Hé lộ vụ “trai trinh” mang tội hiếp dâm
“Vậy là Tết này cả nhà được đoàn tụ rồi, nhưng nó (Ý) buồn lắm, ít nói, rủ rỉ một mình”.
Vụ án 6 thanh niên xã Minh Đức, huyện Tứ Kỳ, tỉnh Hải Dương hiếp dâm một cô gái đã 5 năm rồi. Sự việc tưởng như dần trôi vào quên lãng bỗng dưng được hâm nóng trở lại khi một lương y ở quận Hà Đông khẳng định cả 6 thanh niên vẫn là “ trai trinh“.
PV đã lần tìm lại hồ sơ vụ án để rồi hé lộ những điều bất hợp lý trong bản án nói trên.
Bữa cơm cha con đoàn tụ.
Ngày về
Từ ngày về lúc nào Ý cũng buồn thiu, mặt cúi gằm.
Ngày 29/12/2010, phạm nhân Vũ Đình Ý, người đầu tiên trong 6 thanh niên mãn hạn tù. Ngày về của Ý không chỉ là ngày được đoàn tụ cùng gia đình, không chỉ là ngày Ý bắt đầu làm lại cuộc đời mà quan trọng là Ý mang về những bí mật của người trong cuộc trong “ vụ án tày trời” sau hơn 5 năm trời.
Đếm ngược thời gian theo bản án, ngày 28/12/2010 ông Vũ Đình Thuận- bố phạm nhân Vũ Đình Ý, cùng người thân vào trại giam Thanh Phong, Thanh Hoá đón Ý. Không chắc chắn cụ thể ngày Ý được tự do, nhưng gia đình ông Thuận vẫn đến trại để được đón con trở về.
Giây phút chờ đợi đứa con của mình trở về cuộc sống đời thường sao mà bồi hồi đến vậy. “Nóng ruột, thương con, 5 năm trời, cha con mỗi năm chỉ gặp nhau đôi lần vào thăm nom. Giờ vào đón con về làm lại cuộc đời, xúc động lắm”, ông Thuận tâm sự.
Ý trở về quê, mọi thứ đã đổi khác. Làng Quàn đã có con đường nhựa mới đi thẳng vào giữa làng chứ không “nhỏ nhỏ men theo làng” như trước ngày Ý bị bắt.
Ông Thuận bảo Ý về nhà không đi đâu, “nó mặc cảm với cái tội hiếp dâm. Với lại quê giờ cũng thay đổi nhiều, bạn đứa đi làm, đứa đi học, tản mát không còn ai, Ý suốt ngày nằm lỳ ở nhà. Mấy hôm nay, tôi khuyên cháu đi làm cho nguôi ngoai và lấy lại sức khỏe. Nhưng nó còn ngại ra ngoài lắm”.
Video đang HOT
Tôi hẹn gặp Ý ở một địa điểm ở thành phố Hải Dương để tránh sự nhìn ngó ồn ào của những người tò mò nhưng Ý ngại không muốn rời ngôi nhà của mình. Trên đường từ thị trấn Tứ Kỳ về xã Minh Đức, ông Thuận tâm sự: ” Ra trại là tôi cho cháu đi kiểm tra sức khoẻ ngay. Nghe cái vụ một cậu ở Hà Đông ngồi tù mà bị AIDS mà lo. May không bị gì. Vậy là Tết này cả nhà được đoàn tụ rồi, nhưng nó (Ý) buồn lắm, ít nói, rủ rỉ một mình”.
Ngồi đối diện với tôi, Ý vẫn ngại, cúi gằm, lâu lâu mới ngửng mặt lên nhìn với ánh mắt xét nét. Năm năm sau ngày vào trại, Vũ Đình Ý bây giờ đã không còn là cậu bé chưa tròn 15 tuổi đời thuở nào.
Ông Thuận kể: Ngày Ý “ra đi”, ông và cả gia đình tâm niệm rằng, con mình gây nên tội tình thì hãy yên lòng để cho pháp luật nghiêm trị. “Hổ thẹn với bà con lối xóm, tôi đã phải xin ra Đảng, nào có dám ngửng mặt nhìn mọi người đâu!!! Nhưng rồi tôi vẫn đinh ninh một điều: Con mình không làm chuyện xấu xa đó. Đời mình thế nào cũng được, nhưng đời nó? Mới 19- 20 tuổi đầu, tương lai còn dài phía trước, mang tội hiếp dâm nhơ nhuốc lắm. 5 năm 3 tháng đã hết, con mình lại tự do. Nhưng còn tiếng xấu thì muôn đời…”- Ông Thuận ầng ậng nước mắt.
