Hễ thấy tôi đi với ai, anh lao vào khà khịa: ‘Tránh xa cô ấy ra’
Mọi thứ ở người đàn ông tôi yêu đều tốt, ngoại trừ việc anh ghen đến mức đáng sợ, thậm chí là bệnh hoạn. Tôi khốn khổ vì cái bản tính này và sợ phải cưới cũng do thế.
ảnh minh họa
Nhìn vẻ bề ngoài, ai cũng khen chúng tôi đẹp đôi, cân xứng. Anh là người điển trai, lại học hành cao, có công việc ổn định. Trong khi đó tôi khá xinh xắn, cũng làm một công việc tốt. Khi biết hai đứa đến với nhau, mọi người đều bảo trai tài, gái sắc. Tôi nói như vậy để hình dung rằng anh hoàn toàn không kém cỏi bất cứ ai mà phải ghen tuông đến mức đáng sợ như vậy.
Điều tôi hài lòng nhất ở bạn trai mình chính là sự chung thủy. Anh yêu tôi và không ngó ngàng tới bất cứ người nào khác. Mọi thời gian rảnh rỗi anh đều dành cho tôi. Anh chiều tôi lắm, tôi thích gì là mua cho, còn làm những hành động lãng mạn, ngọt ngào dành tặng tôi khiến nhiều người phải ghẹn tị. Mọi người bảo tôi tốt số mới quen được người như anh.
Mọi chuyện sẽ là rất thuận lợi và chúng tôi sẽ nên duyên vợ chồng theo như kế hoạch nếu như không phải càng ngày anh càng bộc lộ sự ghen tuông bệnh hoạn. Ban đầu, chỉ là việc anh kiểm soát điện thoại, facebook, email… của tôi, càng về sau càng quá đáng. Tôi khó chịu vô cùng.
Video đang HOT
Anh nhân danh tình yêu khống chế tôi mọi thứ, tôi ngột ngạt và mệt mỏi. Mỗi lần tôi giận anh lại xuống nước cầu xin, giải thích rằng vì anh yêu tôi quá nên mới ghen như vậy chứ nếu không thì anh cũng mặc kệ. Vì là con gái, lại yêu nhau lâu, thấy tình cảm anh dành cho mình là chân thật nên tôi lại mủi lòng bỏ qua. Tuy nhiên, thời gian càng qua đi, tôi càng nhận ra việc anh ghen tuông là… bệnh mất rồi.
Trước tiên, là việc tôi đi làm. Anh nằng nặc sẽ đón đưa tôi đi làm dù tôi muốn tự đi. Người khác có thể nghĩ đó là anh quan tâm, yêu tôi nhưng tôi biết đó là vì anh sợ nếu tôi tự đi, tôi lại tranh thủ hẹn hò với ai đó. Vậy là sáng nào anh cũng đến “áp giải” tôi đi làm. Như thế vẫn chưa yên, tan làm anh gọi điện đón, chỉ 3 phút mà tôi chưa xuống là anh xông lên tận nơi xem thực hư thế nào.
Anh nằng nặc sẽ đón đưa tôi đi làm dù tôi muốn tự đi. Người khác có thể nghĩ đó là anh quan tâm, yêu tôi nhưng tôi biết đó là vì anh sợ nếu tôi tự đi, tôi lại tranh thủ hẹn hò với ai đó. (Ảnh minh họa)
Đã vậy, anh điện thoại cho tôi nheo nhéo suốt ngày. Vừa đặt điện thoại xuống thì anh lại chat qua facebook và tôi phải có nghĩa vụ trả lời anh ngay lập tức. Anh trò chuyện xuống một ngày cho tới khi tan sở để kiểm chứng rằng tôi ở chỗ làm và không đang “tí tởn” bên ai đó.
