Hãy yêu em nhiều hơn ngày xưa
“… Em cần nhiều nữa, thật nhiều tình yêu của anh, để thấy rằng mình đang nắm trong tay vật báu, để tích đủ bản lĩnh còn vượt qua cám dỗ đời thường, để luôn bình thản ở bên anh chân thành, tĩnh tại…”.
Khéo một ngày nào đó thói đa sầu đa cảm sẽ quay ra phản lại em mất thôi, cũng vì trái tim em dễ rung động quá, nghe một bản nhạc, nhìn một tấm hình, hay chỉ một lời nói đúng lúc thôi cũng khiến lòng rung rinh, xúc cảm tuôn dào dạt. Nhiều lúc em lại giật mình tự hỏi, còn yêu anh không, khi mọi thứ cứ đều đặn trở nên quá quen thuộc đến mức cũ kỹ, thì việc một hành động tươi mới dù đến từ một kẻ xa lạ, dẫu không đặc biệt, cũng có thể trở nên ý nghĩa cho một cuộc sống đang dần nhàm chán, đơn điệu.
Vì em là con gái, đôi tai thích nghe những lời êm dịu, vì em là con gái mềm yếu luôn cần sự sẻ chia vỗ về, vì em là con gái, trái tim dễ bị lỗi nhịp, dễ bị phỉnh phờ, nên em mong ở bên mình luôn là một trang nam tử ân cần, biết chở che.
Em cũng được nhiều người quý mến mà, đúng không! Dù biết hay chưa biết việc em đã có “một nửa” thì cũng không thể cấm việc họ dành tình cảm cho em, bên cạnh đó em cũng khó lòng thẳng thừng từ chối sự dịu dàng của họ, đó có lẽ là những cám dỗ rất giản dị, đời thường.
Những lời sáo rỗng như “chiếc váy thật hợp với em”, “anh nhớ em đến mất ngủ”, “ước gì anh được ở bên em lúc này”… bỗng thấy thật hợp lý hợp tình, sao mà lãng mạn và đáng yêu. Em lại so sánh “ừ, ngày xưa anh cũng…” hoặc, “hình như anh chưa từng…”. Cứ xốn xang, nhớ nhung thành ra ngày lại ngày tích tiểu thành đại, mãi lâng lâng thế bao giờ mới trở lại mặt đất được đây, em sợ và thậm chí không dám tin vào chính mình. Liệu lý trí có đủ sức để xoay vần con tim về đúng vị trí.
Video đang HOT
Bởi có yêu thương trái tim sẽ trở nên ấm áp và có khi là mù quáng, sẽ không phân biệt được phải trái, đó là điều mà em đang và luôn run sợ. Thế nên cần lắm một lý trí đủ mạnh của một nửa yêu thương, hòng giúp em trở lại bình thường với một mái nhà yên ấm, để vững tin hơn vào ngày mai, để tâm trí không dễ bị lung lạc vì bất cứ gì khác, để những yêu thương luôn cận kề, sẵn sàng chia sẻ.
Em cần nhiều nữa, thật nhiều tình yêu của anh, để thấy rằng mình đang nắm trong tay vật báu, để tích đủ bản lĩnh còn vượt qua cám dỗ đời thường, để luôn bình thản ở bên anh chân thành, tĩnh tại.
Đừng hờ hững, lạnh lùng anh nhé. Và hãy yêu em nhiều hơn ngày xưa, hãy nắm lấy tay em, giúp em cảm nhận được tình yêu đó. Vì chỉ tình yêu mới đủ sức gìn giữ một tình yêu.
Theo Dantri
Anh đã lầm...
Thật tệ bởi anh ngoại tình trong tư tưởng, thật tệ bởi anh tưởng cô ấy là em. Ngày anh làm chú rể, tất cả mọi thứ quen thuộc quanh nhà đều được trang hoàng thật lộng lẫy. Ngày anh làm chú rể, mọi người thân, họ hàng, bạn bè đều hồ hởi đến chúc mừng. Ngày anh làm chú rể, mẹ có vẻ phấn khởi lắm, còn anh cũng cảm thấy vui vì lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười mãn nguyện như vậy nở trên gương mặt của cha. Ngày anh làm chú rể, tất cả đều thật tuyệt, chỉ hơi tiếc rằng cô dâu xinh đẹp lộng lẫy trong bộ váy cưới màu trắng ngà đi bên cạnh không phải là em.
Kết thúc một tình yêu đầy bão tố, anh hiểu hơn ai hết rằng từ nay trở về sau chắc chắn mình sẽ chẳng thể yêu ai được nữa, hoặc dù cho có yêu thì cũng không bao giờ toàn tâm toàn ý được giống như cái cách mà anh đã yêu em. Đơn giản bởi vì tất cả những gì đẹp đẽ nhất, chân thành nhất, đắm say nhất anh đã trao trọn cho em và cho dù em đã mang trả lại tất cả trước lúc chia xa thì niềm tin ấy, tình yêu ấy và cả trái tim của anh nữa cũng đã chẳng còn vẹn nguyên được giống như lúc ban đầu.