Nhưng càng ngày, nhiều tình tiết vô lý của vụ án cứ lộ dần ra khiến ông và các gia đình có con trong vụ án càng nhận ra con mình đã bị oan.
Nghe bố nói vậy, Ý vẫn lặng thinh. Một lúc sau, Ý buột miệng: “Chú Công an bảo, chú đọc cho mà chép, chép xong thì cho về nhà. Vậy là em viết. Ký xong đến đêm rồi sáng mai, chiều mai… vẫn không được về”. Trấn tĩnh lại, câu chuyện 5 năm về trước được Ý kể rành mạch chi tiết.
Chuyện 5 năm về trước
Nguyên văn lời kể Ý rằng: “7 giờ tối ngày mồng 3 tháng 9 năm 2005, em sang nhà anh Thìn chơi thì gặp anh Trưởng ở đấy. Mấy anh em rủ nhau đi chơi, gặp anh Thuyên, anh Phương, anh Hải. Khoảng 8 giờ rưỡi, anh Trưởng rủ cả mấy người ra chỗ máy xát nhà ông Kiềm. Đứng chơi một tý, anh Thuyên với anh Thìn sang thôn Tông chơi. Một lúc sau hai anh đi về, bảo bị thanh niên thôn Tông đánh. Cả hội vào nhà anh Trưởng lấy túyp sắt đi vòng vào thôn Tông mà không gặp ai.
Khoảng 9giờ 30, cả hội quay về chỗ máy xát nhà ông Kiềm. Anh Trưởng bảo bây giờ muộn rồi, mọi người về nhà ngủ. Em cũng về nhà ngủ đến sáng. Mấy ngày sau đấy không một lần nào tụ tập ra chỗ đầu làng nữa.
Rồi đến hôm 27 tháng 9, đi học về, trời mưa to, em đứng ở cổng trường cấp II Minh Đức, gặp hai ông công an xã, một người hỏi em:”Mày có phải là Ý không?” Vào đến trụ sở Công an xã thì có cả Công an huyện ở đó rồi. Khoảng được 10 phút thì thấy anh Hải cũng đến.
Ngay thời điểm đấy, em chưa biết mình bị gọi về trụ sở vì tội gì. Em với anh Hải bị giải lên ô tô lên huyện. Ông công an, cho vào phòng khoá cửa lại rồi ra ngoài, một lúc sau ông ấy quay lại hỏi: “Mày biết vì sao lại bị bắt không?”. Em không biết. Rồi ông ấy bảo kể lại tối hôm đi đánh nhau. Rồi ông ấy đưa cho em một bản khai, không nhớ rõ ai viết, anh Thuyên hay là ai đó viết rất chi tiết và có chữ ký của anh Thuyên.
Rồi ông công an nói “giờ mày cứ nhận đi, rồi chú cho về đi học bình thường”. Lúc đó em còn nhỏ, chưa va chạm gì nên nghe theo lời công an khai theo bản cung ấy. Em không biết viết đầu đuôi như thế nào, nên ông ấy đã đọc cho em viết. Nội dung là chúng em đang đi chơi thì gặp đôi nam nữ. Rồi em với các anh đi lên doạ đánh anh thanh niên rồi hiếp dâm cô gái. Viết xong thì em ký. Ký rồi mà sáng sớm hôm sau vẫn không được về. Lúc bấy giờ em chưa biết được tù tội là như thế nào đâu… Đến sáng 28, có cô giáo lớp em vào. Trước lúc gặp, ông công an lại dặn, cô giáo hỏi gì thì cứ gật thôi. Hôm đấy cô giáo sang, cô hỏi em có làm chuyện này không thì em gật…!”.
Sở dĩ chúng tôi ghi lại câu chuyện của Ý là bởi trong quá trình tìm hiểu đầu đuổi vụ án này đã có nhiều chi tiết chưa được lý giải thỏa đáng.
