Hé lộ công nghệ ‘làm thị.t ngườ.i’ ở Hà Khẩu
Không ai biết rằng những thứ thuố.c mà gái mại dâm vẫn uống hàng ngày là gì nhưng khi uống vào khiến người họ nóng bừng, giọng nói khản đục, mắt lờ đờ, má bừng đỏ… và “lao động” không biết mệt mỏi.
Chúng tôi đặt chân lên thị trấn Hà Khẩu, Vân Nam, Trung Quốc khi trời đã nhập nhoạng tối. Theo chân Sáng, một tay anh chị người Việt đã bôn ba hơn chục năm ở mảnh đất vùng cương thổ này, chúng tôi tìm đến chợ Yến Xào. Theo lời Sáng, nơi đây được xem như “siêu thị” gái mại dâm.
Cơn mưa lất phất khiến những ngõ ngách nhỏ xung quanh khu “chợ người” này ướt nhèm nhẹp. Qua tầng 1, nơi bán đao, kiếm và một số đồ được gọi chung là “hàng nóng”, chúng tôi theo chân Sáng chầm chậm bước lên tầng 2, tầng 3 của khu chợ.
“Tại mảnh đất với gần 1.000 gái mại dâm ở thị trấn này, đây mới được xem là thiên đường tìn.h dụ.c. Riêng khu chợ Yến Xào có tới 40 “ổ nhền nhện”. Gái bá.n dâ.m người Việt, người Hoa, từ khắp nơi đổ về. Thậm chí “hàng” từ Chiết Giang, Hồ Nam cũng “dạt” về đất này. Hàng đẹp, hàng “quá đát” đủ cả vì thế, anh công nhân bốc vác hay người lắm tiề.n nhiều của đến đây đều ưng ý hết”, Sáng rỉ tai.
Vừa lên tới tầng 2, nhác thấy bóng đàn ông, hàng chục gái bá.n dâ.m ăn mặc thiếu vải õng ẹo ngang nhiên co kéo khách công khai. Không khó để lắng nghe trong những lời mật ngọt, gợ.i tìn.h kia có giọng nói con gái Việt xen kẽ, thẽ thọt mời chào.
Gái bá.n dâ.m đứng nhan nhản trên lối đi của khu chợ Yến Xào.
Chui vào một “lô cốt” với cô gái Việt có nước da trắng và khuôn mặt bầu bĩnh rất dễ thương, chúng tôi không khỏi giật mình khi nghe kể về công nghệ “làm thị.t ngườ.i” nơi “địa ngục trần gian” này.
Video đang HOT
Trà My, không rõ là cô gái xứ Lạng xưng tên thật hay “nghệ danh” mà các chủ chứa đặt cho cô, kể rằng cô bị một tên ma cô lừa bán sang đây từ năm mới tròn 17 tuổ.i. 3 năm nơi đất khách làm kiếp “hoa” cho vạn người, My đã nếm trải bao tủi cực.
My cho hay, gái mại dâm ở chợ này đều được trả lương khoảng 5-7 triệu/tháng cho các chủ chứa bất kể họ tiếp bao nhiêu khách. Tiề.n thu lại đều do các chủ chứa giữ. Những cô gái xinh xắn được đưa ra để “câu nhử” khách, những bông “hoa tàn” bị đẩy đi, không ai “chăn dắt” phải vất vưởng ở cầu thang hoặc trước cửa nhà vệ sinh để “cố đấ.m ăn xôi”.
“Chủ chứa nghĩ ra đủ mọi cách để ép chúng em phải “lao động” cật lực. Có người mỗi ngày phải tiếp đến hơn… 30 khách. Tất nhiên, sức người chứ đâu phải thân trâu ngựa, vì thế chúng ép tụi em phải uống một thứ thuố.c để đủ hưng phấn tiếp khách từ sáng đến tối, bất kể lúc nào khách có nhu cầu.
Lúc đầu không ai chịu uống vì không biết tác hại của thứ thuố.c này như thế nào. Thế nhưng, chỉ sau một tuần thì đều phải nghe lời, bởi nếu không thì… không giữ được mạng vì mất sức”, My rưng rưng kể.
Theo lời My, không ai trong các cô biết thứ thuố.c hàng ngày cô và những cô gái bán hoa tại đây vẫn phải uống chính xác là thuố.c gì. Nhưng khi uống vào, ai nấy trong người đều nóng bừng bừng, má ửng đỏ, giọng nói khản đục và đặc biệt có thể “lao động” không biết mệt mỏi.
Nhưng điều ê chề nhất đối với những đóa hoa tha hương như My là chỉ cần có tiề.n, bất kể ai cũng có thể “hàn.h h.ạ” thân xác của các cô. Hầu hết khách hàng tại đây là những người đàn ông dân tộc thiểu số Trung Quốc do nghèo không lấy được vợ. Cứ gom được chút ít tiề.n qua những ngày làm cửu vạn hay trồng ngô, trồng sắn trên những triền núi heo hút của vùng Vân Nam là họ lại tìm về Hà Khẩu “tầm hoa”.
