Hẹn gặp anh nơi ngõ nhỏ ở cuối đường!
Em sẽ chờ đợi anh nơi cũ, cho tới khi nào anh thay đổi hoặc khi nào tự em muốn đổi thay…
Vậy là anh ra đi, giấc mơ của một thời tuổi trẻ thôi thúc anh lên đường. Anh bỏ lại sau lưng cô gái anh từng yêu thương và hứa hẹn biết bao điều. Cuộc sống luôn có những sự lựa chọn. Nếu như năm xưa, giữa những cô gái yêu anh, anh chọn em và từ bỏ họ thì ngày hôm nay, anh cất em vào sâu trong nỗi nhớ, để em lại nơi cuối con đường và ra đi với sự lựa chọn cho riêng mình…
Anh đã nói với em rất nhiều về hai chữ ước mơ. Mảnh đất ấy, chân trời ấy là mơ ước của đời anh. Anh đã mất rất nhiều công sức để đạt được nguyện vọng của mình dù cho nguyện vọng đó đồng nghĩa với việc anh sẽ phải gạt em sang một bên và tiến về phía trước, về con đường mà anh đã chọn.
Em còn nhớ, ngày mới gặp anh, ý chí, nghị lực và hoài bão của anh chính là điểm khiến em nhớ, ấn tượng và đem lòng yêu anh. Anh không bằng lòng với cuộc sống thực tại, anh muốn trải nghiệm những điều mới mẻ còn chờ anh ở một đất nước khác. Khi ấy, em đã ngồi hàng giờ để lắng nghe những khao khát của anh. Anh kể cho em nghe cuộc sống, nét văn hóa, con người ở vùng đất mà anh muốn đến giống như thể anh đã sống ở đấy từ lâu lắm rồi. Anh nói miên mang trong niềm vui mà không hề biết chán. Ngồi nghe anh nói, em cảm nhận được sự hạnh phúc và niềm hứng khởi của anh. Đôi mắt anh luôn sáng rực khi nhắc tới chân trời ấy.
Anh ra đi, em vẫn chờ đợi anh nơi con phố quen ngày ấy (Ảnh minh họa)
Anh là con trai, anh khao khát được ra nước ngoài học tập, được tiếp cận với môi trường văn minh và hiện đại ở đó. Bao năm qua, anh bỏ công sức, thời gian để học tập và theo đuổi ước mơ của mình. Em mừng khi anh là một chàng trai có chí và đầy hoài bão. Đó là khi em trên con đường nhận ra tình yêu của em dành cho anh. Nhưng khi có được tình yêu đó rồi, em bắt đầu ích kỉ.
Khi anh nói tiếng yêu em, em hạnh phúc vô ngần. Hạnh phúc đó tỉ lệ nghịch với những lần ngồi nghe anh nói về dự định tương lai. Mọi thứ vẫn như xưa, anh vẫn đầy nhiệt huyết khi nói về điều đó nhưng sao lòng em chỉ toàn chất chứa sự bực bội, cáu kỉnh và ghen tuông. Có lẽ vì hơn ai hết em hiểu, nếu anh đi, chúng mình sẽ xa nhau. Sự xa cách trong một khoảng thời gian không hề ngắn ngủi. Mà ai dám nói trước về tương lai khi sự cách kéo dài lâu tới vậy.
Video đang HOT
Đã có lúc em thầm cầu cho dự định đó của anh không thành công dù em biết mình ích kỉ. Em sợ em sẽ mất anh, sợ những tháng ngày cô đơn không còn anh bên cạnh đón đưa. Em đã quen với việc có anh bên mình. Phải chi năm xưa, anh đừng nói lời yêu em, đừng mang tới cho em cảm giác an toàn, ấm áp khi bên anh, đừng biến anh thành một người quan trọng trong cuộc sống của em thì có lẽ ngày hôm nay em đã không ích kỉ muốn ngăn anh lại như thế.
Em chỉ là một cô gái. Em cũng sợ sự chia lìa. Em tin anh nhưng em không tin vào cuộc đời này. Em sợ mọi thứ sẽ khiến anh quên em, quên lời hẹn thề mà anh từng hứa. Bởi thế, khi chưa yêu nhau, em ủng hộ, khích lệ, động viên anh bao nhiêu thì khi là bạn gái anh, em lại sợ phải nói đến điều này. Em biết mình ích kỉ khi muốn anh từ bỏ đam mê của mình nhưng nỗi sợ mất anh ám ảnh em khiến em không thể nào nghĩ thoáng ra được.
