Hẹn gặp Hà Nội, hẹn gặp anh
Anh có tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không? Hãy để em đi qua anh thêm một lần nữa nhé!Hơn 20 tuổi, em nghĩ rằng mình có sức đề kháng đủ lớn để ko dễ dàng mắc chứng “say nắng”, ngờ đâu vẫn bị một chàng trai “xấu xí” làm cho say sẩm mặt mày. Em thích anh! Em đủ trưởng thành để hiểu rằng, tình yêu, hạnh phúc vĩnh viễn phải do bản thân mình tự giành lấy và em cần một người đàn ông, như anh!
Trong câu chuyện tình yêu mới chớm này, em thấy mình đang là kẻ đơn phương tình cảm. Em giống như một đứa trẻ đội lốt người lớn thôi. Mà trẻ con thì nào có biết nói dối bao giờ. Thích là không thể che giấu và sẽ mong có bằng được, không đắn đo thiệt hơn, hay hậu quả ra sao. Em thích anh, dù biết chỉ vài ngày sau đó em sẽ đi rất xa, rất xa… xa anh cả nửa vòng trái đất. Em đã nghĩ tình cảm sẽ theo gió bay đi, sao biết được “say nắng” đôi khi không phải là chóng vánh.
Yêu đơn phương cũng thật thú vị anh ạ. Có những nỗi nhớ không được đặt tên, có những yêu thương không được gửi trao nhưng vẫn nâng nâng một niềm hạnh phúc đến khó tả. Em tự cho mình quyền được hài lòng với niềm vui viên mãn đó. Đôi khi có cảm giác buồn nhớ, hanh hao như gió lạnh mùa thu, nhưng nó không khiến trái tim co quắp, bàn tay lạnh cóng, mà man mác và đầy hi vọng, đủ để người ta thấy thèm một vòng tay… Và rồi cứ hi vọng, hi vọng vào ngày mai, sẽ có anh bên cạnh.
Yêu đơn phương là đôi khi sống bằng những giấc mơ… Em như một đạo diễn tài ba, khi mỗi ngày lại dựng cho mình một vở kịch tình yêu lãng mạn. Câu chuyện tình yêu tươi đẹp không bao giờ có hình bóng của kẻ thứ ba. Chuyện của hai người và những trải nghiệm cuộc sống, tình yêu… Có ai ngốc mà tự dựng nên kỉ niệm với một người trong mơ để rồi đêm ngày nhớ thương không anh?
Ngày hôm nay em đã tìm thấy người mình đã chờ đợi nhiều năm qua (Ảnh minh họa)
Ai đã từng trải qua trạng thái yêu đơn phương sẽ hiểu, đây là một chuỗi ngày tháng không hề dễ dàng. Khi ấy, phải vận dụng hết sự thông minh của bộ não và sự nhạy bén của con tim để duy trì tình yêu đó. Mỗi người lại có một cách thể hiện tình yêu khác nhau. Em không phải là kẻ nhút nhát trong tình yêu đơn phương, khi mà chỉ ôm đau đáu tình yêu thầm lặng, dằn vặt bản thân, ngụp lặn trong chuỗi tự kỷ, rồi thở than trách trời, tại sao người ta không yêu mình. Đối với em, yêu đơn phương là chấp nhận tình cảm một chiều nhưng không chấp nhận tình cảm đó trong im lặng. Em thích anh và em muốn anh biết, dù anh có đón nhận tình cảm đó hay không.