Phần lớn những người này đều đã rất nhiều tuổ.i, hom hem, bẩn thỉu nên các cô gái hết sức cực khổ, tủ.i nhụ.c khi phải “nâng khăn, sửa túi” cho họ. Số khách mu.a dâ.m còn lại là những tiểu thương và khách du lịch Việt Nam thỉnh thoảng qua lại mua vui.
Những nỗi ê chề ấy khiến My nhiều lúc chỉ muốn cứa một nhát dao vào cánh tay để kế.t liễ.u cuộc đời tủ.i nhụ.c. Nhưng rồi nghĩ đến cha mẹ, đến người thân cô lại nguôi ngoai.
My bảo, ở chợ người này, cũng nhiều cô gái Việt, kẻ ở xứ Lạng, người Nghệ An, có cô ở tận đất Cần Thơ dạt tới, gặp nhau khi thì đôi ba câu chuyện cho đỡ nỗi nhớ nhà, có lúc lại ôm nhau khóc rưng rức vì tủi phận.
“Rơi vào tay bọn chủ chứa ở đây thì chẳng khác nào rơi vào “lò xay thịt”. Có mặt hoa da phấn thì vài năm cũng tàn tạ như kiếp hoa tàn. Nhưng đã đặt bước chân vào vũng lầy rồi, có muốn bước ra cũng không được”, My kể, hai hàng nước mắt lã chã lăn dài trên gò má làm nhòe nhoẹt cả lớp phấn trang điểm.
Đa.u đớ.n, tủ.i nhụ.c, lắm lúc My chỉ muốn được chế.t. Ảnh mang tính minh họa.
My bảo, cô và nhiều “chị em” nơi đây chỉ ao ước một ngày nào đó được Công an Trung Quốc bắt trong những cuộc truy quét mại dâm. Đó là cách duy nhất họ có thể trở về quê hương và cũng cách duy nhất họ thoát khỏi sự kìm kẹp kinh hoàng của những kẻ buôn người.
Chúng tôi rời khu chợ người khi chỉ vài giờ nữa là bước sang ngày mới. Đi qua những quán nhậu lụp xụp vẫn ồn ào tiếng cười nói. Họ tay vòng tay. Say ngả nghiêng. Từng đôi một trai một gái, chuốc rượu cho nhau, quấn tròn lấy nhau trong tiếng cười không dứt…
Lê Trang – Trần Huy
Theo Bưu điện Việt Nam
Tâm sự của chàng trai phạm tội vì bị nữ nhân viên massage phụ tình
Sau nhiều lần đưa đối tác đi "làm việc" tại "động quỷ" bên Trung Quốc, Nguyễn Đăng Giang, SN 1978 phát hiện ra một cô gái bị lừa bán vào nơi đây. Thương cảm, Giang đã "chuộc" cô gái về, định cùng kết nghĩa "tào khang".
Không ngờ, khi về quê cô gái để bàn chuyện cưới hỏi thì mắt Giang đã nhòa đi khi chứng kiến vợ sắp cưới của mình "tay trong tay" với người đàn ông khác...
Sự việc đã trôi qua gần 6 năm và cũng ngần ấy thời gian, Giang phải trả giá cho lỗi lầm của mình trong trại giam. Nhưng khi gặp cậu ta, nhắc đến câu chuyện này, Giang bảo em vẫn nhớ từng chi tiết, từng mốc thời gian, chị ạ! Bởi em dành hết mọi tình cảm chân thành cho cô ấy. Từ ngày chuộc cô ấy về từ "động quỷ", em đã quên chuyện cô ấy từng là gái làng chơi. Em nghĩ, cô ấy từng mắc sai lầm, từng bị người khác lừa, đưa đẩy đến con đường khốn cùng thì chắc hẳn khi được tự do trở lại cuộc sống đời thường, cô ấy sẽ biết trân trọng, nâng niu nó. Nhưng, em đã nhầm!
Nguyễn Đăng Giang: "Em sẽ vay vốn mở một quán ăn nho nhỏ..."
