Hết chịu nổi ông chồng sạch sẽ đến mức quái đản
Có lần tôi nấu bột cho con chưa đủ 20 phút, bị anh theo dõi đồng hồ, anh liền ném bát bột xuống đất và quẳng cả cái xoong vào lưng tôi.
Lấy được người đàn ông giỏi kiế.m tiề.n, chu đáo, nhiệt tình, tận tâm và sạch sẽ khiến tôi có cảm giác yên tâm và an toàn. Có đôi lần tôi cảm thấy bất tiện, ví như vừa vào hành phở anh liền gọi: “Cho hai phở bò nhúng thật kỹ, không hành, không nước béo, không mỳ chính và bánh phở trần kỹ. Dứt lời ah rút hai đôi đũa và hai chiếc thìa trong ống mang đến nhúng nhờ nồi nước sôi sung sục trên bếp cho vi khuẩn “chín nhừ”.
Tôi chỉ biết cười ngượng trước những ánh mắt đang dồ dồn về phía mình. Tôi thì thầm: “Mọi người trong quán đang nhìn anh như từ sao Hỏa rơi xuống”. Anh thản nhiên: “Giữa thời không ăn thì chế.t đói, ăn thì chế.t vì thuố.c ướp và chất bảo quản, phòng được tí nào hay tí ấy”.
Lâu dần thành quen, tôi không còn thấy khó chịu mỗi khi tôi vừa rửa bát đữa xong chồng lấy ngay phích nước soi dội tráng lại toàn bộ và trước khi ăn tráng lại lần nữa. Xe máy thì hai ngày anh rửa một lần và ngày nào cũng lau sáng bóng. Quán áo phải luôn giặt bằng nước nóng, nhà cửa đồ đã ngày nào cũng phải lau chùi khiến cho tôi nhiều lúc mệt mỏi. Cứ đi làm về là tôi “tối mắt tối mũi”, không còn chút thời gian nghỉ ngơi cho mình.
Nhiều lúc tôi bảo anh thuê người giúp việc nhưng anh gạt phắt đi vì cho rằng giúp việc thì không cẩn thận, sạch sẽ, thà mình cố còn hơn. Buổi tối sau khi xong việc, hai vợ chồng nằm xem ti vi thì anh lại dịu dàng bóp chân tay cho tôi. Sau khi hai vợ chồng xong “chuyện ấy” là anh ngay lập tức phi vào nhà tắm dội nước, để mặc vợ nằm thẫn thờ.
Tôi nghĩ mọi việc chỉ đến thế là cùng, vẫn trong sức giới hạn của tôi nên cố gắng chịu đựng.
Video đang HOT
Sau 3 năm kết hôn, tôi mang bầu. Tôi không nghĩ sau khi có con thì mọi việc lại trở nên hỗn độn thế. Bác sĩ dặn tôi không phải kiêng, chỉ cần “ăn chín uống sôi” là được. Nhưng mẹ chồng chỉ cho ăn hai món trường kỳ là rau ngót và thịt thăn khiến tôi bước vào nhà vệ sinh là toát mồ hôi vì bệnh táo bón kinh niên.
Con trai tôi sinh ra đã bị nhiễ.m trùn.g da vì già thai do sinh quá ngày, cháu quấ khóc cả đêm không ngủ. Mỗi ngày đi làm, chồng tôi gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại hết dặn mẹ phải giặt quần áo bằng tay và tráng bằng nước sối rồi nhắc vợ luộc kỹ bình sữa trước khi cho con uống… Từ lúc có con, anh gia trưởng đến mức nựng con cũng nói: “Có con ba khỏi lo không có thằng chống gậy, đi uống bia khỏi lo có thằng nào xỏ đểu không biết đẻ”.
Trước khi bế con anh lúc nào cũng phải rửa tay thật sạch, quần áo đi làm phải thay hoàn toàn. Chỉ cần phát hiện một vết bản trên bình sửa của con là anh mắng tôi té tát: “Cô chăm con kiểu gì thế, loại mẹ như cô chỉ có hại con, con trai tôi có làm sao thì cô khó sống nổi với tôi”.
Anh dặn kỹ: “Nấu bột cho con không được để mặn vì dễ yếu thận, không nấu bằng nước xương vì mỡ sẽ bám vào thành ruột khiến bé khó tiêu và nhớ ninh 20 phút cho bột chín kỹ”… Có lần tôi nấu bột cho con chưa đủ 20 phút, bị anh theo dõi đồng hồ, anh liền ném bát bột xuống đất và quẳng cả cái xoong vào lưng tôi.
Cuối cùng tôi không chịu nổi cái tính quái đản của anh nữa. Hóa ra anh nịnh vợ chỉ để có một đứa con mà thôi. Tôi quyết định chia tay và rũ bỏ tất cả ở phía sau. Tôi không phải kẻ ăn mày, cũng không phải cái Tôi chỉ mong vợ chồng có đứa con để tình cảm bền chặt, chẳng ngờ sau khi nịnh nọt tôi sinh con thì anh coi tôi chẳng khác gì con ở. Từ lúc yêu đến lúc cưới, tôi như người mộng du đi trong cơn mê, khi được anh ta nâng niu như báu vật. Giờ đây tôi đã hiểu tất cả.
