Hẹn hò chỉ có 50.000 đồng
Những cuộc hẹn hò, ăn uống của chúng tôi chưa bao giờ vượt quá 50 nghìn đồng.
Gần đây, cư dân mạng lùm xùm vụ mang một trăm nghìn đi chơi với bạn gái, tôi lại nhớ tình yêu sinh viên của mình cách đây 3 năm. Ngày ấy, tôi cũng đang chìm đắm trong mật ngọt yêu đương nhưng tình yêu của chúng tôi không phải là những quán cà phê đắt tiề.n, không phải là những bữa ăn thịnh soạn ở các nhà hàng sang trọng hay những món quà nhiều giá trị. Tình yêu của hai đứa được chắp cánh bằng niềm tin, sự tôn trọng và trái tim chân thành.
Anh sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả ở một vùng quê nghèo. Tôi cũng là cô gái “chân lấm tay bùn” từ đồng ruộng lên thành phố học. Cũng bởi vậy, tình yêu chúng tôi giản dị nhưng lại chứa đựng trong đó sự chân thành và tình cảm sâu sắc. Tôi còn nhớ anh ngỏ lời yêu tôi bằng một bản nhạc ghi ta “My heart will go on” của Celedion cùng với bó hoa dại ven đường trước sự ủng hộ của rất nhiều bạn bè. Trái tim tôi đã rung động mạnh mẽ, đón lấy bó hoa vẫn còn đọng sương và ôm chặt lấy anh trong niềm hạnh phúc.
Nhớ những ngày gió mùa đông bắc, hai đứa đèo nhau bằng xe đạp, ăn bắp ngô nướng bên đường mà thấy ấm áp và gần gũi nhau đến lạ. Những buổi đi chơi của chúng tôi là chỉ là lên cầu Long Biên, ngắm nhìn sự bao la, rộng lớn của sông Hồng, anh kề vai hát tặng cho tôi nghe một bài nhạc mà tôi yêu thích. Hay hai đứa dạo quanh hồ Gươm, ăn kem Tràng Tiề.n hoặc dạo phố hoàng hôn ngắm Tây hồ. Chỉ cần nơi nào có chúng tôi, nơi ấy thực sự trở thành thiên đường bởi chúng tôi yêu nhau, cần ở nhau những tình cảm xuất phát từ trái tim chân thành.
Tôi yêu anh, cần anh hơn bất cứ thứ gì trên cuộc đời này (Ảnh minh họa)
Chưa bao giờ tôi ghen với cô bạn cùng phòng khi yêu được một anh chàng giàu có, đưa cô ấy đi ăn hàng sang trọng, ngồi ở những quán cà phê đắt tiề.n hay cùng nhau đi du lịch xa. Đối với tôi, hạnh phúc là khi có anh ở bên cạnh, chia sẻ với nhau niềm vui, nỗi buồn; Là khi tôi đi làm bị bắt nạt, anh vội vàng đến đón tôi, đủ kiên nhẫn lắng nghe tôi phàn nàn, than thở, đủ sức mạnh và hơi ấm để tôi dựa vào; Đó là lúc trái tim tôi yếu mềm nhất, cần anh nhất để nương tựa, để thấy anh quan trọng với tôi hơn bất cứ thứ gì trên đời.
Video đang HOT
Ngoài những món đồ anh tự tay làm tặng, tôi chưa bao giờ đòi hỏi anh phải mua cho tôi món quà gì sang trọng. Thậm chí cô bạn tôi còn ghen tị với tôi bởi những món đồ anh tự tay làm vừa mang nhiều ý nghĩa, lại chứa đựng biết bao công sức, tình cảm mà anh gửi gắm trong đó. Không giống như những món quà của cô bạn tôi là những chiếc áo hàng hiệu đắt tiề.n, chiếc túi xách hợp thời hay đôi giày chất chơi hào nhoáng nhưng họ chỉ dành cho nhau tình cảm hời hợt.
Suốt những năm tháng đại học, những lần đi chơi hai đứa, trong túi lúc nào cũng chỉ có 50 nghìn đồng. Cả hai đều đối mặt với khó khăn trong cuộc sống nên những đồng lương ít ỏi đi gia sư khiến hai đứa vô cùng trân trọng. “Chồng là cái giỏ, vợ là cái hom” ý nghĩ đó đã giúp chúng tôi vượt qua những năm tháng sinh viên đầy gian khổ, duy trì tình cảm bền chặt để xây dựng tổ ấm sau này.
