Hãy xóa, bắt đầu từ những ngày mình quen nhau…
Em viết lại chuyện của chúng mình, gửi cho anh, để anh có thể dùng phím back, và xóa…
Bắt đầu từ những ngày mình quen nhau, anh nhé…
Em đi làm, công ty đầu tiên của em từ ngày em ra trường. Gặp anh, đối tác của công ty. Cho em nói thật nhé, ấn tượng ban đầu của em về anh không tốt. Và em biết anh cũng thế. Vì sao ư? Vì anh là kỹ sư xây dựng. Trước khi biết anh lâu rồi, em đã tự nhủ lòng mình: không bao giờ được thích một chàng trai xây dưng… Còn lí do, em đã giải thích cho anh rồi thì phải. Anh trêu em “ghét của nào trời trao của ấy”. Em chống chế: “em bảo em không thích, chứ có bảo là em ghét đâu”. Anh thua 1-0 rồi nhé.
Chúng mình thường đi ăn cơm trưa cùng nhau, và dĩ nhiên là cùng những người khác. Nhiều đến mức em chẳng thể nào nhớ nổi chúng mình đã nói những chuyện gì. Rồi đi uống nước, đôi khi chỉ có hai người. Có lẽ, anh là người mà em đi uống nước cùng nhiều nhất đấy. Em thích vậy, vì khi ngồi yên và ngắm nhìn mọi thứ chuyển động xung quanh, em thấy bình an. Cũng không thể nhớ hết những gì chúng mình đã nói với nhau, chia sẻ, tâm sự, chuyện cười… Anh bắt đầu thích em rồi, phải không?
Bắt đầu từ những ngày mình thân nhau, anh nhé…
Em nghỉ thứ 7 và đi làm vào chủ nhật. Điều đó có nghĩa là chỉ mình em một văn phòng, mình em ăn trưa và uống nước. Anh đã nói gì khi em hỏi anh chủ nhật mà anh vẫn xuất hiện tại văn phòng nhỉ? “Anh thì làm gì có ngày nghỉ?”. Có phải đấy là cái cớ anh muốn gặp em ko? Nếu anh từ chối thì em cho thêm bằng chứng nhé. Anh phải đi học vào chủ nhật, và một buổi trưa em nhận được cuộc gọi với nội dung thế này: “Anh có việc gần công ty, đi ăn trưa với anh nhé?” Bây giờ thì anh còn muốn chối nữa không?
Hàng ngày gặp nhau, làm việc cùng nhau, ăn cơm cùng nhau, có hôm đi về cùng nhau một đoạn đường, vậy mà anh vẫn rủ em đi ăn tối, và đi dạo. Anh đang tán tỉnh em hay muốn ở bên em? Anh thực sự thích em rồi, phải không?
Bắt đầu từ những ngày mình nhớ nhau, anh nhé….
Anh làm ở công trình, nghĩa là thường xuyên vắng mặt ở văn phòng. Em làm bên hành chính giấy tờ, và dĩ nhiên cũng thường xuyên “biến mất”, có khi là vài tiếng, có khi là cả buổi. Mỗi khi đi từ công trình lên văn phòng, anh rất mong nhìn thấy em ở chỗ ngồi quen thuộc, đúng không? Nếu không thì em vẫn còn lưu tin nhắn em nhận được vào một buổi sáng chủ nhật em đi làm, anh kết thúc bằng 3 chữ: ane. Ba từ viết tắt này không biết còn nghĩa khác nào không nhỉ…
Một tháng em về quê một lần, chỉ về 2 ngày thôi mà anh cứ làm như chúng ta đã lâu rồi không gặp ấy. Dù em tin là anh không phải trả tiền điện thoại, nhưng nếu cuối tháng anh có thấy hóa đơn điện thoại nhiều hơn một chút, anh cũng đừng ngạc nhiên đấy nhé. Có phải khoảng cách làm anh thấy nhớ em nhiều hơn không? Anh đã nhớ em, ngay cả trong giấc mơ của anh, đúng không?
Bắt đầu từ những ngày mình bên nhau, anh nhé…
Em, chân trần đi dạo bên anh trên những con đường dải sỏi ở Lăng Bác. Em thích thú ngắm trẻ con và cố gắng thơm vào má một vài đứa. Bố mẹ chúng trêu chúng ta rằng: xem cô muốn có em bé lắm rồi này?