Trong lá đơn đề nghị gửi Công an huyện Tứ Kỳ của chị Nguyễn Thị X. ở thôn P. L, xã Nghĩa An, huyện Ninh Giang, tỉnh Hải Dương, là người bị hại lại viết: “Tôi đang ngồi chơi thì có năm thanh niên đến đuổi đánh anh H (bạn cô X) làm anh H. bỏ chạy. Hai thanh niên đuổi theo. Ba người còn lại bịt mồm… rồi thay nhau hãm hiếp tôi. Sau đó hai thằng đuổi đánh anh H. cũng quay lại hiếp tôi”.
Như vậy theo lời khai của chị X. thì chỉ có 5 thanh niên làm chuyện đồi bại ấy. Nhưng vụ án này lại có tới 6 bị cáo bị tuyên phạt vì tội hiếp dâm.
Bao nhiêu nỗ lực kháng án không thành, cho đến bây giờ, sau 5 năm 3 tháng, con trai đã mãn hạn tù nhưng ông Thuận vẫn còn lưu giữ hàng trăm lá đơn đề nghị cơ quan chức năng xem xét lại vụ án này của người dân xã Minh Đức thời điểm ấy. Nhưng tất cả đều vô vọng Tất cả giấy tờ, ông Thuận giữ lại tưởng chỉ để làm kỷ niệm, không ngờ bây giờ lại là những minh chứng sống động để tìm lại sự thật của vụ án.
Toà án Nhân dân tỉnh Hải Dương, bản án số 37/2007/ HSPT ngày 4/7/2007 đã tuyên phạt: Phạm Quốc Trưởng (sinh ngày 14/12/1988),9 năm 6 tháng.
Nguyễn Văn Thìn (sinh ngày 26/3/1988),9 năm.
Mai Thanh Hải (sinh ngày 21/9/1988,)7 năm 3 tháng.
Lê Văn Phương (sinh ngày 5/12/1988,)7 năm 9 tháng.
Vũ Đình Ý (sinh ngày 18/10/1990), 5 năm 3 tháng.
Nguyễn Văn Thuyên (sinh ngày 14/8/1989) 5 năm 6 tháng;
Trong đó Phạm Quốc Trưởng, Nguyễn Văn Thìn, Mai Thanh Hải, Lê Văn Phương, Vũ Đình Ý bị phạt tù về tội hiếp dâm và cướp tài sản. Nguyễn Văn Thuyên bị phạt về tội hiếp dâm.
Theo Gia Đình XH
Vụ án oan hiếp dâm: Tận cùng nỗi đau
Gần 1 năm trời đợi chờ phán quyết cuối cùng của phiên tòa xét xử theo trình tự giám đốc thẩm, không chỉ 3 chàng trai mà cả gia đình, người thân của họ cũng tỏ ra mệt mỏi và thất vọng. Gần 10 năm trời họ bị ngồi tù oan và... mòn mỏi chờ minh oan với những hiện thực đau lòng.
"Có người bảo tôi đừng ước nữa"
Khác hẳn với vẻ mặt tươi rói, hớn hở của ngày mới được ra tù, Nguyễn Đình Tình gày hơn và sự mệt mỏi đã hiện rõ trên khuôn mặt khi anh phải chống chịu với căn bệnh thế kỷ. Tình ngồi im lặng hồi lâu không nói gì, tôi biết chiều nay anh vừa phải lặn lội một quãng đường xa tìm thầy bốc thuốc. Nỗi oan khuất gần 10 năm phải ngồi tù, nỗi đau khi đang mang căn bệnh HIV/AIDS cứ chất chồng khiến Tình có những lúc tưởng chừng không vượt qua nổi.
Lợi, Kiên, Tình (từ trái qua phải)
"Chờ phiên xử giám đốc thẩm ư? Chờ chứ! Công lý phải được thực hiện chứ, nhưng chúng em chờ lâu quá rồi. Chỉ thương cho 2 thằng cháu (Tình là chú của Kiên và Lợi), mãi không có giấy tờ tùy thân mà làm ăn xây dựng cuộc sống. Còn em, không may mắc bệnh này rồi thì còn làm được gì nữa... Sau những hiểu nhầm, quay mặt đi và ghét cay ghét đắng chúng em, rồi thì người dân Nghĩa Lộ, Quyết Thắng đã tin chúng em bị oan, họ động viên chia sẻ giúp đỡ nhiều trong cuộc sống. Ai cũng nói nhiều đến "phiên giám đốc thẩm". Phiên xử này không chỉ gột nỗi oan sai cho bản thân chúng em mà phụ huynh, người thân của chúng em cũng đỡ khổ. Hơn chục năm nay họ sống trong sự đàm tiếu, ra đường không dám nhìn ai, khổ lắm rồi...", Tình nói ra những day dứt trong lòng bấy lâu nay.
