Hãy yêu như thể chỉ có một cuộc tình…
Bằng một sự sắp đặt kỳ quái nào đó, những người không có chút gì liên quan đến cuộc sống của nhau lại vô tình tìm đến rồi yêu nhau.
Nhiều người cho rằng là duyên số, định mệnh. Cũng có người bảo do Trái Đất tròn, hoặc do thành phố quá nhỏ. Nhưng để trở thành phần đời của nhau ắt hẳn phải có nguyên do. Tôi nghĩ rằng, vì bản thân họ cùng giao thoa tư tưởng, nên chắc chắn tự khắc sẽ thấy nhau.
Có điều là sớm hay muộn thôi.
(Ảnh minh họa)
Ai cũng cố gắng đi tìm một nửa hoàn hảo với bản thân, hoặc chí ít cũng đôi ba phần hòa nhịp ăn khớp. Nếu dễ dàng vậy thì đâu có hội ngộ rồi chia ly nhiều đến vậy. Sự thật là, chúng ta đã không cố gắng để dung hòa tư duy.
Như có hai người yêu nhau say đắm lắm, đến khi cô bạn gái muốn kết hôn rồi ở riêng, thì chàng trai nhất mực từ chối vì bản thân là con trưởng, phải sống chung nhà để phụng dưỡng bố mẹ. Vậy là chia tay.
Như anh chàng nọ chăm chăm vào sắc đẹp tự nhiên, trong khi cô bạn gái lại muốn sửa sang một vài khuyết điểm. Tranh cãi rồi lại chia tay.
Người ta chia tay nhiều như cơm ăn hai bữa trong ngày. Ít ai đoái hoài và nuối tiếc rằng họ đã phước phần giao thoa tư tưởng để đến được với nhau. Vì cứ đinh ninh sẽ có đâu đó người thay thế trong quãng đời phía trước.
Mà cuộc sống có bao nhiêu lần giao thoa tinh khôi để yêu?
Video đang HOT
(Ảnh minh họa)
Những lần sau đã là một sự gặp gỡ khác, với tư duy không còn thanh thản. Họ đến với nhau bằng những mất mát hoặc tổn thương. Đôi khi đến với nhau vì cô đơn nhiều hơn. Những giao thoa ban đầu đã thế chỗ cho sự sợ hãi và thiếu hụt niềm tin. Chẳng còn nhiều lý tưởng và hồn nhiên để một chuyện yêu đủ đầy trong sáng.
Có khó để yêu một ai đó không? Dĩ nhiên là khó. Nhưng cũng không khó đến nỗi bản thân không làm được một sự thống nhất đơn giản.
Mà ngày xưa nhân loại yêu nhau như gừng cay muối mặn, giờ thì cứ mong mỏi giải thoát cho nhau, dù chỉ là một sơ sót nhỏ nhắn. Thế mới biết tìm được nhau đã khó, giữ được nhau là cả một quá trình nỗ lực kiên trinh.
Vậy nên cũng hãy bằng những cố gắng kỳ quái nào đó, hãy yêu như thể mình chỉ có một cuộc yêu duy nhất trong cuộc sống đi. Thay vì cứ miên man tìm ra những điểm chung để khỏa lấp cho phần bản thể thiếu hụt.
Theo Blogtamsu
5 năm nuôi bồ ăn học xong nàng đi lấy chồng
Chàng trai lao tâm khổ tứ nuôi người yêu ăn học suốt 5 năm, để rồi như nhận cái tát đau đơn khi nhìn em lấy người khác.
"Tôi bị thần ái tình hạ gục ngay từ mũi tên đầu tiên khi nhìn thấy em, cô sinh viên năm nhất trẻ trung, nhí nhảnh. Ngày ấy tôi là sinh viên sư phạm ngoại ngữ năm cuối, đến trường em dạy thực tập.
Dù không đứng lớp dạy ở lớp em đang học, nhưng bằng cách nhờ thằng bạn cùng nhóm dạy ở lớp em xin số điện thoại, tôi đã có cơ hội làm quen với em.
Được đâu khoảng 6 tháng "cưa cẩm" thì em nhận lời yêu tôi. Đến phòng trọ của em, tôi xót xa khi thấy em sống quá đạm bạc. Ngoài giờ học, em còn nhận thêm việc bưng bê cho một quán cơm bình dân nên khá vất vả.
Ảnh minh họa.
Lớn lên trong gia đình bố mẹ có cửa hàng buôn bán đồ điện tử khá lớn ở thành phố, bản thân tôi ra trường lại đi dạy ngay ở một trường phổ thông liên cấp quốc tế nên việc chi tiêu của tôi khá xông xênh, thoải mái.
Xót người yêu, tôi bảo em nghỉ việc làm thêm ở quán, tìm thuê cho em một cái nhà trọ tươm tất hơn và mua sắm thêm cho em một số đồ dùng cá nhân.
Em cảm động lắm trước những chăm sóc tận tình ấy của tôi. Còn tôi thì hạnh phúc vô cùng vì có tình yêu của em, vì đi đâu chúng tôi cũng như hình với bóng.
Từ ngày chuyển về nhà trọ mới và không còn phải vất vả việc bưng bê, dọn dẹp ở quán ăn, em mập lên, xinh xắn hơn rất nhiều. Thỉnh thoảng em ôm vai tôi, cười bảo "bạn bè em nhiều đứa nói em tốt số, được anh yêu".
