Hẹn em ngày đó
Hạnh phúc với anh là thấy em cười mỗi thoáng hạnh phúc, thấy em khóc trên bờ vai anh mỗi lúc em buồn và gọi tên anh trong những giấc mơ.
Em vẫn thế, vẫn là cô gái của ngày xưa, của những mùa lá rụng ửng vàng gốc bàng, trắng xoá một màu xưa, ngút hương phả trong gió cuốn. Em vẫn là cô gái của mà anh vẫn riêng dành tình cảm, nó sẽ vẫn đẹp như lúc ban đầu nếu sau này em không yếu lòng dành tình cảm chia hai, san sẻ yêu thương, đánh mất anh trong những cuộc vui, vòng tay của một ai đó không phải là anh.
Em không đủ dũng cảm để giữ lấy tình yêu ấy, theo đuổi tình yêu vì hạnh phúc của hai ta. Hay bởi anh vô tình buông tay em trong hành trình dài rộng phía trước của hai đứa. Em yêu anh hay chỉ yêu thứ tình cảm được nhận từ anh, cũng không còn quá quan trọng, bởi con đường phía trước đủ rộng và dài để em hiểu hết ý nghĩa của thương yêu – dù với bất kì ai chăng nữa. Anh không níu kéo, bởi biết cố giữ lấy em bên cạnh càng làm em rời xa anh, thêm đau khổ cho cả hai. Con đường tình yêu không đủ rộng dài để ta sánh bước cùng nhau trên hành trình kiếm tìm chốn bình yên, tìm cho nhau chỗ dựa tinh thần mỗi khi ai đó sao nhãng đi vì những điều không cần thiết cho nhau.
Con đường ấy, nơi ta vẫn tay trong tay cùng dạo bước trong những chiều gió thổi, những chiều lang thang giữa những phố đông người. Trong cơn gió vô thức, em hồn nhiên tươi cười, vui đùa như tính cách trẻ con của em, véo tay anh như nhắc nhở: “Anh là của riêng em”.
Trong cảm thức bất chợt, anh tỉnh giấc mộng. Bởi em đã từ biệt anh-người vẫn đưa đón em mỗi chiều thênh thang, mỗi ngày mưa ta trú tạm trong những mảnh tường gạch đỏ vụn lở. Những chiều xưa cũ cứ cựa quậy đánh thức con tim yêu, như gợi nhắc lại trong anh những kỉ niệm nhạt nhoà theo những năm tháng vắng em, trong mỗi khoảng trời chúng ta có mặt. Em giờ không còn là của em ngày xưa đó.
Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời.
Những dòng tin nhắn rồi cũng thôi vụng về nhắc nhớ, inh ỏi, thôi vỗ về, “hô hoán” cho những chiều mưa rả rích, lạnh lòng trong những cuộc nhớ không tên. Rồi em cũng quên đi những tin nhắn mang tên anh, em cũng thôi khờ khạo bảo anh sao lâu trả lời tin nhắn như vậy? Phải chăng em sợ phải chờ đợi, phải trông ngóng hoài trong khi em vẫn cứ lăm lăm trong tay những phím điện thoại để hồi âm với anh những yêu thương nhanh nhất có thể. Còn anh vẫn cứ tỏ ra vô tâm, vẫn lạnh lùng trong vô cớ tin nhắn ngắt quãng, dường như đó đã trở thành một thói quen như đã ăn sâu trong anh.
Anh muốn em đợi anh trong những phút anh cần em đợi chờ, và như níu kéo em trong những phút giây tin nhắn không còn gì để nói, đôi lúc lại chỉ là làm cho tròn nghĩa vụ của một người thương: “Uhm! Anh chúc em ngủ ngon”, “Anh nhớ em nhiều”, “Anh yêu gâu con của anh nhất”,… Phải chăng tin nhắn trong anh, trong em đã dần nhạt phai vi những đợi chờ lâu lắm những chia xa? Em không còn đủ thì giờ cũng như lòng kiên nhẫn để trả lời những yêu thương vỡ lỡ, những thương yêu mỗi tối anh “mù” đầu vì những chuyện không đâu. Có lẽ là như vậy?
Em giờ còn chút gì để nhớ, để níu kéo những hạnh phúc bên anh khi hình dung khác đã chiếm lấy trái tim không thuộc về anh?
Hôm nay, anh một mình bơ vơ trên con đường ấy, vẫn ngược chiều gió thổi, lạc lõng giữa phố không mùa kiếm tìm một một hình dung mới không phải là em. Như để gợi nhớ lại những kỉ niệm xưa cũ của một thời ta đã sống vì những đam mê, những cuộc đời vì nhau.