Nhưng tồi tệ nhất là việc anh bất chấp tất cả để ghen. Cứ gặp tôi đang đứng trò chuyện, trao đổi với ai là anh gườm gườm, rồi đợi tôi không để ý, anh lôi xềnh xệch người ta ra một góc túm cổ nói chuyện: “Anh có ý đồ gì với người yêu tôi à? Tránh xa ra, không đừng có trách”. Lúc trước tôi không biết, nhưng sau này có một anh tức quá, cũng khà khịa lại thế là hai bên đánh nhau tùm lum trước cổng cơ quan nên tôi mới rõ sự tình. Thật, tôi xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu với người bạn trai ghen tuông bất chấp mọi thứ như vậy.
Tôi muốn dừng lại nhưng chỉ sợ anh ta cũng chẳng để mình yên. Tôi nên làm gì bây giờ? Cứ cưới, chịu đựng cảnh này và mong anh ta thay đổi hay kiên quyết dứt tình cho đỡ khổ? (Ảnh minh họa)
Tuy nhiên, chuyện tồi tệ nhất chắc phải kể đến việc anh ta ghen với cả anh, em họ của tôi, là những người khác giới. Chị em, anh em tôi thân thiết với nhau anh ta cũng nóng mắt. Tôi phát rồ lên và bảo anh ta điên rồi thì anh ta lại ầm ừ: “Ai biết đâu được đấy, giờ đầy chuyện người trong họ thích thích nhau kia kìa” làm tôi chỉ muốn bốc hỏa.
Giờ gia đình phía bên nhà anh giục cưới nhưng tôi chỉ muốn dừng lại. Mặc dù anh giải thích là vì chưa cưới, chưa chắc chắn nên anh mới thế chứ cưới rồi anh không thế đâu nhưng tôi cũng chẳng tin lắm. Nó là bản chất, ngấm vào máu rồi. Tôi muốn dừng lại nhưng chỉ sợ anh ta cũng chẳng để mình yên. Tôi nên làm gì bây giờ? Cứ cưới, chịu đựng cảnh này và mong anh ta thay đổi hay kiên quyết dứt tình cho đỡ khổ?
Theo Phununews
Tôi đi với ai bạn trai cũng hỏi đã ngủ với họ chưa
Riêng trong chuyện "yêu" thì anh rất quan tâm, không điên cuồng ích kỷ chỉ cốt lo cho mình, có điều anh ghen nên thấy tôi đi với ai anh cũng hỏi.
Ảnh minh họa
Tôi không phủ nhận anh rất yêu tôi, nhưng việc anh hay ghen tôi cũng không thể bao biện. Anh 30 tuổi, hơn tôi 8 tuổi. Chúng tôi bắt đầu hẹn hò từ hồi tôi còn là sinh viên năm hai đến giờ cũng được 2 năm rồi. Mới hẹn hò có 2 năm, thêm nữa tôi còn là sinh viên mà anh cứ bắt về làm việc cho anh để không có ai léng phéng gần tôi được. Anh nói mình không đổ, không sa ngã và đã đuổi mấy cô thư ký có ý đồ với anh, không trừ cô con nuôi mẹ anh, vì thế tôi cũng phải hy sinh cho anh để chứng minh tôi cũng chỉ yêu mình anh, không bị cám dỗ làm mù lòa. Ngành tôi làm chẳng liên quan gì đến công việc của anh, giờ chuyển qua làm sao tôi làm được.
Trong tình yêu nói anh không yêu tôi thì là lừa dối. Anh rất yêu tôi, điều này tôi không thể chối cãi. Nhiều khi tôi còn cảm thấy mình yêu anh so với anh yêu mình chưa bằng, chính vì anh yêu nhiều làm tôi thật ngạt thở. Anh hay ghen, tôi đi đâu mà anh đi tìm ở những nơi quen thuộc không thấy là lại gầm lên với giọng như kiểu đang nín để không gào thét: "Em đang ở đâu". Anh quản tôi như cha quản con vậy. Tôi đi với mấy cậu bạn cùng lớp anh cũng ghen chứ đừng nói đi với anh hàng xóm chạc tuổi anh (tạm gọi anh hàng xóm là Huy). Hôm tôi và Huy về quê ăn cưới (hai đứa cùng quê nên đều được mời) thì anh gầm lên, nói anh có xe sao tôi không nhờ, lại đi với Huy? Anh còn nói "Em ngủ với nó hả, nó có bằng anh không, nó có cho em lên đỉnh như anh không". Tôi tát anh vài cái mà anh còn chưa tỉnh, miệng nói xin lỗi nhưng có vẻ lòng còn chưa biết mình sai, xin lỗi cho có thôi còn lòng vẫn ấm ức.
