Héo queo vì đêm tân hôn, chồng bắt quan hệ… 7 lần
Cưới chồng đã được vài tháng, đáng lẽ như số đông thì chị Hoa phải tươi da thắm thịt, rạng rỡ hơn, vì có… hơi chồng, đằng này trông chị ủ rủ như một bông hoa héo, heo hắt trong một chiều sắp cạn.
Chị kể, không thể hiểu nổi đêm tân hôn, đêm hạnh phúc, lại… kinh hoàng, ghê sợ và tởm lợm đến thế. Ánh mắt chị như vẫn còn nguyên sự kinh hoàng khi chị dùng từ “kinh hoàng” để diễn tả. Đọc sách báo nhiều, xem phim ảnh nhiều, thấy người ta kể, người ta miêu tả đêm tân hôn, đêm động phòng thiêng liêng, trân trọng, lãng mạn với cả kỳ bí, càng thêm háo hức, chờ đợi xen lẫn hồi hộp lo âu. Đâu ngờ, với chị, tất cả đã vỡ òa, sụp đổ sau một ngày lo đám cưới chu toàn mệt nhọc và một đêm tân hôn đ.au đ.ớn ê chề giữa tiếng rú rít ầm ào của mưa gió.
Ảnh minh họa.
Giọng chị kể nghèn nghẹn, bật ra một cách tự nhiên, như thể bị nén lại quá lâu – Chị vừa bước vào phòng, anh đang nằm dài trên giường như chỉ chờ có thế, bỗng bật dậy đóng sập cửa rồi nhấc gọn chị ném lên giường uyên ương. Nhanh đến mức chị chưa kịp hiểu và phải phản ứng ra sao. Nghĩ là anh có trò gì làm chị bất ngờ. Nhưng không. Vẫn nhanh với tốc độ ấy, anh đổ cả thân hình vạm vỡ lực lưỡng xuống người chị. Không một lời thủ thỉ. Không một tiếng yêu thương. Không một sự cưng nựng vỗ về. Đôi bàn tay anh. Miệng anh. Lưỡi anh. Tất cả sục sạo theo đúng nghĩa của từ này trên khắp người chị. Chị kịp giật mình hoảng hốt, nói anh nhẹ nhàng hơn được không. Nhưng lời chị không vào được tai anh. Hai tai anh lúc này như điếc? Anh vẫn hùng hục như trâu húc mả.
Loay hoay không mở được áo ngực của chị, anh nhăn mặt gồng mình giật đứt phăng, đơn giản như giật một dây buộc bất kỳ, k.ết l.iễu chiếc áo màu hồng vô cùng gợi cảm mà chị đã tính toán đầu tư cho đêm trọng đại của hai người. Chân chị dài, khiến anh không đủ kiên nhẫn để lột chiếc quần chíp kiểu cách khỏi đôi chân nuột nà. Xoạc. Xoạc. Xoạc. Tiếng quần bị xé như bước khởi động xé nát đêm tân hôn. Cứ thế. Không cần khúc dạo đầu nhẹ nhàng và êm ái, anh xâm chiếm chị mạnh mẽ và thô bạo. Anh không hay biết trong khi anh đang đi vào chị một cách hùng hổ bằng tất cả sức mạnh của đàn ông thì nước mắt chị tự nhiên đã trào ra, người bất lực thả lỏng buông xuôi, như ở vào trạng thái rơi tự do, không trọng lượng.
Sau cú công phá đầu tiên, anh nằm vật ra giường, mồm miệng tranh nhau thở. Để mặc chị nằm co người với cảm giác đau nhói, bỏng rát . Dòng nước mắt chị thi nhau rớm ra, không thể kiểm soát. Vậy là bao tưởng tượng bỗng nổ tanh bành sau những cú vồ vập, cào cấu, thọc sâu của anh. Những ngày chuẩn bị đám cưới lo âu mệt mỏi, vẫn gắng gượng. Những tháng ngày với không ít khoảnh khắc bên nhau gần gũi, vẫn cố giữ. Chị đã loay hoay chọn bộ đồ ngủ gợi cảm nhất để khiến anh có thể bất ngờ, thêm hưng phấn cho cả hai. Chị đã giành cả ba buổi chiều nghe mẹ, chị gái rồi cô bạn thân dặn dò kinh nghiệm chuyện thầm kín, để có thể cùng anh phối hợp một cách ăn ý nhất, mang lại cảm giác thăng hoa nhất. Lúc trong nhà tắm, chị vừa tắm vừa tưởng tượng cảnh anh sẽ nâng niu ôm ấp cơ thể chị thế nào, nhẹ nhàng thủ thỉ khen chị ra sao. Khi xức xong nước hoa, người chị nóng bừng theo mỗi ý nghĩ tưởng tượng. Tất cả là cho một đêm tân hôn viên mãn. Vậy mà…
Chị còn miên man nghĩ về sự tủi thân tủi phận, đành thở hắt ra xem như vậy là xong nhiệm vụ, và sắp thiếp đi thì anh quay người trở lại. Không một lời hỏi han cảm giác của chị. Như chưa hề có cuộc hành lạc trước đó. Anh tiếp tục vần vò chị. Bỏ mặc sự mệt mỏi đ.ớn đ.au của chị. Bỏ mặc những lời không hợp tác từ chị. Anh trườn lên chị bằng sức mạnh của sự c.uồng b.ạo. Anh yêu cầu chị hưởng ứng và kích thích anh. Anh không muốn chị đơ người ra như khúc gỗ. Anh muốn chị phải rên xiết, phải cuồng lên, để tạo hưng phấn cho anh hơn nữa. Cứ vậy. Anh đã bắt chị phục tùng với đủ các tư thế, kiểu cách kỳ quái, từ trên giường kéo lê xuống sàn nhà rồi trên bàn trang điểm của chị, rồi trên chiếc ghế xoay trong phòng, mà chị chưa bao giờ nghĩ đến.