Em và anh, cùng nhau đi xem phim, trong tiết trời lạnh cóng, lạnh đến mức ôm anh nhưng em vẫn thấy run, và anh vẫn cười dù răng va vào nhau lập cập. Trong lòng anh, và cả em nữa, đã thấy rất ấm áp, và hạnh phúc, phải không anh?
Video đang HOT
Em đi dạo cùng anh trên bãi biển, anh ôm em từ phía sau, ngắm nhìn những đợt sóng xô bờ. Em và anh, cũng như những con sóng ấy, dù đôi lúc không ở bên nhau, nhưng luôn là một phần của đại dương mênh mông, anh nhỉ?
Em và anh, cùng đi chợ và cùng nấu những bữa cơm như một gia đình. Anh luôn khen tất cả những gì em nấu, dù ngon hay dở. Em biết có lúc món em nấu không ngon, nhưng em nấu bằng cả tấm lòng, nên anh, lúc nào cũng hào phóng lời khen ngợi. Em giả vờ không thích, nhưng thực ra là ngược lại đấy. Anh biết không, một trong những viễn cảnh em thường mơ về một gia đình hạnh phúc, đó là chồng em sẽ ôm em từ phía sau khi em nấu bữa tối, anh đã giúp em thực hiện rồi đấy…Hạnh phúc, bắt đầu từ những gì giản dị nhất, như thế này, phải không anh?
Mùng 7/3, em và anh bên nhau, chúng mình đi ăn và đi uống nước, đơn giản nhưng ấm áp. Em bất chợt nói về tương lai và những đứa con. Em bất chợt thấy đong đầy trong mắt anh niềm hạnh phúc. Anh đã yêu em mất rồi, phải không?
Bắt đầu từ những ngày mình giận nhau, anh nhé…
Tại sao chúng mình lại giận nhau nhỉ? Anh hút thuốc, em không thích thuốc lá, thực ra là ghét lắm ấy, nhưng sao lại không ghét được anh nhỉ? Khi mà khói thuốc của anh làm em ho. Khi mà anh và bạn anh vẫn đốt thuốc dù em, và cả anh nữa, đang ốm và ho sù sụ, và chỉ dừng lại khi thấy em ho quá nhiều, là khi em thấy giận anh lắm đấy.
Em thích chọc giận anh, dù quá hiểu anh đến mức là anh sẽ phản ứng theo đúng những gì em nghĩ trước khi nói, em vẫn cứ chọc. Câu hỏi duy nhất anh vẫn hỏi em khi anh giận là: “Em nghĩ anh là người như thế sao?” Không phải đâu anh ạ. Anh đã nói với em rằng: “Với người khác, anh chơi bời, xấu xa… còn với em thì không thể”. Em không quan trọng anh đã là người như thế nào, vì em nghĩ quan trọng là “khi bên em, anh là người như thế nào…” Và như thế, chúng mình chẳng bao giờ thực sự giận nhau anh nhỉ? Duy chỉ có một lần….
Bắt đầu từ những ngày mình xa nhau, anh nhé…
Em làm anh tổn thương hay anh làm em tổn thương, điều đó không quan trọng, quan trọng là chúng mình đã xa nhau. Tuần đầu tiên, có lẽ là khó khăn nhất, anh nhỉ. Anh rời xa Hà Nội, chỉ vài ngày, khoảng cách không còn làm chúng mình thấy xa nhau hơn, khi đã xa nhau ngay từ trong suy nghĩ…
Rồi gặp mặt, chỉ lặng im, vẫn quán quen, nhưng hai người nhìn nhau im lặng, đôi khi mỉm cười nhưng là nụ cười héo hắt. Không hiểu nổi đối phương đang nghĩ gì, không biết phải làm gì, ngồi bên nhau nhưng thấy lòng trống trải. Tạm biệt để về, em cũng không biết mình đã nghĩ những gì, chỉ biết là muốn gặp, nhưng lại không biết gặp để làm gì…
Gần một tháng… chúng mình vẫn nói chuyện, điện thoại, yahoo, đều là anh chủ động. Anh hỏi em: “Sao em không nhắn tin hỏi thăm anh như ngày trước?”. Em bảo rằng: “Em muốn anh quên em, rằng em muốn chúng mình là bạn, nhưng nếu điều đó là khó khăn với anh, thì anh quên em cũng được…”
Lần đầu tiên chúng mình nói chuyện sau khi không nhắn tin gọi điện đến một tuần, trong offline message anh gửi em, anh nói anh ước rằng anh ước anh chưa từng quen em, nên giờ em đang ngồi đây, viết lại chuyện của chúng mình, gửi cho anh, để anh có thể dùng phím back, để xóa….
