Hãy yêu nhau nhiều như có thể
Chẳng có gì nhạy cảm, run rẩy, yếu đuối như tình yêu! Chính vì thế mà người ta mới kết đôi để được dựa dẫm, nương tựa, coi bạn tình như nơi trú ẩn của mình.
Tình yêu giống thứ gì? Hãy xem những đứa trẻ ở mẫu giáo, buổi trưa, khi bố mẹ cũng không có ở đó… Nhưng khi cô giáo chỉ cần chạm nhẹ bàn tay, thậm chí ở xa thì với bàn chân tới, đứa trẻ liền yên tâm ngủ tiếp.
Những đứa trẻ xung quanh nếu chạm vào người cô giáo, chúng yên tâm vì đã có tình yêu che chở nên ngủ ngon lành. Chúng chẳng khác gì một đàn gà con muốn nấp dưới cánh mẹ để tìm sự che chở bình an.
Che chở và bình an chính là bản chất của tình yêu. Vậy thì khi đôi lứa cãi cọ nhau, từng tiếng nhỏ tiếng to đều gay gắt quát tháo, đó là khi người ta cảm thấy mình không được che chở và bình an nữa.
Đó là những câu “Tại sao tối qua anh về muộn?” có nghĩa là, hình như anh đi với ai, sắp bỏ rơi tôi khỏi vòng tay ấm áp để tôi phải thui thủi một mình.
Hoặc “Tại sao lại có cú điện thoại với giọng nói lạ gọi cho em?” đó là nỗi ám ảnh về việc dường như tình yêu của anh không được đong đầy mà nó đang bị hao vơi vì chia cho ai đó?
Người ta chất vấn nhau vô vàn câu hỏi để khảo sát “Khẩu phần yêu” của tôi có còn nguyên vẹn không?
Và mỗi khi cảm thấy khẩu phần ấy hao hụt, tâm hồn người ta liền bứt rứt, đứng ngồi không yên, bất an, dẫn đến tra hỏi, cật vấn, chành chọe, cãi cọ để đòi trở về tình trạng ban đầu.
Nhưng không phải trái tim lúc nào cũng có ngay cơ hội đòi tra khảo bạn tình, như người đời nói, người ta còn ghen bóng ghen gió, nghĩa là chưa có gì hình thành rõ nét cả, nhưng người ta đã ám ảnh cơn ghen. Chưa rõ nét thì chưa thể tra khảo, nhưng trái tim hoãn nợ đó cứ tích mãi trong lòng nó sự tủi thân.
Có bao nhiêu nỗi tủi thân đây? Trời ơi, nhiều lắm! Tủi thân vì nhà nghèo ư? Có! Tủi thân vì tại sao nụ cười của chàng bỗng lại “rẽ” sang một khuôn mặt khác? Có!
Tủi thân vì ta đang nói lời có cánh, nàng cũng chẳng thèm nghe, trong khi nàng lại quan tâm đến giá tiền của một con cá hay mớ rau? Có! Tủi thân vì ta có mái tóc mới mà chàng không hề biết, có khác gì chàng đã quen nhìn ta như một chiếc ngăn kéo muôn đời cũ kỹ?!
Rồi mùng 8-3 đã qua đi, vậy mà chẳng thấy hoa của chàng đâu, cũng không hề có cả lời mấp máy trên môi nào dành thông điệp cho phái yếu nhân ngày Quốc tế Phụ nữ?!
Thôi thì đành chịu, có khi chàng nghĩ đó là ngày của phụ nữ toàn cầu, là của chung, nhưng đã qua rồi cả ngày sinh nhật của riêng ta, chàng cũng quên liền… thử hỏi làm sao ta có thể không tủi thân?
Video đang HOT
Một sự bỏ quên rõ ràng như vậy, khác gì ta đang sống sờ sờ đã bị trái tim của chàng xếp vào kho! Mà là trong cái góc mốc meo lãng quên nhất ở trong kho?
Tủi thân đã tích lũy khối thuốc nổ lớn thế nào? Có nhiều gã trai dồn tiền mua súng máy và đạn dược, tìm đến lớp học của cô nàng, không chỉ xả súng vào nàng, mà còn bắn tất cả những cô gái khác chỉ vì họ cùng giới tính với nàng.