Nhưng rồi cuối cùng anh cũng đi. Anh đi vì đó là dự định anh đã tốn quá nhiều công sức để thực hiện. Ngày đi, anh nói với em rằng, chính vì tin vào tình yêu của em nên anh mới ra đi. Anh muốn dùng thời gian để thử thách tình cảm này. Anh tin, em đủ mạnh mẽ để chờ anh về. Nếu không phải em mà là một cô gái khác, có lẽ anh đã không dám dứt bỏ. Vì tin em, tin vào tình yêu, sự chung thủy của em nên anh ra đi để một lần thực hiện được hoài bão bấy lâu nay.
Nhiều người nói rằng em thật ngốc khi tin anh. Vì cuộc sống này đã có quá nhiều câu chuyện như thế. Lúc đi, người con trai nào chẳng thề non, hẹn biển nhưng rồi thời gian và những thứ mới mẻ xung quanh anh ta sẽ thổi bay hình ảnh cô gái ở quê nhà chờ đợi anh ta. Em biết điều đó và em không ngây thơ. Nhưng trái tim em vẫn chỉ biết yêu anh khắc khoải. Ngoại trừ tin và chờ đợi anh, lúc này em chẳng thể quên anh…
Em sẽ vẫn đợi anh nơi con phố quen thuộc như đêm cuối cùng chia tay anh. Có thể một ngày anh không về nữa, hoặc anh quay về nhưng không còn là anh thủa trước nhưng em chấp nhận. Em sẽ chờ đợi anh nơi cũ, cho tới khi nào anh thay đổi hoặc khi nào tự em muốn đổi thay… Mọi thứ cứ để thời gian trả lời, còn bây giờ, em cứ yêu thôi…
Theo VNE
Bố mẹ chồng sắp cưới bắt kiểm tra trinh tiết tôi ngay tại chỗ
Hùng - Người yêu em quê ở Hải Dương. Anh hơn em 3 tuổi, hiện đang làm kế toán cho một công ty xây dựng. Em và anh ấy quen biết và yêu nhau do ở cùng dãy phòng trọ.
Về tính cách, quan điểm sống chúng em khá hợp nhau. Hùng là người đàn ông chín chắn. Anh ấy rất chiều chuộng và thương yêu em. Trước đây Hùng cũng đã trải qua một mối tình thời sinh viên nhưng không thành. Người yêu cũ của anh ấy giờ đã lập gia đình.
ảnh minh họa
Tính từ thời điểm chúng em quen biết và chính thức yêu nhau cũng đã được 4 năm. 4 năm đó em chưa lần nào về quê anh chơi tuy Hải Dương và Hà Nội rất gần nhau. Em rất muốn biết về hoàn cảnh gia đình người yêu nhưng Hùng thường né tránh. Anh bảo rằng chỉ đưa em về ra mắt khi cả hai quyết định làm đám cưới. Anh bảo mẹ anh rất khó tính và hay can thiệp sâu vào chuyện tình cảm của con cái nên anh không muốn bị mẹ săm soi.
Chỉ mới đây khi hai đứa em quyết định 4 tháng nữa sẽ tổ chức đám cưới thì Hùng mới đưa em về quê để giới thiệu với bố mẹ anh ấy.
Là đứa con gái xinh xắn, khỏe mạnh, có công ăn việc làm ổn định nên em khá tự tin trong lần đầu tiên ra mắt bố mẹ người yêu. Em đã chuẩn bị rất kỹ về mặt tinh thần và học hỏi nhiều kinh nghiệm qua sách báo để ghi điểm, lấy lòng bố mẹ chồng tương lai. Em biết mẹ Hùng khó tính nhưng vẫn tin vào khả năng ứng xử khéo léo, thông mình của bản thân mình.
Thế nhưng những gì vừa diễn ra cách đây ít ngày tại nhà chồng tương lai khiến em hoang mang, chán nản và muốn chấm dứt chuyện tình cảm với Hùng. Hùng hiền lành, tử tế bao nhiêu thì gia đình anh phong kiến, ghê gớm bấy nhiêu đặc biệt là mẹ chồng anh.
Vừa đặt chân đến cửa em đã thấy mẹ Hùng trừng mắt quát anh: "Hôm nay sáng mồng 1 rước gái về nhà làm gì hả mày?". Quá choáng trước cách ăn nói chợ búa của mẹ anh khiến em bắt đầu lấy sợ. Em mở miệng chào lí nhí và ngồi nép vào một góc.