Anh trở nên ghen tuông sau đêm đầu tiên chúng tôi "yêu" nhau. Đi đâu anh cũng bắt tôi chờ để anh chở đi, chỉ đi chơi bình thường với bạn khác giới, không âu yếm thân mật mà anh cũng ghen dù tôi nói chỉ là bạn. Khi thấy những người bạn của tôi có chiều cao khiêm tốn, kém điển trai hơn anh, chưa có công ăn việc làm hay làm nhưng lương ít hơn anh thì anh mới bớt ghen. Nhiều khi đi ăn, bên cạnh có ghế mà anh cứ kéo tôi vào đùi ngồi, chốn đông người tôi không thích làm trung tâm của sự chú ý. Anh cứ ôm chặt tôi hôn má, hôn môi chụt chụt liên tiếp như người ta thường làm với trẻ con. Tôi bảo anh thôi, người ngoài nhìn thì anh bảo "Kệ, cho họ nhìn", rồi vô tư tiếp tục làm tôi vừa bực vừa xấu hổ, lo bị người ngoài cho mình là dễ dãi.
Tôi còn hai năm nữa mới ra trường mà anh cứ giục cưới, người ngoài nhìn vào ai cũng trầm trồ khen ngợi, nhiều người còn ghen ghét đi nói xấu, bảo tôi lợi dụng anh. Ai nhìn cũng bảo tôi cưới, rồi họ so sánh cho anh lên mây, rằng anh có nhà, có xe, công việc tốt, lấy anh về tôi chỉ chơi thôi nhưng tôi không thích ăn bám chồng. Tôi muốn có công ăn việc làm, lương tháng đàng hoàng, có kinh tế rồi mới lấy chồng. Tôi ghét phụ thuộc, sống là phải sòng phẳng chia sẻ. Yêu anh, tôi vẫn chưa tưởng tượng ra mình sẽ lấy ai ngoài anh, nhưng nghĩ lấy anh tôi lại phân vân.
Một phần tôi lo sau này lấy về anh lại ghen thì mệt, trong khi công việc tôi phải tiếp xúc với nam giới không ít, mà tính anh vậy không làm loạn mới lạ. Tôi cũng nói không muốn kết hôn thì anh bảo "Anh sẽ đợi". Tôi không biết mình có lấy anh không khi tình hình cứ căng thẳng như thế này, anh đã đến tuổi lấy vợ mà tôi chưa chịu nên mẹ anh lại cho tôi là kiêu. Riêng trong chuyện "yêu" thì anh rất quan tâm, không điên cuồng ích kỷ chỉ cốt lo cho mình, có điều anh ghen nên thấy tôi đi với ai anh cũng hỏi tôi có ngủ với họ không và đem chuyện sex ra so sánh. Tôi đã nói rõ với anh, sửa được vài bữa là lại đâu đóng đấy. Mong các bạn cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Chồng chỉ thích sống thử với đàn bà có chồng Không biết tự bao giờ, tôi đã phát hiện ra một sở thích kì quái của chồng, có thể nói là bệnh hoạn. Tôi hoảng loạn và vô cùng sợ hãi vì không biết, đó có phải là căn bệnh khó chữa hay không. Nếu như quả đúng như thế, có lẽ, cuộc hôn nhân này nên chấm dứt ở đây... Người ta...