Tại sao gã làm vậy? Vì gã nghĩ, ta không chỉ bị nàng bỏ rơi, mà cả thế giới đàn bà của nàng bỏ rơi ta. Ta không còn vớt vát được cơ hội nào để yêu thương một trong những cô gái ấy. Vậy thì ta căm thù tất cả bọn họ. Ta muốn xả súng để trả thù cái thế giới đã bỏ rơi, đã lãng quên ta.
Không chỉ có tình yêu giới tính, như trên chúng ta đã nhắc đến tình yêu của gia đình như gà mẹ xòe cánh ấp ủ những gà con.
Có cả vụ án, gã trai to lớn kia dùng súng, dùng dao tấn công người nhà mình, dù đó là bố mẹ, cô dì chú bác, hay anh chị em… Bởi vì, chính nỗi tủi thân của gã đã tích tụ nhiều ngày, nhiều tháng.
Che chở và bình an chính là bản chất của tình yêu… (Ảnh minh họa)
Gã cho rằng: Mọi người đã bỏ quên gã, người khác được chiều chuộng, được chăm lo, được chia sẻ, được an ủi, được tặng nhiều quà…, còn gã thì không!
Lúc nào gã cũng phải thui thủi, ôm lấy nỗi tủi thân, chẳng được ai gần gũi trò chuyện, chiều chuộng và để ý tới. Gã ở trong nhà mà như đồ thừa.
Rõ ràng, một đứa bé đi mẫu giáo khi khóc ré lên khi có bàn chân của cô giáo chạm vào để làm yên giấc ngủ, còn gã lấy đâu ra bàn chân đó.
Đêm tối hoang vu lạnh giá, gã quờ tay vớ cái gối ôm cũng không có nốt, trên giường em gái thấy lăn lóc đến dăm bảy cái gối ôm, còn gã tại sao không có nổi cái nào…
Sự tủi thân của gã cứ tích ứ theo năm tháng, rồi một ngày không chịu đựng được nữa, gã đã mang súng về xả vào chính những người thân.
Chính vì sự tích lũy của tủi thân có thể gây nên những hiệu quả vô cùng trầm trọng, nên các chuyên gia về gia đình khích lệ người ta: Chớ có sợ hãi sự bình an của gia đình bị phá vỡ đến mức không bao giờ dám cãi cọ.
Khi có vấn đề hãy nêu ra, có thể dẫn đến cãi cọ, nhưng đó chính là dấm ớt chỉ làm tăng hạnh phúc…
Cãi cọ khi đó chính là cách thẳng thắn tháo cởi vấn đề. Trận đấu ngã ngũ, người ta có thể trở lại trạng thái hòa bình.
Trái lại, nếu cứ gìn giữ bình yên bằng cách lưu giữ vấn đề lại, vấn đề không được giải quyết sẽ ứ đọng, tồn kho, gây sức ép đến độ nổ tung.
Người đời vẫn biết, người hiền khô như đất lại thường cục tính. Vì đó là mẫu người không chịu nói ra cảm xúc của mình, cứ tích lũy lại, cho đến khi không còn chịu đựng được thì bùng nổ, phá đổ mọi chuyện.
Tủi thân cũng là một trong những bi kịch lớn nhất của tình yêu trong chuyện của nàng Tô Thị. Chồng nàng, khi chải tóc cho nàng đã phát hiện ra chiếc sẹo trên đầu, đó chính là em gái của mình. Chàng tủi thân quá. Trời ơi, định mệnh trớ trêu, sau bao ngày thầm yêu trộm nhớ cưới được nàng về, hóa ra lại cưới phải em gái của mình.
Tủi thân rồi xấu hổ, chàng liền bỏ đi mãi mãi. Còn nàng Tô Thị, nỗi tủi thân của nàng thật vô bến vô bờ, nàng tủi thân khi không thể nào hiểu được người chồng đang yêu nàng đến vậy sao có thể nỡ bỏ đi khi không có một lời lý giải, và nỗi tủi thân của nàng lớn đến mức đã hóa đá đau đáu nhìn ra đại dương như một lời than chua xót chẳng bao giờ kết thúc.