Nghe những lời "mật ngọt" ấy của người yêu, dù phải nuôi người yêu ăn học nhưng trái tim tôi vẫn lâng lâng hạnh phúc. Tôi bàn với em để tôi đi làm, dành dụm thêm tiền, nếu thiếu sẽ xin thêm bố mẹ để một thời gian nữa, tôi có thể mua nhà riêng, đưa em về ở cho đỡ cảnh thuê nhà phức tạp.
Công việc ở trường bận rộn hơn khiến tôi không thể đưa đón em đi học hàng ngày như trước. Để em chủ động, tôi mua cho em một chiếc xe máy tay ga xinh xinh mà em thích.
Nhìn em hớn hở vuốt ve cái xe mới, tôi thấy vui như chính mình được nhận quà vậy.
Tình yêu của chúng tôi trôi qua êm đềm, ngày ngày em đi học rồi về nhà trọ nấu cơm, đợi tôi về ăn, chúng tôi ríu rít chăm sóc nhau như một gia đình nhỏ.
Em cũng đưa tôi về thăm quê em, một tỉnh miền núi đường sá đi lại khó khăn nhưng cảnh vật tuyệt đẹp. Em giới thiệu với bố mẹ tôi là ... "anh kết nghĩa".
Ngạc nhiên vì sự giới thiệu ấy của em, tôi thắc mắc. Em ôm tôi, giữa nụ hôn nồng nàn em bảo "em phải nói vậy để bố mẹ yên tâm, kẻo các cụ lại nghĩ con gái lên thành phố không lo học, yêu đương sẽ ảnh hưởng này kia. Sau này em ra trường, đi làm ổn định, mình giới thiệu lại với các cụ đâu có sao anh".
Tin và yêu em, tôi cũng chẳng hỏi thêm gì cái lý do đột ngột mà em đưa ra ấy nữa.
Gần hết năm cuối đại học, em vắng nhà thường xuyên. Nhiều hôm tôi đến nhà trọ đợi em từ chiều đến tối muộn em vẫn chưa về. Điện thoại cho em thì em bảo em bận lắm bởi vừa phải đi thực tập, vừa phải lên thư viện, vừa đi mượn thêm tư liệu của bạn bè để chuẩn bị cho luận văn tốt nghiệp.
Nghe em nói thế tôi càng thấy xót xa, thương em. Tôi bảo với em học thì phải tốt nghiệp, còn em không phải quá lo lắng tìm việc làm bởi với tấm bằng Kinh tế, em có thể về làm việc ngay cho công ty của bố mẹ tôi.
Nghe tôi nói vậy, em chun chun cái mũi nhỏ xinh xắn, hất hất mặt "ai làm thế, ai lại đi dựa vào bố mẹ chồng chứ"...
Rồi ngày em tốt nghiệp cũng đến. Trong khi tôi dự định bao nhiêu điều để bàn với em về chuyện cưới hỏi, về việc đưa bố mẹ tôi về quê em để gặp mặt gia đình em... thì em đột nhiên biến mất.
Điện thoại của em tắt ngóm, không thể liên lạc, tôi chạy cuống quít tìm em. Hỏi một số bạn bè thân thiết của em, họ đều lắc đầu bảo không biết.
Lo cho em quá, tôi vội xin nghỉ dạy ở trường, bắt xe tìm về quê em. Nhà em đông đúc, nhộn nhịp người ra vào. Tưởng em có chuyện gì, tôi xộc thẳng vào nhà, đập ngay vào mắt tôi là tấm phông đỏ chói ghi dòng chữ "Lễ ăn hỏi", phía bên dưới là tên em cùng tên một người đàn ông lạ hoắc.
Sững sờ, tôi tìm em nhưng mọi người trong nhà bảo em đã ra phố huyện để trang điểm, chuẩn bị cho ngày đại sự.
Đầu óc tôi như có ngàn vạn cái kim cùng châm vào một lúc, ngàn vạn câu hỏi vì sao mà không biết tìm ai để trả lời.
Đứng mãi phía ngoài ngõ nhà em, tôi được một người họ hàng đến làm giúp đám hỏi của em cho biết "nó lấy chồng nhanh quá khiến mọi người trong họ cũng ngạc nhiên. Nghe đâu chồng nó làm đại gia, giàu lắm ở miền trong, nó quen khi đến chi nhánh của công ty ông ta ở Hà Nội để thực tập".
Vậy là hết".
Câu chuyện trên được lan truyền trên nhiều diễn đàn về giới trẻ, những fanpage lưu giữ, là nơi chia sẻ kỷ niệm, các câu chuyện về tình yêu và gợi lên nhiều suy ngẫm. Tình yêu đích thực của giới trẻ không chỉ phụ thuộc vào sự ân tình, lòng chân thành... mà còn phụ thuộc vào nhiều điều kiện sống. Nói cách khác, vật chất, sự sắp đặt của gia đình, sự tình cờ về mặt duyên số cũng có thể tạo nên nhiều thay đổi về việc quyết định tình cảm của một số bạn trẻ.
Theo Blogtamsu
Kiếp này, em nợ anh đến bao giờ? Giá như ta chưa từng gặp nhau thì tốt biết mấy. Duyên số đã đưa chúng ta đến bên nhau, ta gặp nhau không phải do vô tình mà là do kiếp trước chúng ta nợ nhau nên kiếp này phải trả cho nhau. Vậy em phải trả đến bao giờ Trong cuộc sống ta đã trải qua, sắp trải qua rất nhiều...