Cùng với học nghề, sau khi ra tù, Lợi vẫn không ngừng gửi đơn đến các cơ quan chức năng để được minh oan
Tình kể rằng, nếu như ngày mới ra tù anh hạnh phúc, vui sướng đến tột cùng với bao nhiêu kế hoạch làm lại cuộc đời vạch ra trong đầu thì nó đã nhanh chóng tan vỡ sau lần thử máu kiểm tra bệnh. Gần 1 năm qua, chuỗi ngày trở về với cuộc đời tự do là những ngày tháng khắc khoải chờ đợi phán quyết cuối cùng trong sự hành hạ của bệnh tật. "Chấp nhận số phận của mình thôi anh ạ! Chẳng có cái gì có thể đổi lại được cuộc sống cho em cả. Nhiều đêm nằm nghĩ miên man, suy nghĩ đến những điều xấu nhất mà lạnh cả sống lưng. Nhưng rồi em thấy chả việc gì phải nghĩ quẩn như thế cả. Cuộc sống vẫn tiếp tục, em vẫn chống chịu với bệnh tật để sống vui. Sống cho mình và cho gia đình", Tình nói.
Với lòng can đảm và nghị lực phi thường, Tình giữ cho mình vẻ bình thản đến ngạc nhiên. Tuy nhiên do chịu tác dụng của thuốc, Tình gày và đen đi nhiều. Để chống chọi với căn bệnh thế kỷ, Tình uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm: "Mỗi ngày vài chục viên thuốc Tây, thêm vào đó còn thuốc Nam, thuốc Bắc. Hễ chỗ nào có bài thuốc hay lại tìm đến, nhưng uống thuốc vào mệt lắm. Có những ngày chỉ nằm bệt trên giường không thể đi lại được".
Cái dự định học thêm tiếng Anh và mong muốn có tấm bằng đại học khó khăn hơn Tình nghĩ. "Em đi đăng ký thi vào Trường ĐH Đại Nam nhưng không được vì còn chưa có giấy tờ tùy thân. Tự do mà như không có tự do vậy. Lúc mới bị bắt chỉ mong mình bị HIV để chứng minh mình trong sạch. Bây giờ thì... Có người bảo em, từ giờ đừng nên ước nữa...", Tình buồn thiu.
Bà Nguyễn Thị Hưng, mẹ của Nguyễn Đình Lợi: "Người ta nói rằng dễ mà không có phiên xử giám đốc thẩm lắm"
Muốn quay lại nghề cũ
Bên mâm cơm chiều dang dở, nhắc đến chuyện của chú cháu Lợi, bà Nguyễn Thị Hưng, mẹ của Nguyễn Đình Lợi buồn không ăn nữa. Bà buột miệng hỏi: "Không biết các cháu có được xử lại không? Dân tình người ta cứ bảo được thả ra là tốt rồi chứ đừng mong có phiên xử cuối cùng. Hoãn xử đến lần thứ 3 rồi. Tuy nhiên tôi vẫn mong mỏi đến ngày đó, các cháu đã quá khổ rồi, nỗi nhọc phải mang quá lâu, chỉ chờ ngày được gột rửa chứ".
Bà Hưng kể lại cuộc sống đầy tủi nhục của gia đình sau ngày Lợi bị bắt, những kỳ thị, ánh mắt coi thường của người dân hướng vào những người làm cha làm mẹ như bà. "Trong thôn xóm, hễ có cưới xin hay lễ hội gì, tôi có dám đến dự đâu, lúc nào cũng tránh sự dòm ngó. Nếu có đám cưới người trong họ cũng phải tránh mặt nhiều người, đến bằng cửa sau. Gặp ai cũng không được tự nhiên. Khổ lắm chú ạ. Bây giờ các cháu được minh oan, trở về với gia đình chúng tôi mừng lắm...". Ngồi trầm ngâm hồi lâu rồi bà nói tiếp: " Khổ nhất là Tình, không may mắn dính căn bệnh quái ác. Rồi Lợi và Kiên bây giờ muốn yên ổn để làm nghề cũng bị gây khó dễ. Đường về của các cháu sao mà trúc trắc nhiều chông gai đến vậy".