Tình yêu thuộc về trái tim, mà trái tim thì luôn hồi hộp, run rẩy, mỏng manh, dễ vỡ…
Trong khi đó con người ta luôn có vô vàn sự tủi thân thường trực, nào một manh áo mới chẳng thấy ai phát hiện, một bát canh hơi mặn chồng đã chẳng thèm ăn, một câu nói vô tình lại cứa vào lòng người ta những nhát “lưu kho” chí tử…
Người Việt nói, đó là cách “để bụng”. Mong rằng khi sống bên nhau, người ta đừng nên quá để bụng nhặt nhạnh lỗi của người khác lẫn sự tủi thân nhiều khi vô cớ của mình, kẻo lại tích thành những thùng thuốc nổ có ngày kích phát tàn phá tình yêu.
Hãy yêu và hãy biết “chạm” vào nhau nhiều như có thể để sự tủi thân không có cơ hội nảy mầm
Theo Bưu Điện Việt Nam
Dù thế nào em vẫn yêu anh!
Người ơi, tình yêu là gì vậy? Đối với người ta dễ dàng mà sao đối với em lại khó khăn đến thế, khó nắm bắt đến thế?
Sau nửa năm thân thiết với nhau, em đã nhận ra là mình không thể thiếu vắng anh - và mình không còn mạnh mẽ, cứng cỏi như trước kia nữa. Em cũng không dám thừa nhận khi mọi người xung quanh cứ trêu em rằng "Dạo này khác quá. Yêu rồi phải không?...".
Em đâu đã biết tình yêu là gì, là thế nào đâu... Nhưng, có một cảm xúc mà em biết rõ hơn ai hết - đó là em luôn nghĩ về anh mỗi ngày. Câu chuyện của em với người khác luôn kể về anh. Anh đang ở một nơi xa em lắm. Dù xa nhau nhưng chúng ta vẫn liên lạc thường xuyên với nhau mỗi ngày: lúc rảnh rỗi, trước khi đi ngủ, cả những lúc anh giảng bài cho em qua điện thoại. Dù xa nhau nhưng suy nghĩ của chúng ta luôn hướng về nhau.
Đã có những lúc, em đang nghĩ về anh thì bất chợt anh gọi tới - chỉ để hỏi những câu quá thường ngày: "Em ăn cơm chưa? Học bài đến đâu rồi? Hôm nay học môn gì thế?...". Rồi im lặng, cả anh và em đều im lặng, đến nỗi có thể nghe tiếng thở của nhau qua điện thoại. Chúng ta im lặng bởi chẳng biết nói gì nữa, mặc dù trước đó đã chuẩn bị biết bao nhiêu câu chuyện để kể, bao nhiêu điều để tâm sự. Sự ngượng ngùng tự kéo đến từ lúc nào không hay.
Thời gian trôi, em đã quen quá rồi, cái cảm giác rằng luôn có anh ở bên. Rồi một ngày anh nói lời yêu. Em đã thấy sợ, có phải thế không nhỉ? Vì đó là lần đầu tiên trong đời có người nói lời yêu em nên em chẳng biết phản ứng thế nào cho đúng. Hơn nữa, người đó lại là anh. Và em đã bối rối... Em phải trả lời thế nào đây? Nếu nói "Em cũng thế" thì đường đột quá. Em đâu phải là cô gái táo bạo trong tình cảm đâu. Nhưng nếu nói từ chối thì em sợ mất anh, em sợ sẽ phải mất anh! Em chẳng biết nữa, em cũng đã rất khó xử.
Điều này thì anh không ngờ tới đâu- và nó đã khiến em bứt rứt trong lòng cho đến tận sau này: lý do đó là em biết rõ ngày trước, anh đã từng kết thân với T - cô bạn của em. Tuy không hẳn là bạn thân nhưng T luôn tìm đến em để tâm sự những điều khó nói. Em đã không trả lời lời tỏ tình của anh. Em đã im lặng và nhờ cô bạn thân thăm dò sự tiến triển về quan hệ giữa anh với T.
Kết quả đã khiến cho em rất vui trong lòng: rằng anh với T đã không còn liên lạc gì với nhau kể từ 6 tháng trước. Tức là từ ngày kết thân với em, anh đã chia tay với T. Nhiều người cũng nói thế nên em luôn tin rằng anh với T đã thực sự chia tay. Em rất muốn nhận lời anh nhưng lại đắn đo. Việc anh với T đã chia tay sẽ đem lại cho em một cái gì đó cho em. Nhưng, nếu em nhận lời anh thì...em sẽ có lỗi với T. Chẳng phải trước đây, T đã tin tưởng và kể hết cho em nghe về anh, về chuyện hai người hay sao?
