Hẹn ngày cưới rồi anh vẫn còn đổi thay…
Tôi xin nghỉ cơ quan một ngày, chạy cả trăm cây số chỉ để gặp anh nói chuyện nhưng anh không chịu gặp. Tôi ra về dưới cái nắng gay gắt mà lòng như quặn đau, khóc suốt cả đường về.
Chúng tôi quen biết nhau gần bốn năm, ngày đó tôi mới đi làm công chức nhà nước, anh là sĩ quan quân đội, biết nhau vì cơ quan anh gần chỗ tôi làm. Anh tán tỉnh, tôi không nhận lời yêu, sau một thời gian anh đi học tiếp, có người yêu khác, tôi cũng yêu người khác nhưng mối tình đó không thành. Sau 2 năm anh đi học về, thấy tôi vẫn chưa lấy chồng, anh tiếp tục liên lạc, hẹn hò, tôi nhận lời yêu anh.
Những tháng ngày bên nhau thật hạnh phúc, tôi như được tiếp thêm sức mạnh để sống. Mỗi sáng thức dậy anh lại nhắn tin chúc ngày mới tốt lành kèm lời yêu thương ngọt ngào nhất, tôi sống ngập tràn trong tình yêu của anh. Rồi chúng tôi ra mắt hai gia đình, hẹn ngày cưới. Hai đứa có thời gian sống với nhau như vợ chồng, tôi cũng thú nhận với anh mình không còn trong trắng, anh nói không quan trọng vì anh cũng thế, miễn chúng tôi tin tưởng, yêu thương nhau.
Những tháng ngày đó tôi chăm sóc anh hơn cả bản thân, những lúc anh đi công tác cả tuần, thương anh vất vả tôi lại chạy xe cả trăm cây số để thăm anh. Gần đây anh bỗng nhiên thay đổi, một hôm anh nhắn tin không về được, lúc sau thấy anh mở cửa đi vào, tôi như không tin nổi vào mắt mình, hỏi thì anh nói “thử xem ở nhà em có đi chơi không”. Tôi rất buồn vì anh không tin mình dù cố gắng rất nhiều. Vì công việc thỉnh thoảng tôi có đi tiếp khách, cũng uống được bia rượu, đôi khi đi cà phê với bạn bè nhưng tính anh không thích như thế.
Tôi biết con gái như thế cũng không hay nhưng cũng đâu có xấu xa. Anh nghe người ta nói về tôi, rồi một tuần liền không liên lạc mặc cho tôi nhắn tin, gọi điện. Bao đêm tôi suy nghĩ khóc ướt cả gối không biết vì sao anh lại như vậy, có phải vì tình yêu tôi chưa đủ lớn để giữ trái tim anh. Yêu thật lòng cũng là một cái tội hay sao, tình yêu thương trao đi để nhận lại toàn đắng cay, đau xót. Tim tôi như nghẹt thở, tưởng chừng chỉ có cái chết mới quên đi tất cả. Ước gì tôi cũng lạnh lùng được như anh.
Nếu như tôi yêu anh ít đi một chút, nhớ anh không nhiều có lẽ không đến nỗi đau khổ như bây giờ. Tôi cũng hỏi anh còn yêu nữa hay đã hết rồi, anh vẫn im lặng, cái lặng im đến đáng sợ. Tôi muốn có chuyện gì hai người cùng ngồi lại nói chuyện, giải quyết nhưng không gặp được anh. Tôi đã xin nghỉ cơ quan một ngày, chạy cả trăm cây số chỉ để gặp anh nói chuyện nhưng anh không chịu gặp. Tôi ra về dưới cái nắng gay gắt mà lòng như quặn đau, khóc suốt cả đường về, nhưng anh vẫn sắt đá không một lời hỏi han như chưa từng quen biết. Yêu anh, tôi như không còn lòng tự trọng nữa.
Video đang HOT
Tôi 28, không còn cái tuổi yêu rồi chia tay nữa, tôi biết nói gì với bố mẹ, bạn bè? Bố mẹ rất mừng khi tôi tìm được hạnh phúc, giờ anh lại như thế, tôi có nên tiếp tục níu kéo hay để anh ra đi như anh đã chọn. Mong bạn đọc hãy tư vấn giúp tôi.
Theo Khampha
Điếng người mẹ vợ tương lai là nhân tình 10 năm
Câu chuyện tưởng chừng hiếm thấy nhưng chẳng hiểu tại sao tôi lại là người rơi vào hoàn cảnh ấy.
ảnh minh họa
Mẹ vợ tương lai của tôi lại chính là cô nhân tình mà tôi đem lòng yêu thương suốt 10 năm.
Tôi sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh nghèo khó, bố mẹ tôi đều là nông dân, gia đình tôi lại đông con nên quanh năm tôi phải sống trong cảnh thiếu thốn và chứng kiến những trận cãi vã kịch liệt của bố mẹ cũng chỉ vì đồng tiền, bát gạo.
Tôi là con út nên là người duy nhất trong nhà được bố mẹ cho ăn học đàng hoàng. Gọi là được học nhiều nhất nhà nhưng tôi cũng chỉ học hết cao đẳng rồi tự mình bươn trải với cuộc sống để mưu sinh.
Sau khi ra trường, với tấm bằng tốt nghiệp loại khá, tôi chật vật mãi mới xin được một công việc tại công ty sản xuất linh kiện điện tử. Với đồng lương eo hẹp, tôi buộc phải kiếm thêm việc làm để trang trải cho sinh hoạt cũng như dành dụm đồng ra đồng vào gửi về cho bố mẹ tôi trang trải nợ nần những năm tôi đi học.