Bà Hưng cho biết, trước ngày bị bắt, Lợi đã sang Trung tâm Phương Nam ở Ô Cách, Gia Lâm để học nghề sửa xe máy. Lợi đã học được 6 tháng, chuẩn bị về mở hiệu thì tai họa ập xuống. Công việc mơ ước bị gián đoạn 10 năm, Lợi trở về với nghề cũ. Thương cảm cho số phận đen đủi của cậu học trò ngày nào, ông Nguyễn Quý Long, trước là thầy giáo của Lợi đã tìm đến Nghĩa Lộ để trực tiếp chỉ dạy cho cậu học trò ngày nào.
Nói về Lợi, ông Long bảo: "Đây là một học trò ngoan và có năng khiếu. Lúc hay tin cháu bị bắt vì tội hiếp dâm cướp của, tôi không tin vào tai mình. Tôi vẫn tin có sự oan khuất ở vụ án này. Phải gần 10 năm sau thầy trò mới được gặp lại nhau, thấy hoàn cảnh của cháu tội quá. Lợi phải chịu thiệt thòi ngồi tù gần 10 năm, các bạn cùng khóa học ngày nào bây giờ đã thành đạt cả. Nghĩ vậy nên tôi đã đến đây để giúp Lợi cứng tay nghề, thực hiện nốt mơ ước còn dang dở của cháu". Đồng cảm với mong muốn của 3 chàng trai và người thân của họ, ông Long cũng mong muốn sớm có quyết định cuối cùng để "Lợi, Kiên, Tình còn tìm công ăn việc làm. Chứ sống kiểu này, tự do mà không tự do, không tù tội nữa là công dân rồi mà cũng không có quyền công dân. Khổ lắm!".
Kiên chập chững vào nghề với sự chỉ dạy của thầy Long
Trong những tháng ngày ròng rã đợi chờ phiên giám đốc thẩm, Lợi đã rủ Kiên cùng học sửa xe máy để chuẩn bị cho mình một tương lai tốt đẹp. Lợi kể chuyện nghề: "Hồi em còn học ở Trung tâm Phương Nam, thời đó chỉ học sửa toàn xe Simson, Cup 50, 81. Ngồi tù 10 năm trở về, thấy bao nhiêu loại xe lạ trên đời. Tất nhiên cùng một nguyên lý vận hành cả thôi nhưng mọi thứ đổi khác, nhiều đến mức em chóng hết cả mặt. May nhờ có thầy Long thương cho hoàn cảnh của em nên mới đến giúp đỡ".
Tuy mới chập chững bước vào nghề sửa xe máy nhưng Nguyễn Đình Kiên cũng đã bước đầu tìm lại được niềm vui nơi cuộc sống bên ngoài song sắt. So với Lợi và Tình, trông Kiên khỏe khoắn và hoạt bát hơn. Cho đến bây giờ, Kiên vẫn bị ám ảnh vào cái ngày bị bắt.
"Em chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cả. Bỗng dưng ngồi tù gần 10 năm, đến giờ, em vẫn chưa thông báo hết cho bạn bè trong tiểu đoàn 3, lữ đoàn 144 về việc mình bị oan, nhưng có lẽ qua báo chí các bạn cũng đã biết sự thật. Về làng với 10 năm tù tội, chú Tình lại bị bệnh, chúng em thì chưa được tự do thật sự. Anh xem có cô gái nào ba đầu sáu tay mà dám đến với chúng em. Nếu tòa án cứ dây dưa thế này, chẳng mấy mà mọi thứ sẽ khép lại với chúng em...", Kiên bộc bạch. Những lời lẽ ấy cứ ám ảnh tôi cả quãng đường về.
Vụ án gần 10 năm trước đã lấy đi nước mắt của biết bao con người trong cùng một dòng họ. Giờ phút này, họ rất mong chờ công lý được thực hiện, trả lại cho họ một phần những gì đã mất khi phải đem thân vào chốn lao tù.
Theo Gia Đình XH
Vụ 3 thanh niên hiếp dâm: Vết thương chưa lành "Chúng em mong sớm có quyết định rõ ràng để có giấy tờ mà đi lại làm ăn, vợ con", Lợi tâm sự Có những vết thương đã liền da, nhưng cũng có những vết thương không bao giờ lành được nữa. Thời gian cứ dần trôi kể từ ngày Viện trưởng Viện Kiểm sát Nhân dân tối cao ra kháng nghị, đề...