Em trở về với đúng nghĩa trái tim em. Em rồi cũng trở về với người thương thật sự, về với yêu thương sâu đậm, với niềm vui tròn đầy, viên mãn, về với người mình không dành tình cảm chia hai. Và anh cũng nên quên em đi, gói ghém những kỉ niệm bạc màu đi để tìm đến với hạnh phúc không em. Vậy còn lí do gì để em ở bên cạnh anh mỗi ngày, còn gì cho nhau khi thói quen không được duy trì đều đặn, cảm xúc thôi thúc ép, cồn cào?
Em rời xa anh như chính cuộc đời anh không rõ, cuộc đời em hé mở những thương yêu vồ vập, muốn dấn tới nhưng không có nơi anh. Anh và em cần cho nhau những lối đi riêng, cho nhau những khoảng trời mà ở đó chúng ta là của riêng một ai kia, là cuộc sống mang tên: “Lời cuối cho hạnh phúc đích thực”.
Rồi một ngày nào đó, hành trình của mỗi đứa mỏi mệt, chúng ta sẽ ngồi lại với nhau và mỉm cười mãn nguyện với hạnh phúc riêng mình.
Hẹn em ngày đó….
Theo truyenngan.com.vn
Yêu em như mùa thu!
Cảm giác ấy, con người ấy, tháng 8 năm ấy sẽ lại ùa về trong lòng người... Ta muốn cầm tay người, đặt yên trong tay ta một lát để sự dịu dàng, thẳm sâu làm dịu lòng ta lại.
Yêu thương của mùa thu là yêu thương trong yên lặng, yêu thương bằng cả tấm lòng, bằng cả con tim. Nó bền chặt, vĩnh cửu và mãi mãi trường tồn với thời gian. Tôi yêu em như yêu mùa thu!
Lá thư trong tuần: Không đề cho tháng tám
"Cuối xuân thời tiết thường giống như mùa thu..."
Chẳng hiểu thế nào mà khi xem lại những bức ảnh của mùa xuân năm nay, câu viết ấy của Pauxtopxki cứ vang mãi trong đầu tôi. Mối liên hệ dịu dàng mảnh khảnh giữa hai mùa xuân, thu. Điều gì đó vừa nảy nở, điều gì khác sắp tàn phai?
Pauxtopxki đã viết như thế trong câu chuyện nào nhỉ. Có phải trong khu vườn buổi chiều, khi Nhicolai vừa trở về từ mặt trận, anh mở cánh cổng, bước trên lối mòn sạch tuyết dẫn về mái phong đình cũ, và ở đây anh đã gặp Tachiana, người con gái mà "Nếu em còn cần đến cuộc đời tôi thì dĩ nhiên nó sẽ là của em".
Hoặc là một cuộc gặp gỡ khác, trong đêm sâu, ở một tỉnh lị bé bỏng xinh đẹp bên bờ Vonga. Anh đến gặp người thiếu phụ để chuyển cho nàng bức thư từ người chồng cũ. Cuộc trà khuya ấm cúng, mùi nước hoa thảng hoặc, xen lẫn mùi hương của hoa cúc dại được cắm trong bình; trên bàn, một tập thơ còn bỏ ngỏ ở trang số 65. Câu chuyện có vẻ như buồn cười của chàng trai, về tiếng leng keng mơ hồ khi con tàu chạy qua cánh rừng mùa thu, về ánh sáng của tơ nhện mảnh dẻ hắt lên trong nắng; về điều gì đó bất thường, không thực, như khi vô tình lạc vào một căn phòng ấm trong đêm mưa lạnh, hay bước vào cuộc đời của một người phụ nữ xa lạ, xinh đẹp, trang nghiêm.
Cuối xuân, thời tiết thường giống như mùa thu...Pauxtopxki đã nói cho tôi điều ấy, từ rất lâu rồi.
Tháng tám bây giờ, đêm thường dài và gió biển ấm. Balo vẫn chưa một lần khoác vai cho hành trình xa. Tôi cảm thấy mình như một chiếc lá của cây basilic, mảnh dẻ, yếu đuối. Một chiếc lá thì làm được gì nhỉ, nhà thơ nào bảo, chỉ biết xanh đến kiệt cùng.
Sớm thật sớm đầu tuần se lạnh, đứng ở balcon ngắm thành phố, ngắm mây trời. Làng nhỏ phía xa lấp lóa, có con đường liễu hoàn diệp chạy dài bên cánh đồng hướng dương, gió mát và nỗi buồn. Lúc nãy tự dưng sao băng rơi trong tầm mắt. Vệt sao băng màu xanh biếc, vụt qua trong giây lát, chẳng kịp mang lấy điều ước nào trên vai, cứ thế mà lặng lẽ xa rời.