Video đang HOT
Sau những lời van xin không có chút mảy may tác dụng, chị đành phải nuốt nước mắt vào trong làm theo những yêu cầu của anh. Vì chị biết, chị không thể xô cửa chạy ra khỏi phòng giữa đêm tân hôn trong trạng thái không mảnh vải trên người. Như thế, chị sẽ làm náo loạn cả nhà. Cả nhà biết còn xấu hổ hơn.
Càng về khuya anh càng vào trớn. Lần hai, rồi lần ba, lần bốn, lần năm, lần sáu. Anh nhào nặn chị liên tục. Mỗi lần cách nhau chưa đến một giờ đồng hồ. Đêm thì vẫn đen. Và mưa. Mưa ầm ầm. Xối xả. Anh cũng xối xả với những động tác chiếm đoạt chị càng lúc càng kinh sợ hơn. Mưa như đồng lõa với anh. Tiếng rên xiết sung mãn bởi đụng chạm xác thịt của anh, tiếng rên xiết đ.ớn đ.au của chị, như tan biến vào tiếng mưa. Chị càng rên xiết anh càng như được tiếp thêm sinh lực. Những tiếng rên xiết của chị tựa những liều doping với anh.
Cho đến khi chị rũ ra như tàu lá chuối hơ lửa. Cảm giác cay đắng xộc lên, chị thấy mình không còn là người vợ nữa, anh cũng không phải là người chồng, mà chị như bị… h.iếp d.âm thì đúng hơn, chị như là nô lệ t.ình d.ục gọi phải dạ bảo phải vâng của anh. Anh như loài thú ăn thịt. Và chị như con mồi. Loài thú quần con mồi đến mệt lả kiệt quệ rồi mới ăn trong sự hả hê. Chị đã kiệt quệ lả người đi không còn biết gì nữa.
Cho đến khi tỉnh lại, chị thấy mình đang nằm trong một căn phòng trắng toát, màu lạnh, sực nức mùi thuốc khử trùng.
Hóa ra là bệnh viện.
Thì ra trong khi anh hân hoan với lần thứ 7 vào khoảng hơn 4 giờ sáng thì chị đã chịu hết nổi nên ngất xỉu trên giường cưới. Sợ quá. Anh cuống quýt mặc đồ cho chị và hoảng loạn cùng cả nhà đưa chị đi cấp cứu.
Nằm trong bệnh viện, đôi mắt mệt nhọc nhìn chai nước biển đang nhỏ từng giọt chạy vào người, chị không sao cắt nghĩa được người chồng vừa xách cặp lồng cháo vào phòng, trước là người yêu thì nhã nhặn, lịch lãm, chiều chị hết mình bỗng chốc trở nên thô bạo, cục mịch, gia trưởng trên giường khi đã thành chồng như vậy.
Bất ngờ hơn, anh lại như anh thường ngày, chăm sóc chị chu đáo. Như hối lỗi. Như ăn năn. Như hiểu chị ra nông nỗi này là do đâu. Anh dỗ dành chị ăn từng thìa cháo, uống từng thìa sữa. Nhẹ nhàng, ân cần và gần gũi. Đáp lại anh, chị không thể quay mặt đi. Nhưng chị biết, để ánh mắt chị được trở lại như ngày nào thật không dễ. Vì đêm tân hôn với 7 lần quan hệ đã ám ảnh không biết đến bao giờ mới buông tha chị? Lời cuối cùng chị Hoa thủ thỉ mà như tiếng thở dài vướng vất mãi trong tôi.