Nhà anh so với ở quê thuộc dạng khá giả. Bố mẹ anh có một cửa hàng tạp hóa ngay trước cổng nhà. Hùng là con trai một và là đích tôn của cả dòng họ.
Sau màn chào hỏi không mấy thân thiện, bố mẹ Hùng bắt đầu tìm hiểu sơ yếu lý lịch của em. 2 tiếng ngồi dạ vâng, thưa bẩm và trả lời tất cả câu hỏi của bố mẹ anh khiến đầu em đau như búa bổ. Ánh mặt của họ vẫn dữ tợn và chẳng có chút tình cảm gì với đứa con dâu tương lai. Đang bần thần nghĩ ngợi, bỗng em giật bắn người khi nghe mẹ Hùng phẩy tay gọi vào bếp: "Mày ra vườn bắt gà đi. Thằng Hùng nó chỉ thích ăn gà luộc thôi. Nhớ bắt cái con đã chặt đuôi ấy".
Em nhanh nhảu, vâng dạ rồi mon men đi ra phía vườn sau. Trời đất ơi, gà có đến cả mấy chục con chạy tứ tung khắp vườn thế này thì em biết bắt kiểu gì? Em đi tìm con gà bị chặt đuôi và dù rất cố gắng nhưng 10 phút sau vẫn không thể bắt nổi con gà. Em đang định vào nhờ vả người yêu thì thấy mẹ Hùng toang toác chạy ra: "Cô đui mù hay tàn tật mà mỗi việc làm để tống vào mồm cũng không nên hồn hả?". Nói xong bà đẩy mạnh vào người khiến em suýt ngã và tự đi bắt thịt gà mà không thèm đếm xỉa đến sự có mặt của em. Cả bữa cơm trưa hôm đó em mặt mũi xanh lét vì sợ còn Hùng thi thoảng lén lúc mẹ không để ý thì gắp thức ăn vào bát cho người yêu.
Thế nhưng việc làm đó của Hùng không qua nổi mắt mẹ anh. Bà gắp lại miếng thịt gà trên bát em và đay nghiến: "Nó có phải không có tay đâu mà phải gắp".
Ăn bữa trưa xong thì bố mẹ Hùng gọi em và Hùng vào phòng nói chuyện. Mẹ Hùng chỉ vào cái giường đã trải ga trắng tinh và em gần chết điếng khi ông bà ra điều kiện bắt em phải làm "chuyện ấy" với chồng sắp cưới tại nhà anh trước khi lễ ăn hỏi diễn ra. Bố mẹ Hùng muốn kiểm tra xem em còn trong trắng hay không. Mẹ anh bảo rằng sẽ không chấp nhận con dâu đã có quan hệ với bất cứ người đàn ông nào kể cả con trai bà trước khi cưới. Bà bảo nếu rước một cô gái không còn trong trắng về làm dâu thì nhà bà, con trai bà sẽ lụn bại, hoen ố thanh danh.
Em và Hùng đã lén lút "ăn trái cấm" cách đây 1 năm về trước và nếu còn trinh thì em cũng không thể đồng ý yêu sách quái đản đó của họ. Hùng cố gắng giải thích để mẹ anh bỏ cái thủ tục kiểm tra vớ vẩn đó thì bà quát: "Muốn làm dâu nhà này thì phải trải qua thử thách đó, còn không thì biến đi cho tôi nhờ".
Em đã không kịp giữ nổi bình tĩnh, không thể nhẫn nhịn vừa khóc vừa chạy ra khỏi nhà người yêu. Hùng định đi cùng em nhưng mẹ anh giữ chặt tay cấm không cho đuổi theo.
Một mình bắt xe về Hà Nội trong lòng ngổn ngăng trăm mối. Một tuần nay em dọn đến ở nhà cô bạn thân và tránh mặt Hùng. Em quá yêu Hùng và không muốn mất anh ấy nhưng liệu em có thể sống hòa thuận với gia đình chồng cay nghiệt? Xin hãy cho em một lời khuyên!
Theo VNE
Bố chấp nhận "đổ vỏ" để cứu rỗi cuộc đời mẹ Đã gần 8 năm trôi qua, mẹ vẫn sống một mình trong căn nhà vắng lặng tình yêu thương. Nhưng giờ mẹ không còn lén lút đi theo gã đàn ông ấy nữa. Mẹ công khai mối quan hệ với tình cũ trong chính ngôi nhà của mình. Năm tôi học lớp 7, bố vẫn còn, cuộc sống gia đình tôi người ngoài...