Mình cũng thích những cuộc rời xa. Đến và đi. Đôi lúc mê tín tự hỏi, có phải lá tử vi cung mệnh không có sao chủ, nên cái sự quyết đoán nó mỏng mảnh, mơ hồ thế nào ấy.
Cứ như một vì sao cô đơn bay trong đêm tháng tám. Nỗi cô đơn vô thường chóng vánh. Nhớ về những ngày mùa xuân. Về thảm cỏ. Hàng cây. Mặt hồ. Bức tượng trong khuôn viên. Những bông hoa dại. Thời gian là một con dao sắc, nó cứa vào tờ giấy và mang những mảnh đời tươi đẹp của ta bay đi tan tác bốn mùa.
Có đôi lúc, cô nàng thời gian cũng độ lượng hiền hòa, một đêm tháng tám thanh mát, trả lại cho ta một chút hương cũ dấu xưa còn lưu luyến trong bức ảnh ngày cũ. Tình yêu cũ. Tháng tám trìu mến, mơ hồ, xa vắng. Ta muốn cầm tay người, đặt yên trong tay ta một lát. Hãy để sự dịu dàng, thẳm sâu, mát mẻ làm dịu lòng ta lại. Để ta có đủ dũng cảm mà như ngôi sao băng xanh biếc kia, đến rồi đi vô thường.
Cảm giác ấy, con người ấy
Tháng 8, người có hẹn với một người ở xa khi trở về thăm lại Hà Nội. Hình như đâu đó cảm giác an yên trong cuộc sống thường ngày đã không còn, trỗi dậy những khoảnh khắc của một ngày đã xa.
Tháng 8, những hàng cây hoa sữa trên phố thoảng phất cùng những gió đợt heo may qua phố.
Phố chạm ngõ mùa thu hay mùa thu chạm ngõ phố, bờ môi chạm vùng nhớ, người chạm những ngón tay gầy của chính mình. Cảm giác ấy, con người ấy, tháng 8 năm ấy sẽ lại ùa về trong lòng người...
Tháng 8, những ánh mắt xa của một người đứng chờ em trước hiên, mùa Hà Nội rợp bóng cờ đỏ của những ngày kỷ niệm thắng lợi cách mạn. Ngày đầu tiên người đưa tay dắt người băng qua đường trong ngày lễ năm ấy, người bảo đừng buông tay khi chúng ta vẫn còn ở bên nhau. Người bảo không có gì là vô hạn, còn ta cứ chìm trong những khoảnh khắc mùa để mặc những điều vô hạn nằm trong danh giới của hàng ngàn điều hữu hạn.
Người cứ bảo như vậy, ta cứ suy nghĩ như vậy...
Tháng 8, ngày người ra đi, ta lang thang trên một góc phố ngập tràn mùi hoa sữa. Người dắt ta đến đó và để mặc những suy nghĩ của ta. Có lần ta bảo người nếu chia tay thì ngày chia tay chúng ta sẽ cùng nhau bước trên con đường ngập đầy hoa sữa của Hà Nội phố. Nhưng Hà Nội thì có bao nhiêu phố có vương mùi hoa sữa. Hà Nội có bao nhiêu con đường có trồng cây hoa sữa, biết con đường nào là con đường người rời bỏ ta?
Và ngày đó đến, ta cứ vô tư đi cùng người như những lần trước mà chẳng bận tâm những cảm thức bên cạnh chúng ta. Ta không trách người đã bỏ đi mà chẳng một lời từ biệt. Ta chỉ giận hờn một chút cảm xúc của chính mình, sao đã bao mùa tháng 8 chẳng thể quên được giây phút này...
Và cứ thế, những mùa thu tháng 8...
Và cứ thế, những mùa hoa sữa rơi trắng thềm...
Và cứ thế, người cứ lặng im trên những bước chân của ngày phía trước. Đi đến nơi đó, để hẹn cùng người băng qua những mùa hoa sữa có phải không?