Theo VNE
Tôi đã vô sinh khi chưa đầy 18 t.uổi
Tôi sốc vô cùng, nước mắt tôi cứ thế rơi lã chã. Khi tôi kể câu chuyện này ra, có lẽ các bạn sẽ c.hửi tôi, ném đá tôi rất nhiều vì các bạn cho rằng tôi là đứa chẳng ra gì, đẹp đẽ khoe ra xấu xa thì nên che đậy lại, đằng này xấu xa, tồi tệ thế mà vẫn không biết xấu hổ. Nhưng tôi thực sự cần phải nói ra, tôi không thể cứ giấu mãi và lừa dối bố mẹ tôi, người yêu của tôi thêm nữa. Mọi người đã hi vọng ở tôi quá nhiều!
Tôi năm nay 22 t.uổi, hiện đang là sinh viên năm thứ 3 của một trường đại học. Người yêu tôi hơn tôi 3 t.uổi, anh là một kiến trúc sư trẻ tài năng và hai gia đình cũng thân thiết với nhau nên cả hai bên đều ủng hộ chuyện tình của chúng tôi. Anh là người tôi yêu và tôn trọng nhưng anh không phải là người đàn ông đầu tiên của tôi, điều này anh cũng biết, thậm chí chuyện tôi đã từng quan hệ với người trước anh cũng biết và không hề than trách tôi. Anh bảo rằng "cuộc sống bây giờ khác trước rồi, suy nghĩ con người cũng thoáng hơn, anh không trách em vì chuyện ấy, em nói thật ra với anh là tốt rồi". Chính vì vậy mà tôi càng yêu anh và tôn trọng anh hơn.
Đám cưới với anh là điều mà cả tôi và anh đều mong muốn. Tôi đã từng tưởng tượng ra viễn cảnh về một cuộc sống hạnh phúc và êm đẹp khi bên anh. Nhưng khi điều đó sắp trở thành hiện thực thì tôi lại không thể nào đón nhận nó, tôi không muốn anh chịu áp lực và khổ vì tôi, vì lỗi lầm mà tôi gây ra.
Năm học lớp 10, tôi thích một cậu bạn trong lớp. Từ tình yêu trong sáng, từ những cái nắm tay, những ánh nhìn ngại ngùng, chúng tôi đã trở thành cặp đôi "nóng bỏng" nhất lớp sau 1 năm yêu nhau. Khi đó, cả hai đều mới lớn, mới biết yêu và muốn khám phá tình yêu, vì vậy những cử chỉ, hành động, lời nói tình cảm của chúng tôi cũng tăng dần và thể hiện ra bên ngoài một cách tự nhiên, không ngại ngùng. Ngay cả trên lớp, khi ra chơi chúng tôi cũng có thể hôn nhau mặc cho ánh mắt từ phía bạn bè hay giáo viên đang dõi vào. Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua giới hạn và trao cho nhau lần đầu tiên của mình khi mới chỉ là học sinh lớp 11.
Các bạn cười tôi, nói tôi là dễ dãi, thoáng cũng được, nhưng với chúng tôi khi đó thì sự ham muốn về thể xác và cảm xúc thăng hoa của cả hai không thể kìm chế được, chúng tôi cứ quấn lấy nhau và quan hệ mỗi lần hẹn hò. Có khi trốn học đi nhà nghỉ với nhau, có khi là tại phòng riêng của hai đứa, nhưng vì người yêu của tôi khi đó không chịu dùng b.ao c.ao s.u nên hầu như tháng nào tôi cũng phải dùng đến thuốc tránh thai cấp tốc. Có tháng uống tới 4 viên mặc dù chỉ định không quá 2 viên/ tháng. Suy nghĩ non nớt của đứa học sinh lớp 11 chỉ có thể là "chắc uống quá lần này cũng không sao đâu, không uống dính còn khổ hơn".
Cứ như thế khoảng 6 tháng, đó là lúc vừa tổng kết hết năm học lớp 11 và chúng tôi bước vào kỳ nghỉ hè. Lần đó gia đình tôi đi nghỉ mát, trước hôm đi chúng tôi gặp nhau cho đỡ nhớ vì xa cách vài ngày và có quan hệ với nhau. Nhưng vì sáng hôm sau phải đi sớm và cả mấy ngày liền ở khu du lịch nên tôi không có cách nào để mua được thuốc tránh thai. Tôi định nhờ lễ tân mua nhưng lại sợ mẹ tôi phát hiện, nên chỉ biết cầu mong cho không có chuyện gì hết, tôi sẽ không có thai.
Sai lầm khi còn học cấp 3 đã khiến tôi phải trả giá quá đắt (Ảnh minh họa)
Ai ngờ, tôi dính thật, gần 3 tháng sau đó tôi thấy dấu hiệu bất thường, tôi nghi mình có thai nên đã mua que thử và kết quả là 2 vạch rõ nét hiện ra trước mắt.
