Hết 60 năm cuộc đời cũng chẳng thể hết yêu anh
Đó là những sáng mưa vội vã như chẳng kịp giật mình kéo áo sau hơi thở khe khẽ lạnh. Tôi phiêu bạt trên những chuyến xe bus đường dài khi những hạt mưa to đập xối xả bên mạn cửa. Sáng nay lại một cơn mưa về không báo trước…
Mưa của lòng tôi xốn xang những nỗi buồn khiến tôi không còn biết ánh mặt trời lúc nào sẽ về lại sau cơn mưa.
Người đàn ông lý tưởng của tôi – Anh vẫn trần trụi trên con đường tình thẳng tắp và đơn độc, không có tôi và cũng chẳng còn có một ai nữa. Nỗi cô đơn của người đàn ông và người đàn bà đi tìm một lẽ hạnh phúc riêng cho mình thật quá chông chênh. Chông chênh như nụ cười gượng gạo, như cái vuốt tóc lạo xạo sau lưng mà chẳng thể biết nụ cười sẽ tắt mãi sau mùa nắng.
Đó là lúc tôi và anh không đợi đón bình minh mà lặng lẽ tìm đến những góc tối, vỡ òa trong những giọt chát đầu môi và những tiếng nấc không thành lời…
Có một nỗi nhớ mạnh mẽ đang ngự trị trong tôi như cơn bão lòng không thể ngủ yên khi đêm trở mình đơn độc. Tôi thấy vây quanh mình là hình hài bóng tối, tôi khỏa lấp nỗi nhớ nhung những bằng những tiếng thở dài sai lạc.
Video đang HOT
Tôi luôn nghĩ về người đàn ông của mình như một sự tôn thờ không điều kiện. Tôi chọn anh giữa những mùa mưa không dứt những cái ôm dịu dàng trên bờ vai rộng. Tôi khóc vì nhớ…những giọt nức nở chìm trong làn mưa…
Sự quạnh quẽ khiến tôi thấy chữ tình rơi rớt trên con đường trắng nước, khi mưa cuốn trôi tôi chẳng kịp tìm lại dấu vết. Ngày xa anh, những cơn mưa dăng dẳng càng đến nhiều, nụ cười ngọt liệm anh trao và ánh mắt nồng nàn mê đắm làm tôi nhớ quay quắt đến điên đại. Phải chăng yêu là ghen, là si, là đảo điên quay cuồng…?
Tôi khép lại cuộc sống như bản du ca lan man không điểm dừng, làm gì đây khi thuyền sẽ mãi không bao giờ cập bến nữa. Người đàn ông tôi mong đợi – Những gì tôi trao cho anh là những tiếng thở dài sụt sùi, đôi mắt đỏ hoe và những ánh nhìn vô định.
Khi anh ôm tôi vào lòng – đã hơn một lần tôi muốn ngủ mãi một giấc dài bên anh khi ngoài kia con lắc đồng hồ chạy đua cùng nỗi nhớ. Đó là khi tôi phải trở về…
Nỗi cô đơn đổ đầy vào tim tôi rồi chảy thành giọt đắng, có lẽ làm người phải lầm lạc ? Người đàn ông của tôi ơi, mối tình sau hằng ấy năm dài đẵng ! Tôi gọi anh bằng tên một cuộc yêu hoang lạc, bão lũ sau mùa mưa…
Có lẽ đến hết sáu mươi năm cuộc đời cũng chẳng thể hết yêu anh…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lăn tăn
"Cho em xin lỗi. Em bỏ cuộc mất thôi, anh à".
Nhắn xong cái tin đầy tâm trạng đó, em tắt máy, đi về. Thừa biết rồi anh sẽ năn nỉ, thậm chí là cầu xin em bỏ qua, cho anh thêm một cơ hội. Em cũng hình dung ra mình sẽ mềm lòng, sẽ không thể dứt áo ra đi như đã bao lần, em tự nhủ lòng: mình chẳng thể nào tiếp tục nữa rồi.
Làm sao em có thể đành lòng quay lưng khi nhìn người đàn ông đầu đã hai thứ tóc rơi nước mắt vì mình. Có thể nào em đành đoạn khi anh ghì lấy em trong vòng tay gầy gò của mình, dụi đầu vào tóc em, xin em tha thứ lần cuối cùng. Chỉ lần này thôi, anh biết lỗi rồi, hãy bỏ qua cho anh, nghen em. Nghen em. Nghen em...
Anh sao có thể giận hờn nhiều đến thế! Trải qua rất nhiều khổ đau mất mát, em mới gặp được anh, người đàn ông đồng cảm, chia sẻ cùng em những lo toan buồn phiền. Thế nhưng, em ngày càng nhận ra, anh yêu em bằng những dại khờ hờn ghen như thể một cậu trai mới lớn. Tình yêu làm anh thay đổi, hay những tự ti về bản thân làm anh ngày càng đánh mất chính mình? Khi nghe bạn bè xì xầm rằng, nhìn chúng mình hơi giống... hai cha con, anh đã lồng lộn lên vì tự ái. Khi em thản nhiên mỉm cười trước những câu trêu đùa tương tự, anh ngạc nhiên cho rằng, em không thật lòng yêu anh nên chẳng chút tổn thương gì.
Thay vì dùng chân tình "cột" em bên mình, anh lại đi canh chừng mọi mối quan hệ của em, kiểm soát giờ giấc, quan tâm tới những điều chi li vụn vặt. Anh làm em ngộp thở với những hành động nhân danh tình yêu đó. Mọi cảm xúc trong em ngày càng mất thăng bằng, đến độ chênh chao, khi nỗi sợ mất em làm anh mờ cả lý trí.
Giữ được em không anh, nếu như không phải bằng tình yêu mà qua cách ghét bỏ mọi người khác giới nào đó "lảng vảng" bên em bởi bất kể lý do gì. Có thể gắn bó dài lâu được ư, khi em chợt hoang mang tự hỏi, mình đang là gì bên anh thế này?
Em mệt mỏi lắm rồi. Anh thừa biết em yêu anh, nên hết lần này đến lần khác đã bước qua rạn nứt, ngay cả khi anh "trả đũa" bằng cách thể hiện mình vẫn còn rất sáng giá, có thể cặp kè với một em khác trẻ đẹp hơn em kia mà. Bạn bè nhìn em e ngại, và tất nhiên, cười cợt lên cái sự "ăn miếng trả miếng" trẻ con của anh. Em đau đớn vì thất vọng, xa hơn nữa, cảm giác rằng, anh sẵn sàng đạp đổ bao nhiêu tình nghĩa bấy lâu, chỉ để thỏa mãn cái tôi của mình.
Bên ngoài, trời đang mưa. Em phăng phăng đi dưới màn đêm ướt sũng, hoang mang không biết rồi sẽ ra sao. Có nhau trong đời là hạnh phúc vô biên, sao không níu giữ trái tim nhau mà cứ phải lăn tăn vì những vụn vặt thế này...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Có những chuyện tình chẳng thể đặt tên Bạn đã bao giờ đặt câu hỏi này cho bạn bè hay thậm chí là tự hỏi chính mình: Nên tiếp tục hay dừng lại đây, một mối quan hệ không hề rõ ràng? Những mối quan hệ chẳng thể gọi tên Bạn bè, không phải! Người yêu, chưa đến mức độ ấy! Bạn thân, bạn xã giao, anh em kết nghĩa..., trong...