Video đang HOT
Em đã từng nghĩ ra trăm nghìn cách để “cưa” anh, và mỗi lần làm xong một “kiệt tác” thú vị nào đó lại cảm thấy rất vui. Em thừa nhận, em là một cô gái thích chinh phục. Em thích cảm giác thích một người, thích cảm giác được làm tất cả những điều tốt đẹp cho người đó, thích làm người đó bất ngờ… Và song hành với cảm giác đó, em sợ những chàng trai theo đuổi mình khi họ luôn tỏ ra quan tâm thái quá với một người không-là-gì-cả của họ. Khi thích một người, ai cũng có đôi phần ích kỷ, em cũng vậy! Cái chuỗi tình cảm vòng quanh này, loài người muôn kiếp không thể thoát được nên đành phải chấp nhận như một điều hiển nhiên trong cuộc sống…
Giờ đây, khi đang ở xa anh nửa vòng trái đất, em vẫn mong những điều tốt đẹp nhất cho anh. Em mong một ngày tỉnh dậy, bất giác không thấy em, anh sẽ nhớ nhung tìm kiếm và rồi nhận ra, em là người anh đang mỏi mòn chờ đợi, là mảnh ghép còn thiếu trong cuộc đời mình. Em sẽ không dễ dàng từ bỏ và tha thứ cho kẻ đã mang tội “gieo rắc nhớ thương” cho em vậy đâu.
“Không ai có đủ ngủ ngốc để yêu mãi một người không yêu mình”. Thế mà em có thừa ngốc nghếch để làm chuyện đó mãi. Em là một kẻ ngốc lạc quan mà. Em tin là, con người nên sống không ràng buộc cảm xúc nếu như nó không tiêu cực và phạm pháp. Mọi cảm xúc của con người, hỉ nộ ái ố, đều là hữu hạn và người ta có thể chủ động thay đổi khi nó tới hạn.
Em không biết ngày mai em sẽ ra sao, anh sẽ ra sao. Mỗi người một con đường, một lựa chọn… Anh sẽ yêu một cô gái khác em, em sẽ yêu một chàng trai không phải là anh. Chúng ta sẽ đi những con đường hoàn toàn khác nhau. Nhưng em sẽ không hối hận vì những điều mình là làm cho tình yêu ngày hôm nay… Ngày hôm nay em đã tìm thấy người mình đã chờ đợi nhiều năm qua.
Hẹn gặp Hà Nội, hẹn gặp anh, thu sau nhé!
Theo 24h
Hoang mang
Phía chân trời ấy có nắng... Yêu thương đến khi trái tim ngừng đập.
Sắc phượng vĩ đã vào sâu trong hạ... Tiếng ve vẫn không thôi réo rắt cho lòng ai thêm nhớ thương, khắc khoải về một khung trời bình yên nào... Những tán phượng sao cứ mãi thắm xanh cho lòng ai vấn vương một bóng hình trong mộng.
Đêm mùa hạ thanh vắng mà hữu tình... Dường như đó là khoảnh khắc đất và trời giao hòa trong nhau mang theo tâm sự của ngàn năm cát bụi... Gió thổi lồng lộng gọi về cả một khoảng trời mênh mang trong lòng người. Trăng sáng cùng với những vì tinh tú trên trời cao như tri âm cùng mảnh hồn đơn côi, khao khát giao cảm cùng cái nghìn năm của trời đất...
Trăng tròn... Có cái gì đó quen mà lạ, xa xôi mà gần gũi. Ánh sáng thanh và trong vô ngần... Trăng đong đầy ánh mắt anh... Dịu hiền mà sáng trong... Em nhớ nụ cười ấy, ánh mắt ấy đong đầy trong mắt em... Và em lại thấy mình tan chảy... Tan chảy trong anh mang theo nỗi nhớ chở đầy những hoài niệm...
Anh ra đi mang theo một trời đầy nắng trong em... Trời đất này rộng lắm, sao em lại có thể thấy anh giữa biển người mênh mông, đầy những bon chen và trái ngang? Đã từ khi nào em không còn tin vào những phép nhiệm màu đến từ miền cổ tích, nơi mà nàng Lọ Lem gặp chàng hoàng tử của cuộc đời mình... Cuộc đời vốn trái ngang, có những niềm vui, những nụ cười, cả nỗi buồn và những giọt nước mắt phải không anh? Nhưng em tin vào hai tiếng mà người ta vẫn gọi là "duyên phận". Đó là khi em nghe thấy tiếng con tim mình đập những nhịp tin yêu, hy vọng... Có lẽ nào tồn tại một sợi dây vô hình gắn kết tâm hồn hai ta? Có lẽ nào con tim hai ta lại đập chung một nhịp? Và chúng ta sinh ra vốn để thuộc về nhau? Em mỉm cười vu vơ và một niềm vui nho nhỏ như chồi non vào hạ...