Cuộc "giải cứu" 6 cô gái khỏi "động quỷ"
Giang là anh cả trong gia đình có 3 anh em ở xã Quỳnh Hồng, huyện Quỳnh Phụ, tỉnh Thái Bình. Bố bị bệnh câm điếc bẩm sinh, còn mẹ quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời, một mình bà lo được bữa cơm, bữa cháo cho 5 miệng ăn đã vất vả rồi lấy đâu tiề.n cho anh em Giang ăn học. Chính vì thế, học chưa hết lớp 3 thì Giang đã nghỉ học theo chúng bạn nay đây mai đó làm ăn, buôn bán mong đỡ đần cho mẹ nuôi cha và hai em. Ban đầu, Giang theo chân một người đàn anh vào TP Vinh, tỉnh Nghệ An làm cho một lò bánh mỳ. Được ít thời gian, cậu ta lại theo bạn bè rủ đi làm cho một cơ sở sản xuất bánh ngọt ở Lạng Sơn. Năm 2002, Giang có ít vốn nho nhỏ nên chuyển sang buôn đồ điện tử, quần áo, giầy dép "hàng thùng" đem về dưới xuôi bán cho các cửa hàng. Cũng từ đây, mối quan hệ làm ăn của Giang ngày càng được mở rộng. Điểm mà Giang và những đối tác làm ăn thường chọn để giao lưu là những quán tẩm quất, gội đầu ở Bằng Tường (Trung Quốc).
Cơ sở được Giang để mắt nhất là một quán gội đầu 3 tầng, chia làm nhiều phòng nhỏ, mỗi phòng chỉ khoảng 6m2 và có khoảng 30 cô gái Việt Nam phục vụ gội đầu massage. Quán này cũng có liên hệ mật thiết với một quán gội đầu, tẩm quất khác ở đảo Nam Ninh, Trung Quốc. Cứ khoảng 6 tháng, hai cơ sở này lại đổi "đào" một lần để giữ chân "khách quen". Trong những lần đến đây, Giang được một cô gái tên Trần Thị Bẩy, SN 1984, quê ở xã Phúc Thành, huyện Phổ Yên, tỉnh Thái Nguyên thường xuyên "phục vụ". Qua chuyện Bẩy kể, Giang được biết cô đã bị một người bạn ở cùng quê lừa nói rằng lên cửa khẩu Lạng Sơn để bán hàng quần áo, rồi chúng đã bán Bẩy vào đây. Câu chuyện đã khiến người đàn ông có dáng ngưới nhỏ thó này thương cảm, tìm cách cứu giúp. Tháng 8-2004, Giang đã bỏ gần 100 triệu đồng để cho bọn bảo kê quán này "mở đường" và thuê xe cho 6 cô gái trốn thoát về Việt Nam, trong đó có Bẩy. Cũng vì thương cảm, sau khi về đến cửa khẩu Tân Thanh, Lạng Sơn, Giang đã cho 5 cô gái kia mỗi cô một ít tiề.n mua quần áo và làm "lộ phí" về quê, còn cô gái tên Bẩy thì may mắn hơn được Giang đưa về tận nhà.
"Nếu có người phản bội..."
Về nhìn thấy gia cảnh của Bẩy cũng nghèo khó! Bố Bẩy đã lấy vợ hai, Bẩy là con út trong nhà đông anh em. Cả nhà chỉ sống dựa vào vài sào chè trên đồi. Vì vậy, lòng Giang đã nảy sinh tình cảm khó tả, cùng với những lần về thăm gia đình, mẹ Giang cũng giục lấy vợ để có người chăm sóc người cha bệnh tật. Trong đầu Giang lúc đó nghĩ rằng, có lẽ đây cũng là cái duyên đưa Bẩy và Giang đến với nhau. Để cho Bẩy khuây khỏa, vài ngày sau khi về quê, Giang đã đưa cô gái vào TPHCM chơi một thời gian. "Tình cảm của bọn em cũng thật sự có từ lúc này. Cô ấy đã nhận lời sẽ cùng em xây đắp một mái ấm gia đình. Chính vì vậy, sau thời gian nghỉ ngơi, em đưa cô ấy về quê, và để luôn chiếc xe máy là phương tiện duy nhất của em cho Bẩy đi lại, còn em trở về Lạng Sơn tiếp tục với những chuyến hàng mong có một ít vốn cho cô ấy đỡ khổ. Rồi hàng tháng đều đặn, em cứ về vào ngày 28 hàng tháng để thăm cô ấy. Bẩy cũng đáp lại tình cảm của em, chăm chút cho những ngày em ở bên cô ấy.