Khi giữa chúng ta chưa có một cái gì đó rõ ràng thì đã qua mùa đông... Tết về, chúng mình mỗi đứa đi học xa cũng đến ngày trở về tụ họp cùng gia đình. Người thân sum họp, bạn bè gặp gỡ, vui biết bao nhiêu. Cảm xúc của em vẫn đứng giữa hai dòng bối rối và khó xử. T gặp em, tâm sự với em nhiều hơn trước. Em đã tự mình nghe T kể về chuyện của hai người và biết nhiều hơn, rõ hơn.
Từ T mà em biết vì hiểu lầm nhau mà hai người chia tay. T nói với em rằng T còn yêu anh lắm. T đã hỏi em phải làm gì để T có thể níu kéo anh về, để hai người được như trước kia. Tất nhiên là T và mọi người xung quanh chẳng có ai biết rõ về chuyện của anh và em cả. Vậy là hết. Chính em đã tự nghĩ rằng em đã có câu trả lời cho anh. Em không thể tàn nhẫn với T.
Em không thể phản bội lại người bạn luôn tin tưởng em. Em không muốn có lỗi với T, em cũng không muốn trở thành người thứ ba xen vào sau khi câu chuyện của hai người kết thúc một cách đáng tiếc. Dù rằng mọi người đều nói tình yêu không có lỗi và em cũng biết điều đó. Có thể anh không thể quay lại với T vì tự ái hay vì cái gì khác thì em cũng không thể đến với anh vì lòng kiêu hãnh chăng? Vì em tự ái chăng? Thực tế đó đã đem lại cho em sự ấm ức, nỗi tủi hờn...
Lại thêm sáu tháng nữa trôi qua sau câu trả lời có phần phũ phàng và vô tâm của em: "Anh điên à. Hôm nay có phải là ngày 1/4 đâu mà anh đùa như thế. Em không tin..." Em không biết giữa anh và T đã tiến triển đến đâu, có quay lại với nhau hay không nhưng có một điều chắc chắn đó là em sẽ thoải mái hơn nếu ngày đó em đồng ý. Nhưng việc gì rồi cũng phải trả giá- Em đã rất nhớ anh và luôn tự nhủ phải làm gì đó để quên anh.
Em đã lao vào học như điên, cứ học đến cái gì phải áp dụng toán cao cấp và toán thống kê là em lại nhớ anh nhiều hơn- bởi nó gợi cho em những kỷ niệm về những ngày anh giảng toán cho em qua điện thoại. Cảm giác bị mất mát, hụt hẫng luôn ngự trị trong em...Lâu rồi em đã không còn nghĩ về anh nhiều như trước. Em tưởng mình đã quên hết, đã dứt bỏ được mọi ý nghĩ về anh. Nhưng hôm trước em đã gọi tên anh trong mơ- bạn em bảo thế.
Đây là điều mà em không thể nào tin nổi... Em nghi ngờ chính bản thân mình. Con người là một thể không thống nhất giữa tình cảm và lý trí- nếu không- việc gì em phải gọi tên anh trong mơ như thế? Có phải em đã quá yếu đuối, đã không mạnh mẽ để rồi bỏ qua một cái gì đó?
Một năm rồi anh nhỉ! Em đã cố tình đổi số điện thoại vì anh. Nhưng sao lòng em vẫn trống vắng thế? Sao mà mỗi trang nhật ký đều không thế thoát khỏi niềm nhớ mong? Giờ đây lòng em đã tự trả lời được rồi- rằng tình yêu nó là như thế- luôn khắc khoải một nỗi nhớ mong ngay cả khi cố ý không nghĩ tới, ngay cả khi đối mặt với nhiều mối bận tâm của cuộc sống. "Ngủ yên anh nhé, tình yêu của em!"...
Theo Eva
Hấp hôn Cuộc sống chung dù tốt đẹp đến mấy cũng có lúc va chạm, nhàm chán. Vậy nên, hấp hôn là cách để người trong cuộc "làm mới" lại cuộc hôn nhân của mình, nhưng xung quanh việc hấp hôn cũng có nhiều chuyện khôi hài. Trục trặc... hấp hôn Cặp đôi hoàn hảo anh Hùng chị Thảo sống với nhau 20 năm vô...