Cũng trong thời gian này, tôi gặp người con gái ấy, em cũng xuất thân trong gia cảnh chẳng khá hơn tôi là bao. Bố mẹ em vỡ nợ phải trốn chủ nợ bỏ đi biệt xứ, em cùng với anh trai phải sống nhờ vào họ hàng qua ngày đoạn tháng. Rồi em xin làm công nhân nhà máy nơi tôi làm việc. Cuộc gặp gỡ tình cờ như duyên phận đưa đẩy chúng tôi đến với nhau. Tôi đem lòng yêu em ngay từ lần gặp đầu tiên, em đẹp, gương mặt phúc hậu và đôi mắt trong sáng như thiên thần cùng với nụ cười e ấp đã hút hồn tôi.
Chẳng ai nói với ai, nhưng cả hai đều hiểu trái tim đã dành trọn cho nhau. Sau gần 4 năm, khi ấy, em 24, còn tôi 27, lứa tuổi còn căng đầy sức trẻ, tôi vẫn chưa một lần dẫn em về nhà giới thiệu với gia đình. Còn em thì lại nóng lòng muốn tiến đến hôn nhân. T
hú thực là tôi chẳng dám nghĩ đến chuyện đám cưới, tôi chưa có gì trong tay sau mấy năm bon chen nơi đất khách quê người, cưới em về, tôi biết lấy gì để nuôi vợ, rồi những đứa con sẽ ra đời, tôi lấy gì để nuôi chúng?...Tôi sợ, tôi không dám trả lời em mà tìm cách hèn hạ là lảng tránh mỗi khi em nói đến chuyện đám cưới.
Đúng, trong trái tim tôi chưa bao giờ nói phủ nhận rằng tôi không yêu em, nhưng tôi đã tự bao biện cho mình rằng nếu yêu em thì không thể để cho em phải khổ. Và thế là tôi dần xa em, tôi ít gặp em hơn, những cuộc điện thoại thưa hơn và tôi chuyển đến nơi khác làm việc mà không báo trước cho em. Tôi biết em giận tôi nhiều lắm, đau khổ nhiều lắm nhưng tận đáy lòng mình, tôi mong em sẽ tìm được một người đàn ông xứng đáng với mình hơn tôi.
Thế là chúng tôi bặt tin từ ấy, tôi chăm chỉ làm việc để kiếm thật nhiều tiền và tự nhủ với lòng mình nếu có cơ hội được gặp lại người con gái ấy sẽ không để tuột mất em lần nữa.
6 năm sau, tôi vừa làm, vừa học lên để nâng cao trình độ, được cấp trên tin tưởng, tôi cũng đã có một vị trí chắc chắn trong công ty với ghế trưởng phòng kỹ thuật. Cũng trong 6 năm ấy, tôi chưa từng yêu một cô gái nào khác.
Tôi vẫn không nguôi nhớ về em dù biết rằng em đã lấy chồng. Qua một số người bạn cho biết, chồng em là một người đàn ông giàu có đã có một đời vợ nhưng không may qua đời vì bệnh tật, em sống trong nhung lụa và rất hạnh phúc bên người đàn ông ấy. Đúng! em xứng đáng được hạnh phúc, được sung sướng như thế.
Thế rồi tôi cũng phải tìm cho mình một người phụ nữ để xây dựng gia đình, mọi người trong công ty giới thiệu cho tôi con gái của Phó Giám đốc chi nhánh công ty. Cô gái ấy xinh đẹp, trẻ trung và vừa mới tốt nghiệp đại học.
Sau một vào lần gặp gỡ, tôi cũng có tình cảm đặc biệt với em, rồi chúng tôi hẹn hò như bao cặp tình nhân khác. Sau gần một năm, chúng tôi quyết định tiến đến hôn nhân, và cũng đến lúc này, tôi mới chính thức đến nhà em ra mắt gia đình. Nhưng tôi đã choáng váng khi mẹ vợ tương lai đứng trước mặt tôi chính là người con gái năm xưa, người con gái mà suốt 10 năm tôi chưa bao giờ hết yêu em.
Ánh mắt em ngỡ ngàng và gương mặt biến sắc, tôi biết rằng em cũng bối rối chẳng kém tôi nhưng cả hai vẫn phải kiềm chế để buổi gặp gỡ được trọn vẹn, tôi vẫn phải gọi em bằng cô, xưng cháu.
Sau buổi gặp hôm ấy, tôi muốn gặp riêng em để nói chuyện nhưng em vẫn luôn tìm cách từ chối. Tình cảm năm xưa đã xếp yên dưới đáy lòng nay lại bỗng bị xới tung, tôi hoang mang không biết mình nên làm gì trong hoàn cảnh này? Liệu tôi có nên tiếp tục tiến đến hôn nhân để gọi em là mẹ vợ hay chăng?
Theo VNE
Yêu người gia trưởng, có nên hay không Chúng em yêu nhau đã được hơn 2 năm rồi. Ban đầu, em yêu chàng vì sự lạnh lùng, đẹp trai, rất có ý chí . ảnh minh họa Nhưng càng ngày, càng tiếp xúc với chàng, em càng cảm thấy chàng vô cùng gia trưởng, áp đặt, không cho em ra ngoài đi chơi với bạn bè nhiều... Em rủ đi cùng...