Ngày kết hôn của chúng em cũng đã định sẵn là 24-12-2005. Xe cưới em đã thuê, cỗ cưới em đã đặt sẵn và trước ngày cưới gần 1 tháng em đã đi xe máy từ Thái Bình lên quê cô ấy để gặp gia đình bàn về nghi lễ cưới hỏi. Nhưng tháng 11 ấy, một phần vì nhớ, một phần cũng để cho Bẩy bất ngờ nên em đã về đột ngột, trước ngày hẹn một hôm. Đó là ngày 27-11-2005. Tuy vậy, lần này em không vào nhà luôn mà ngồi uống bia ngay tại quán trước cửa nhà Bẩy. Tại đây, em đã được chị chủ quán cho biết những xì xào bàn tán của dân làng về Bẩy đã "cặp kè" với người này, người nọ. Em vẫn không tin những điều đó là sự thật. Nhưng ngồi được ít phút, lúc đó khoảng 18g chiều, em nghe thấy tiếng xe máy vụt vào ngõ. Em khấp khởi chạy ra thì thấy cô ấy đang đèo một nam thanh niên lạ mặt trên chiếc xe của chính mình. Lặng lẽ đứng đằng sau quan sát, em thấy cô ấy dựng xe ngoài cổng và đưa chàng trai kia vào vườn sắn. Tiếp tục bám theo quan sát, em không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy cô ấy và chàng trai kia quấn lấy nhau. Lúc đó, em như thể chế.t đứng, nhưng vẫn cố kìm nén và lẳng lặng bỏ ra ngoài". Giang tâm sự.
Giang bảo rằng: "Căm giận, nhưng vì yêu, em vẫn cố ở lại và tối đó em đã ngồi ăn cơm cùng gia đình, mẹ và anh trai cô ấy, rồi định đi về luôn trong đêm. Nhưng vì rất quý em và đã coi em như con trong nhà nên gia đình giữ lại để ngày hôm sau ăn giỗ xong rồi hãy về. Bên cạnh đó, thái độ cô ấy vẫn ân cần, chăm chút cho em khiến lòng em dịu lại. Hôm sau, trong bữa rượu ngày giỗ bà nội cô ấy, em đã uống khá nhiều. Lúc đó, em nghĩ đến chuyện hôm trước và hỏi cha cô ấy rằng: "Nếu có người phản bội thì phải làm như thế nào hả thầy?". Trong men rượu, bố của Bẩy cũng hồn nhiên trả lời: "Nếu là đàn ông, con tự ra tay ché.m...". Câu nói ấy đã ám ảnh em và trong đầu em lúc đó không thể nghĩ gì thêm được nữa. Đa.u đớ.n, nhưng em vẫn đưa cô ấy về quê mình ăn cưới người anh họ để muốn nói chuyện phải trái, dứt khoát với cô ấy một lần cho xong!.
Khoảng 20g ngày 2-12-2005, sau đám cưới người anh họ, Giang đã đưa Bẩy về nhà nói chuyện. Giang nhắc tới chuyện hôm trước. "Cô ấy đã không hối hận lại còn sẵng giọng: "Chưa cưới, em thích làm gì là quyền em", rồi đứng phắt dậy định bỏ đi. Lúc đó, em cũng không làm chủ được mình, chạy vội đi lấy dao ché.m liên tiếp 6 nhát vào đầu cô ấy, khiến Bẩy gục ngã. Tưởng vợ sắp cưới đã chế.t, em vác dao đến nhà ông Trưởng công an xã xin đầu thú". Giang ôm mặt cất tiếng thở dài.
Được đưa đi cấp cứu, Bẩy may mắn thoát chế.t và bị tổn hại 44% sức khỏe. Ngày đưa Giang ra tòa, xét thấy cô gái không chế.t là nằm ngoài ý định của Giang, VKS vẫn truy tố Giang về tội Giế.t ngườ.i. Tuy nhiên, hôm đó, Bẩy cùng 4 cô gái được Giang giải cứu cũng có mặt ở phiên tòa và đồng loạt làm đơn xin giảm nhẹ hình phạt cho Giang nên Giang chỉ phải nhận án 7 năm tù về hành vi tội lỗi của mình.
Mong có một quán ăn nho nhỏ!
Gần 6 năm cải tạo trong trại giam, Giang đã thấm thía những tội lỗi của mình gây ra. Chỉ một phút nông nổi, không làm chủ được bản thân mà Giang đã làm khổ gia đình, làm khổ cha mẹ. Ý thức được điều đó, Giang đã cố gắng miệt mài lao động và đã được giảm án 18 tháng tù. Giang bảo rằng: "Chỉ chưa đầy 1 tháng nữa, em sẽ được trở lại cuộc sống tự do. Cái ngày ấy, em đã mong đợi từ lâu và dự định của em sau khi ra trại sẽ vay vốn mở một quán ăn nho nhỏ tại tại quê mình mong được báo hiếu cha mẹ để chuộc lại lỗi lầm với những người thân yêu nhất..."
Theo Pháp Luật XH
"Mại dô" ở Hà Khẩu Xin nói ngay là những người Việt cất công sang Hà Khẩu, Trung Quốc để mua sắm hàng với kỳ vọng giá rẻ đều hoàn toàn thất vọng. Hàng hoá ở đây chỉ dành cho người mua sỉ và thương nhân người Hoa luôn giữ nguyên tắc không bán lẻ với giá sỉ như một số trung tâm thương mại ở Việt Nam....