Sau khi ra trường, hai đứa có công ăn việc làm ổn định, anh đã xin phép hai gia đình để chúng tôi được tổ chức đám cưới. Tình yêu của chúng tôi vun đắp bằng những tình cảm nhẹ nhàng nhưng sâu đậm, từ những buổi đi chơi giản dị, những món quà không cầu kỳ nhưng chứa đựng sự thấu hiểu, yêu thương… Và giờ đây, chúng tôi đã cùng nhau vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống để đón nhận niềm hạnh phúc của riêng mình.
Theo VNE
12 cuộc gọi cuối cùng của vợ
Cái tin vợ chế.t như một gáo nước buốt giá dội thẳng vào anh. Anh gục ngã xuống đất với hai hàng nước mắt, miệng thì không ngừng gào thét tên vợ.
Chị đã chờ đợi anh đến khi anh tốt nghiệp đại học, có việc làm ổn định rồi mới tiến tới hôn nhân. Dù tình yêu đã trải qua rất nhiều thử thách, những tưởng rằng đã đến lúc chín muồi, nhưng hôn nhân lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Cuộc sống lứa đôi bắt đầu nảy sinh bao điều phiền nhiễu, rắc rối.
Hồi ấy, dù mới ra trường nhưng anh đã có một công việc khá tốt với mức lương mà nhiều người phải mơ ước. Anh thừa sức để lo cho gia đình một cuộc sống sung túc đủ đầy nên anh đề nghị chị bỏ công việc kế toán với mức lương bèo bọt để ở nhà nghỉ ngơi, có nhiều thời gian chăm sóc cho gia đình.
Chị không muốn nghỉ việc, nhưng để chiều lòng chồng, chị vẫn gật đầu đồng ý. Bốn bức tường và công việc nội trợ ngày nào cũng như ngày nào nhanh chóng khiến chị thấy nhàm chán. Cả ngày, chị chẳng có thú vui gì khác ngoài việc ngóng chồng về. Anh trở thành mối quan tâm duy nhất của chị. Nhưng chị lại không phải mối quan tâm duy nhất của anh.
Ngoài vợ ra, anh còn bao nhiêu chuyện khác phải lo nghĩ. Anh còn công việc, còn sự nghiệp, còn bước đường thăng tiến. Anh không thể lúc nào cũng về nhà đúng giờ và không tỏ ra mỏi mệt. Anh không thể tối nào cũng ăn những bữa cơm chị nấu. Vợ anh thì không thể thông cảm điều ấy. Chị yêu và lo lắng cho anh rất nhiều.
Chị sợ rằng anh uống rồi say xỉn, tự đi xe sẽ rất nguy hiểm. Chị sợ rượu bia nhiều sẽ làm hại sức khỏe của anh. Bởi vậy mà mỗi khi anh về muộn, chị lại liên tục gọi điện hỏi han, nhắc nhở. Có nhiều lần, chị còn tới tận nơi anh đang uống rượu để chờ đưa anh về. Chị không ồn ào, chỉ nhẫn nại và kiên trì quan tâm anh, nhưng với anh, đó là cả một sự phiền toái. Anh khó chịu vì sự chăm lo thái quá của vợ. Anh xấu hổ với bạn hữu khi bị vợ chăm sóc, đưa đón.
Những cuộc điện thoại của chị là sự quấy rối đối với anh. Anh cảm thấy mình mất tự do vì bị vợ "quản lý". Giữa hai vợ chồng bắt đầu nảy ra những cuộc cãi cọ. Anh chị cãi nhau ngày càng nhiều hơn. Chị giận dỗi, còn anh vẫn nhậu nhẹt như cũ. Dù biết rằng động cơ của vợ chỉ là tình yêu với mình, nhưng anh vẫn không thể gạt khỏi đầu những nỗi bực tức, khó chịu.
Chán nản cảnh vợ chồng lạnh nhạt, anh càng đi nhiều hơn, mải miết hơn với những cuộc bia rượu. Anh biết rằng mỗi khi trở về, chờ đón anh sẽ là bộ mặt nhăn nhó và những lời nhiếc móc của vợ, dù rằng sau đó chị có chăm sóc anh chu đáo thế nào đi nữa, nhưng thái độ của chị vẫn luôn khiến anh cảm thấy nặng nề. Anh chỉ ước gì chị niềm nở chào đón anh, nói với anh những lời yêu thương ngọt ngào, dịu dàng và trìu mến với anh như trước đây, nhưng chị đã không làm thế. Chị đã không hiểu được nỗi lòng của anh, cũng như anh đã không thấu hiểu cho chị. Khoảng cách giữa hai người cứ dần giãn ra trong khi tình yêu vẫn còn sâu đậm. Không ai cố gắng để nói với ai, họ chỉ âm thầm đau khổ.