Nhưng rồi em lại sợ... Sợ mai này, khi hai ta có gặp lại nhau giữa đường đời và tình cờ đi chung con đường quen thuộc mà hai ta từng chung đường đến trường, liệu ta có nhận ra nhau? Em sợ khoảnh khắc ấy, hai ta lại bước về những con đường khác, cùng ngoảnh mặt đi như chưa từng quen... Nhìn dòng người hối hả lướt qua, mải miết trên con đường kiếm tìm hạnh phúc, nỗi sợ trong em cứ lớn dần...
Ngày anh ra đi phía chân trời ấy bừng nắng. Dường như nắng cũng theo từng bước chân anh đi và mừng cho anh... Phải rồi, anh thuộc về miền đất ấy và phải thuộc về miền đất ấy. Nơi đó có những người thân yêu, luôn cổ vũ cho những bước đi trên đường đời của anh. Đó là nơi dòng sông quê hương mang nét dịu dàng của nàng thiếu nữ xứ Huế mộng mơ, nuôi lớn những tháng năm ấu thơ trong anh, để anh bước đến bên em như bây giờ - anh của ngày hôm nay. Em đã gửi vào màu nắng cháy hết mình một chút nhớ thương, một chút đợi chờ, một thoáng lo âu... để nắng mang đến bên anh lời nguyện cầu từ nơi sâu thẳm trong em... Bình yên anh nhé!
Mây vẫn bay... Mây theo gió bay đến những phương trời vô định. Có lẽ nào mây cũng mải miết trên con đường kiếm tìm thứ hạnh phúc diệu kì mặc cho mọi phong ba bão táp, thử thách chông gai đang cận kề? Có người nói mây dũng cảm. Phải rồi. Yêu thương cũng cần lắm những dũng cảm, để rồi chỉ cần một chút chút cái gọi là phép nhiệm màu nữa thôi... Yêu thương mang đến cho người ta sức mạnh cùng những tin yêu. Và con tim em đã mang những rung động đầu tiên ấy cất tiếng nói yêu anh. Đó cũng là những phút giây em thực sự được sống và yêu sống hơn bao giờ hết. Em nguyện mang bóng hình anh vào trong những giấc mơ, những giấc mơ tinh khôi sắc hoa bồ công anh, tươi mát, tràn trề nhựa sống trong sắc xanh của cỏ ba lá...
Gió ơi! Hãy chở đến nơi anh những tâm sự này, những nỗi lòng này... (Ảnh minh họa)
Nhưng rồi em chỉ nhận lại một sự lặng im nơi anh. Và đôi lúc là cả ánh mắt lạnh lùng cùng những câu trả lời lạnh nhạt... Đó là tất cả những gì anh muốn nói với em sao? Em không trách anh vì biết đâu trong tim anh đã ấp ủ một hình bóng khác, không phải em... Phải rồi mà, em cũng chỉ là một hạt cát bé nhỏ giữa sa mạc mênh mông, chỉ là một hạt nắng trong bình minh của buổi ban mai. Em không xinh đẹp, không giỏi giang, cũng chẳng khéo tay... Em chỉ là một loài cỏ dại chìm lấp giữa hương sắc của những loài hoa kiêu sa lộng lẫy. Hạnh phúc và mãi tỏa sáng anh nhé!