Khi l.y hô.n, tôi vì không có thu nhập ổn định, không nhà cửa nên tòa xử cho chồng tôi nuôi con. Tôi dứt ruột để lại đứa con vàng ngọc cho anh ta nhưng tôi tin sau này lớn lên con sẽ tự đi tìm mẹ…
Theo Doisongphapluat
Anh sẽ bước ra đi...
Tình yêu tựa như chiếc chuông, nếu ta không rung vang tiếng của nó thì nó chẳng còn là một chiêc chuông nữa...
Em chỉ mang đến cho anh toàn là đau khổ, và có lẽ vì vậy mà anh đã yêu em nhiều hơn! Bởi vì niềm vui thì dễ quên, còn đau khổ thì sẽ không bao giờ...
Em yêu! Vậy là sinh nhật em đã qua rồi, cái ngày mà anh rất muốn được chia sẻ cùng em những niềm vui nho nhỏ... nhưng anh đã biết trước điều gì sẽ xảy ra... Anh đã không thể được gặp em dù chỉ là giây lát, em đã quá bận rộn với công việc, bạn bè và em không còn thời gian cho anh, điều đó anh hiểu nhưng anh vẫn rất buồn.
Đã bao nhiêu đêm anh không thể ngủ ngon giấc, mỗi khi nằm xuống và nhắm mắt lại là bóng dáng và những lời nói vô tình của em lại xuất hiện, nỗi nhớ và những nỗi đau đan xen nhau giày vò tâm trí anh. Có lẽ đã đến lúc anh phải ra đi...
Dù biết rằng một ngày nào đó em sẽ xa rời anh và để anh lại một mình nhưng những ngày qua anh vẫn cố gắng, cố gắng để được bên em, cố gắng nhận lấy những nỗi vô tình, cố gắng cảm nhận niềm hạnh phúc từ một phía nhưng có lẽ là anh đã sai rồi.
Anh vẫn thường nói với mọi người rằng "Trong tình yêu thì không thể gượng ép", vậy mà chính anh đã lại níu kéo để ép em phải ở bên anh. Anh biết rằng anh đã làm phiền em rất nhiều, anh biết ở bên anh, em không có nhiều niềm vui mà chỉ toàn những điều vô nghĩa... anh biết em thấy nhàm chán khi nói chuyện với anh... Nhưng em à! Anh yêu em, anh chỉ muốn được ở bên cạnh quan tâm em... dù anh biết, em không muốn nhận sự quan tâm, chăm sóc ấy.
Tình yêu tựa như chiếc chuông, nếu ta không rung vang tiếng của nó thì nó chẳng còn là một chiêc chuông nữa...
Anh sẽ mang theo tất cả những gì anh có về em...
Giờ đây đã đến lúc anh không được phép can thiệp vào cuộc sống của em nữa, dù anh có nói thế nào, dù anh có nói anh ra đi, anh có nói chúng ta sẽ không còn là gì của nhau hay chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại thì em, em vẫn sẽ không níu kéo phải không em? Anh biết anh đã không thể tạo được sự tin tưởng cho em về một tương lai, một chỗ dựa vững chắc... anh biết bản thân anh chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng và tình yêu anh dành cho em mà tình yêu thi không đủ để em tin tưởng, dựa dẫm phải không em? Anh ra đi... anh không biết rằng tình yêu của em dành cho anh như thế nào, không biết rằng anh có nằm ở vị trí nào trong tim em không nhưng anh biết rằng em sẽ không hề níu kéo. Anh ra đi có lẽ sẽ tốt hơn cho cuộc sống của em!
Tình yêu tựa như bếp lửa hồng, nếu ta không cho thêm củi thì bếp sẽ tắt và nguội lạnh...
Anh sẽ mang theo tất cả những gì anh có về em... Không biết rằng anh có thể vượt qua được hay không nhưng ít nhất cũng không làm em phải bận tâm về anh, ít nhất em có thể làm những gì em muốn mà khi có anh em không làm được...em sẽ không phải nghe những điều vô nghĩa từ anh, sẽ không còn sự nhàm chán từ anh, sẽ không phải buông những lời nói vô tình mà em không muốn...
Những gì anh đã nói, anh đã làm tất cả chỉ vì anh yêu em nhưng nó vẫn là chưa đủ... vì người làm cho em hạnh phúc không phải là anh.
Cảm ơn em! Cảm ơn tất cả những gì em đã trao cho anh... được quen em, được yêu em... đó cũng chính là niềm hạnh phúc lớn nhất đời anh!
Sẽ rất đau khổ cho bạn khi yêu người nào đó mà không được đáp lại. Nhưng còn đau khổ hơn khi bạn yêu một ai đó mà lại không giám nói bạn yêu họ như thế nào.
Theo VNE
Hãy vì hạnh phúc gia đình của mình Chồng ơi! Đêm nay nỗi nhớ cứ trào dâng khắc khoải, vợ không sao ngủ được, chờ mong một dòng tin nhắn hay lời chúc thăm hỏi từ chồng thôi nhưng tất cả như vô vọng... Vợ cũng như bao phụ nữ khác, muốn được chồng yêu chiều, muốn được nũng nịu chồng, hờn dỗi chồng... nhưng sao những điều đó khó thế...