Mùa thu, mùa của những yêu thương
Mùa thu, cái mùa đẹp nhất trong năm. Ít nhất với ta là như vậy, cái mùa mà ta thích nhất. Không tươi sáng, rộn ràng, rực rỡ sắc hương như mùa xuân, nhưng cũng không ướt át, ẩm ương của mưa phùn những ngày đầu năm mới. Thu khô ráo, nhẹ nhàng, thanh thoát trong tiết heo may. Không trẻ trung, tràn đầy sức sống như mùa hạ, nhưng cũng không đỏng đảnh sớm nắng chiều mưa, dễ hờn dễ dỗi như cô gái mới lớn hạ kia. Thu chín chắn, tế nhị, có cái e ấp của người con gái dịu hiền và cả một chút kiêu sa của nàng công chúa làm say lòng bao đấng hùng anh. Thu cũng không khắc nghiệt như mùa đông, lạnh đến cắt da cắt thịt, lúc nào cũng xù xì trong những bộ quần áo dầy cộp. Thu chỉ hơi xe lạnh, đủ để cảm thấy cần có nhau trong những yêu thương, trong những cái nắm tay thật chặt và ca những cái dựa đầu vào vai nhau bên ghế đá công viên.
Thu đấy, thật khó để lột tả hết cái vẻ đẹp của thu. Thu đấy, người con gái dịu dàng dễ mến, một chút làm cao càng làm ta thêm yêu thu da diết. Chẳng biết từ bao giờ ta đã yêu thu, yêu say đắm... Hôm nay, heo may lai vê, những đợt gió mùa đầu tiên đã đem thu đến gần ta hơn, ta đã cảm nhận rõ hơn mùa thu đang về bên cửa sổ. Cái xe lạnh của heo may, mùi hoa sữa nồng nàn khắp phố lại làm ta nhớ về những kỷ niệm với thu và... với em.
Người ta nói: mùa thu là mùa của yêu thương và cũng là mùa của những nỗi buồn.
Đúng vậy, thu yên tĩnh, có chút cô liêu gợi lên trong lòng nhiều những suy tư và những nỗi buồn man mác. Thu, chẳng nói với nhau câu nào nhưng trong lòng lại thấy xích lại gần nhau, gần gũi lạ thường. Yêu thương cũng cứ thế mà lớn dần, lớn dần... rồi gắn bó như keo sơn.
Yêu thương của mùa thu là yêu thương trong yên lặng, yêu thương bằng cả tấm lòng, bằng cả con tim. Không những lời sáo rỗng, không vật chất tầm thường mà đích thực đó là yêu thương. Nó bền chặt, vĩnh cửu và mãi mãi trường tồn với thời gian. Tôi yêu em như yêu mùa thu vậy, và yêu thương tôi dành cho em cũng như yêu thương mà thu dành cho tôi...
Mùa thu, mùa của yêu thương và thu cũng thật biết chiều lòng người để yêu thương càng thêm sâu đậm. Tôi đã từng mơ được cùng em dạo bước trên con phố quen. Heo may lành lạnh, em khoác tay tôi, tựa đầu vào vai tôi, đôi mắt lim dim, đôi môi khẽ nở nụ cười để tôi dìu bước những bước nhẹ nhàng dưới tán lá vàng rơi rơi theo gió, mùi hoa sữa nồng nàn đưa cả hai vào chốn thần tiên. Không gian yên tĩnh, xào xạc một chút lá khô, giữa thiên nhiên trong lành, giũa thu lãng mạn, chỉ tôi và em, chỉ có yêu thương... chẳng nói một lời, chỉ có con tim đang cùng nhịp đập. Tôi cũng từng mơ, một tối mùa thu, cũng trong cái không gian lãng mạn ấy, một góc hồ Gươm, ăn kem Tràng Tiền để rồi xuýt xoa, để rồi khúc khích. Giữa cái lạnh của heo may nhâm nhi những cây kem mới tuyệt làm sao.
Và tôi cũng từng mơ, cũng tối mùa thu, cũng trời xe lạnh, trên cầu Long Biên, trà chanh, ngô nướng... Thật giản dị, thật đơn sơ nhưng đầy ắp những yêu thương. Thu này tôi ở nơi xa, gió heo may đã về từng đợt, mùi hoa sữa cũng đã lan tỏa khắp phố phường và tôi vẫn yêu em trong yên lặng, vẫn âm thầm theo dõi và quan tâm em.
Chẳng biết em có nhận ra tình cảm của tôi dành cho em hay vẫn hồn nhiên như nàng thu mà tôi yêu mến. Tôi yêu em, tình yêu của mùa thu...
Theo blogradio.vn
Những phong thư cũ Cuối tuần, dọn lại chiếc tủ gỗ đã lâu không nhìn đến. Trong lộn xộn những cuốn sách, những quyển giáo trình thời sinh viên là một chồng thư cũ. Những chiếc phong thư có viền xanh đỏ, những con tem nhỏ xinh đã được đóng dấu từ nhiều địa danh khác nhau. Ngồi lần giở từng phong thư, bỗng ùa về cả...