Yêu thương cũng cần một chút thử thách, để rồi con người ta nhận ra những rung động có thật nơi con tim mình, để lại thấy mình như trẻ mãi. Anh đi rồi, trước em chỉ là một màu nắng nhạt nhòa và yếu ớt. Bầu trời cũng vì thế mà không còn xanh thẳm và mây cũng lững lờ trôi như nhớ thương, tiếc nuối bóng hình ai. Cuộc sống nhạt và thấy dường như mất phương hướng. Em nhận ra mình trong một thoáng giật mình. Anh không còn bên em nữa, đó là hiện thực rất gần mà em phải chấp nhận, cho dù có đắng cay đến nhường nào. Đã từ khi nào, người con trai đến từ ánh nắng ban mai ấy lại trở thành một phần trong cuộc sống của em. Ngày không anh, em chơi vơi trong tuyệt vọng và đắm chìm trong nhớ thương, tiếc nuối vì đã không trân trọng những phút giây ngọt ngào bên anh dù ngắn ngủi và lặng yên. Bên anh, em như thấy cả một chân trời bình yên và an toàn trong cảm giác được chở che, bảo vệ. Bên anh, em không còn sợ hãi và đơn độc và thấy mình lớn thêm lên, dũng cảm hơn, như được thêm đôi cánh vững chãi để rồi bay đến những chân trời mộng ước. Và giờ đây, em thèm lắm bờ vai ấm áp của anh, thèm được anh vuốt ve lên mái tóc, thèm được nắm tay anh thật chặt, rồi trong vòng tay anh, em thỏa sức vẫy vùng... Em sẽ nhắm mắt lại để đón nhận một nụ hôn như trong truyện cổ tích, để rồi cảm nhận vị ngọt của yêu thương. Người ta nói nụ hôn có vị ngọt mà...Và em muốn người cho em biết vị ngọt ngào ấy là anh... Nhất định là anh thôi...
Xa anh, đã có những phút giây em ngã lòng trước những phù du, những cám dỗ... nhưng rồi những cơn mưa rào đầu hạ... Cảm ơn những hạt mưa... Mùi mưa, vị mưa... Tất cả đã kéo em bước ra khỏi những giấc mơ dại khờ, để rồi tình cảm mà con tim em dành cho anh vẫn vẹn nguyên như ngày nào... Không! Nếu như có một quyền năng nào, em sẽ không để anh rời xa em thêm một lần nữa. Em hứa đấy...
Em lại thèm được ra biển, để mặc cho những con sóng bạc đầu cuốn em đi xa mãi, để biển hiền hòa ôm ấp trong vòng tay đong đầy những yêu thương, để được an ủi vỗ về... Chưa một lần em được nghe tiếng sóng vỗ, được xây lâu đài cát, được áp vào tai những vỏ sò mang theo âm thanh kì diệu của biển. Em đã từng ước sẽ được tay trong tay cùng với người mình thương yêu đi dọc bờ cát trải dài, để cảm nhận thấy cát mềm và ấm dưới chân, được thả đôi chân trần chạy trên triền cát... Anh à, em có tham lam quá không? Em muốn những nguyện ước này được thực hiện cùng anh và anh giống như chàng hoàng tử bước ra từ những giấc mơ phượng hồng của em, giúp em biến những giấc mơ kia thành hiện thực...
Em đã gửi vào gió những khát khao, những nguyện ước và cả những nhớ nhung. Anh đang ở phương trời nào thế, có nghe thấy tiếng con tim em thổn thức? Anh có biết, nơi chân trời này có một trái tim đang khao khát một tiếng yêu nơi anh. Em mất phương hướng thật rồi... Gió ơi! Hãy chở đến nơi anh những tâm sự này, những nỗi lòng này... Từ nơi anh ra đi, có một trái tim đang khao khát một tiếng nói đồng điệu, một tâm hồn tri âm...
Sớm trở về bên em nhé, nắng của em...
Theo 24h
Mãi mãi yêu em Trong anh hình ảnh em và tình yêu anh dành cho em sẽ mãi hiện diện và trường tồn. Em yêu! Cũng lâu rồi anh và em không gặp nhau và không liên lạc nhau phải không em, giờ này em có khỏe không? Em có nhớ anh như anh nhớ em không em? Thời gian trôi qua thật nhanh em xa anh...