với nhà nội), anh chị bên...