Tôi lập tức báo cho người yêu biết. Cậu ấy cũng hốt hoảng và lo lắng chẳng kém gì tôi, chúng tôi hẹn gặp nhau và cùng tìm cách để giải quyết hậu quả đó. Chúng tôi cùng gom góp t.iền và nhờ cô bạn thân đưa tôi đi phá thai tại một phòng khám tư nhân, cái thai được giải quyết một cách êm đẹp. Nhưng nỗi sợ hãi, đ.au đ.ớn vẫn đeo bám tôi suốt những ngày sau.
5 tháng sau khi đi giải quyết hậu quả, tôi vẫn thi thoảng thấy những dấu hiệu đáng nghi mà khi tìm hiểu trên mạng, tôi mới biết đó là hậu quả do việc nạo hút thai mang lại. Tôi khá lo lắng, rồi quyết định thẳng viện để kiểm tra, sau khi thăm khám và làm một số xét nghiệm, siêu âm bác sĩ kết luận rằng tôi bị dính tử cung và không còn khả năng làm mẹ nữa.
Tôi sốc vô cùng, nước mắt tôi cứ thế rơi lã chã, vừa khóc tôi vừa bảo bác sĩ kiểm tra lại, chắc bác sĩ đó đã nhầm tôi với ai, tại sao tôi có thể bị vô sinh khi chưa đầy 18 t.uổi? Bác sĩ giải thích cho tôi một đống lý do: nào là tôi mới lớn, cơ quan sinh sản chưa phát triển đầy đủ, tôi lạm dụng thuốc tránh thai, tôi phá thai không an toàn.... Tất cả đều đúng, vậy là tôi chỉ im lặng và ngậm ngùi bước ra.
Kể từ lúc đó, tôi như người mất hồn, tôi nhốt mình trong phòng và khóc, than thân trách phận tại sao mình lại làm những chuyện ngu ngốc đó để bây giờ phải lĩnh hậu quả. Tôi định tìm tới cậu ấy để trách móc, để đổ hết những tội lỗi ấy nhưng rồi lại thôi. Tôi kêu ốm và xin bố mẹ cho ở nhà nghỉ ngơi 1 tuần, tôi cũng nói lời chia tay và tránh mặt cậu ấy ngay sau đó.
Tốt nghiệp lớp 12, tôi xin bố mẹ cho sang Nhật học tiếng 2 năm, bố mẹ tôi rất vui và đồng ý ngay mà không hỏi lý do nhiều, vì anh trai tôi cũng đang học cao học tại Nhật. Nhưng lý do thực sự khiến tôi xin ra nước ngoài là muốn có thêm thời gian quên đi những chuyện đau buồn đó và có đủ tự tin, bản lĩnh để nói với bố mẹ tôi chuyện này.
Đã 4 năm rồi kể từ khi tôi biết chuyện về mình, tôi cũng về nước được 2 năm nhưng vẫn không thể cất nổi một lời. Mỗi lần muốn nói, tôi lại không biết mình nên bắt đầu từ đâu, làm sao cho bố mẹ hiểu. Chần chừ mãi, cuối cùng tôi quyết định chôn sâu sự thật trong lòng.
Nhưng tôi không ngờ lại yêu anh và có một kết quả khá tốt đẹp với anh. Để rồi giờ đây khi rơi vào hoàn cảnh này, khi hai gia đình muốn tôi và anh kết hôn vào năm tới thì tôi không thể im lặng được nữa. Nếu tôi cứ giấu chuyện đó rồi đồng ý kết hôn, tôi sẽ làm khổ người tôi yêu, bố mẹ tôi cũng sẽ bị mọi người oán trách.
Tôi hiểu rằng đây chính là lúc để tôi nói lên sự thật về bản thân mình: tôi không còn khả năng làm mẹ từ khi học lớp 12. Tôi không mong mọi người thương hại mình, tôi chỉ mong mọi người có thể hiểu và tha thứ cho những lầm lỡ ấy của tôi. Nhưng tôi phải nói với bố mẹ tôi, với người yêu tôi và gia đình anh ấy như thế nào bây giờ?
Theo Ngoisao
Đang "yêu" chồng gọi tên vợ cũ Tôi c.hết lặng người khi giữa cuộc ái ân, anh đột nhiên gọi tên người vợ cũ. Thủa bé tôi thích bài thơ "Hai sắc hoa Tigon", nhất là hai câu "Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời/Ái ân lạnh lẽo của chồng tôi". Âu cũng là số phận, giờ hai câu thơ ấy vận vào cuộc đời tôi, cứ như tác giả...