Rồi chuyện gì đến đã đến, anh ngoạ.i tìn.h trong một lần đi tiếp khách hàng, anh đã gặp một người phụ nữ xinh đẹp, trẻ trung, hấp dẫn khác hẳn với người vợ ở nhà. Anh đã ngã vào vòng tay người phụ nữ đó chỉ sau hai lần gặp mặt. Anh càng có động lực để đi sớm về khuya, không còn quan tâm đến vợ nữa. Chị lúc đầu chỉ nghĩ là do anh bận việc, nhưng rồi chị thấy anh ngày nào cũng vậy, nên bắt đầu tra hỏi anh, kiểm soát anh nhiều hơn. Anh vẫn nói rằng vì công việc phải đi tiếp khách hàng nhiều nên thế.
Chị không tin và trong một lần đi theo anh, chị đã nhìn thấy anh tay trong tay với một người phụ nữ vào nhà nghỉ. Trời đất như sụp đổ dưới chân chị. Chị lặng lẽ lê bước đi trên con đường về nhà và băng qua đường không để ý nên đã bị một chiếc xe tải đâ.m phải. Và cũng như bao lần khác, máy điện thoại của anh rung lên bần bật bởi những cuộc điện thoại của vợ. Anh biết, nếu nhấc máy lên, như bao lần khác, anh sẽ nghe ở đầu dây bên kia những lời thúc giục, ca cẩm đến sốt ruột của chị.
Bởi vậy, anh nhăn nhó chuyển máy sang chế độ im lặng rồi nhanh chóng quay ra ôm người tình. Nhưng điện thoại không ngừng rung khiến cho anh cáu kỉnh, bực tức, lầm rầm chử.i rủa, anh tắt máy. Thế là yên chuyện! Nhưng ở đầu dây bên kia, vợ anh đang cố gọi cho anh bằng chút sức lực cuối cùng. Đứng trước ranh giới mong manh của sự sống và cái chế.t, trong đầu chị chỉ có hình bóng của anh. Ước nguyện của chị chỉ là được nhìn thấy anh trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, được nói với anh một lời yêu thương cuối. Nhưng anh đã không bắt máy. Đáp lại chị chỉ có những tiếng tút dài đến vô cảm.
Sau khi vui vẻ với người tình, anh trở về nhà. Vừa về đến nhà anh nhận được cuộc điện thoại của bệnh viện nói vợ anh đang cấp cứu trong bệnh viện vì bị ta.i nạ.n giao thông. Anh lao đến bệnh viện một cách nhanh nhất. Nhưng trên đường anh đến bệnh viện chị đã trút hơi thở cuối cùng.
Cái tin vợ chế.t như một gáo nước buốt giá dội thẳng vào anh. Anh gục ngã xuống đất với hai hàng nước mắt, miệng thì không ngừng gào thét tên vợ. Người ta kể lại rằng chị bị một tay tài xế ngủ gật đâ.m phải khi một mình ra đường giữa đêm. Anh quặn lòng khi biết lúc ấy chị đang đi tìm anh. Thứ cuối cùng của chị người ta đưa cho anh là chiếc điện thoại xây xát. Họ bảo rằng khi xe cấp cứu đến, chị vẫn còn khá tỉnh táo, chị giữ chặt điện thoại trong tay và liên tục gọi, gọi đến khi chị ngất lịm và rơi vào hôn mê.
Anh run rẩy cầm chiếc điện thoại của vợ, thấy trong đó có 12 cuộc gọi đến máy của anh và một tin nhắn còn chưa kịp gửi. Chị đã viết, vẻn vẹn rằng: "Em xin lỗi vì tất cả. Em đã biết anh không còn yêu em nữa rồi. Nhưng em sẽ tha thứ cho anh". Chỉ vài chữ ấy thôi nhưng là tất cả sức lực còn lại của chị, anh biết điều ấy. 12 cuộc điện thoại của vợ, anh đã lạnh lùng không nghe một cuộc nào vì nghĩ rằng đó là chuyện nhảm nhí. Giờ đây, khi đứng trước di ảnh của chị, anh đau tới mức không thể rơi nổi nước mắt. Cả cuộc đời này, có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ tha thứ được cho bản thân.
Theo afamily
Đàn bà là giống... người Anh có một ông bạn chí thân nhưng tính hai người lại trái ngược nhau trong cách đối xử với vợ. Bạn anh rất thích và chịu khó khen vợ.Lúc nào trong mắt anh ta, vợ anh ta cũng là nhất thiên hạ từ dáng vẻ tới đầu óc. Thế nên, khi vợ anh ta lên chức anh ta mừng như chính mình...