Anh tự nhủ với lòng mình rằng hãy cứ bình thản mà sống, bởi vậy nên anh mặc kệ cho mọi thứ cứ diễn ra theo cái quy luật vốn có của nó, mặc kệ cho cuộc đời, cho duyên phận xô ngã mình đi về đâu. Rồi một ngày anh quyết định cưới vợ, có thể điều ấy hơi bất ngờ đối với nhiều người khác, thế nhưng anh đồ rằng đối với em thì nó lại chẳng có ý nghĩa gì.
Những hình ảnh về em cứ hiện về, len lỏi vào trong cuộc sống hiện tại của anh (Ảnh minh họa)
Anh là đứa con trai độc nhất trong gia đình và vì thế trách nhiệm của anh là phải thực hiện tâm nguyện của cha mẹ. Anh biết mình thật tồi khi nói rằng đám cưới này không phải xuất phát từ tình yêu, thế nhưng sự thật thì cô ấy là một nàng dâu do bố mẹ chọn lựa. Anh thì luôn nghĩ đơn giản rằng vợ chồng đến được với nhau là do duyên số, bởi vậy nên chỉ cần hợp tuổi tác, hoàn cảnh, hợp ý bố mẹ và dịu dàng, lễ phép, biết quan tâm, lo lắng cho người khác là đã quá tuyệt rồi.
Anh cưới vợ vì trước sau gì cũng phải làm điều ấy. Anh cưới vợ bởi chính em là người đã dập tắt mọi tia hy vọng dù là mong manh nhất trong tình yêu của hai đứa mình. Anh biết rằng mình sẽ không thể yêu ai giống như đã yêu em, bởi vậy nên tốt hơn hết thì nên yên bề gia thất sớm để những người yêu quý anh chẳng còn phải lo lắng. Vợ chồng nếu chưa có cái tình thì vẫn có thể gắn bó với nhau bằng cái nghĩa, nghĩ vậy nên anh đã quyết định cưới, dù biết rằng cô dâu chắc chắn không phải là em.
Đêm tân hôn, những tưởng đó sẽ là giây phút thăng hoa diệu kỳ nhất trong cuộc đời của một con người, thế nhưng đau lòng thay khi đêm tân hôn của anh chẳng phải là như thế. Trong khi đôi bàn tay anh đang vuốt ve làn da mềm mại của cô ấy thì chẳng hiểu vì sao tâm trí anh lại cứ nghĩ về em. Anh ôm cô ấy vào lòng, nhẹ nhàng đặt lên trán cô ấy một nụ hôn rồi bất chợt thấy lòng mình tái tê khi mà những dòng ký ức về em cứ tràn về ngày một đặc quánh. Thế rồi hơi men lúc tối bắt đầu phát huy tác dụng, anh ôm hôn người con gái đang là vợ mình một cách mê mải trong ánh sáng mờ ảo tỏa ra từ chiếc đèn ngủ phía đầu giường. Thật tệ, bởi vì khi ấy anh cứ nghĩ rằng đó là em...
Anh biết mình là một thằng đàn ông tồi tệ (Ảnh minh họa)
Dù cô ây không biết anh đang nghĩ gì, nhưng chính anh cũng tự hiểu rằng mình là một thằng đàn ông tồi tệ. Thực lòng anh không muốn làm bất cứ ai buồn nhưng phải làm sao khi mà những ký ức về em cứ len lỏi vào trong cuộc sống hiện tại của anh. Anh muốn quên em, quên tất cả quá khứ của chúng mình đi, thế nhưng phải làm sao khi mà càng muốn quên thì anh lại càng cảm thấy nhớ. Anh đang phản bội vợ mình trong tư tưởng, điều ấy thật xấu xa và đối với một người phụ nữ thì nó quá tàn nhẫn phải không em?
Hãy bước ra khỏi tâm trí anh, cầu xin em đấy! Hãy ra đi dứt khoát giống như cái cách mà trước đó em đã làm. Anh không muốn mình cứ hoài niệm mãi về những điều không phải của mình để rồi phụ lòng những người thân yêu đang ngày ngày ở bên cạnh. Anh chỉ muốn sống một cuộc sống thật giản đơn, không có em và dĩ nhiên cũng chẳng còn những phút giây tê tái vì kỷ niêm bất chợt theo nỗi nhớ tìm về.
Theo Eva
Tiếc gì kẻ vô dụng Nào bé, đừng ủ dột như thế, khóc lóc mãi có làm cho mọi chuyện tốt đẹp trở lại đâu, vả lại anh ta có quay về thì liệu trái tim em có thôi tổn thương, đứng dậy đi, và hãy ngẩng cao đầu, vì biết đâu chính nhờ việc này em sẽ có thêm linh cảm tốt hơn, để chọn được người...