Mất gần một tháng để em thực hiện mong muốn này của anh, vì đối với em việc này rất khó. Anh có thể quên em, nhưng em sẽ nhớ…
Em sẽ nhớ cách anh làm hòa mỗi khi em giả vờ giận, khi chúng mình chat với nhau qua mạng, anh gửi em một nụ hôn, sự thật là em luôn mỉm cười khi nhận chúng.
Em sẽ nhớ bờ vai anh khi chúng mình đi uống nước sau bữa trưa, em bảo là em mượn để em ngủ. Sự thực là em chưa bao giờ ngủ trên vai anh, em chỉ thích dựa vào anh, thế thôi.
Em sẽ nhớ cách anh khen những món anh em nấu, khoa trương nhưng lại thật lòng.
Em sẽ nhớ cách anh dỗ em khi làm em khóc, ôm em trong lòng, ấm áp sẽ làm nước mắt em ngừng rơi. Sao anh lại biết điều này?
Em sẽ nhớ cách anh xin lỗi. Với con trai, đôi khi nói lời xin lỗi là rất khó. Nhưng anh, đã luôn nói vậy khi thấy mình sai, thế là đủ để cho em tha thứ rồi.
Em sẽ nhớ cách anh nhìn em, em có thể đọc được tất cả những gì anh nghĩ và anh muốn qua ánh mắt của anh. Người ta thường không thích bị nhìn thấu, nhưng biết làm sao, khi mà em đã hiểu anh hơn cả bản thân mình thế này.
Còn nhiều, nhiều lắm những điều em sẽ nhớ, nhưng lại muốn anh quên em, để bắt đầu một tình yêu mới. Em biết là sẽ khó lắm, thế nên em mới viết hết ra, để anh có thể dùng phím back, và xóa. Hãy xóa, bắt đầu từ những ngày mình quen nhau, anh nhé…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nỗi đau mang tên 'ngày lễ' của cuộc tình tay ba
Trong khi đám bạn cùng phòng ai cũng được người yêu đến chở đi chơi trong những ngày nghỉ lễ 2/9, thì Loan chỉ biết ngồi ở phòng một mình ôm chiếc máy tính và khóc vì sự cô đơn khi phải làm người thứ ba bị bỏ rơi.
Cô và anh cùng làm việc trong một công ty viễn thông tại quận 10. Khi đó, Loan vừa mới ra trường và là cô nhân viên mới toanh, còn anh đã làm bố của 2 đứa con và có một chân đứng khá vững trong công ty.
Ban đầu, vì anh hay giúp đỡ cô trong công việc nên hai người thân nhau, tâm sự chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống. Nhiều người đồng nghiệp hay trêu đùa gán ghép cô và anh với nhau nhưng cả hai đều không bận tâm suy nghĩ về những gì họ nói, vì mỗi người hiểu rõ đó là tình đồng nghiệp trong sáng.
Sự cô đơn, tủi thân của người thứ ba trong ngày lễ. Ảnh: Blogviet
Rồi chuyện cô sợ nhất cũng xảy ra. Sau một thời gian, hai người đã vượt qua giới hạn đồng nghiệp và yêu nhau như chưa từng được yêu. Mặc cho bạn bè khuyên can sẽ thiệt thòi, là khổ và có tội với cả một gia đình... nhưng Loan vẫn không sao cắt được anh.
Để rồi, trong đợt lễ này, anh thì vui vẻ với gia đình trong chuyến du lịch dài ngày ở Vũng Tàu, trong khi cô hàng ngày chỉ biết thui thủi ở phòng trọ một mình.
"Nhiều hôm gục đầu trên bàn phím máy tính, em đã khóc khi nghe bài hát "người thứ ba", và em cũng không thể lý giải sao mình yêu anh nhiều đến thế, dành cho anh tất cả những gì tốt đẹp nhất của một người con gái, để rồi phải cô độc như thế này", cô lặng lẽ nói.
Trong khi đó, Hà My, một sinh viên năm cuối của trường đại học lớn tại TP HCM cho rằng, ai cũng muốn được hạnh phúc, nhưng đôi khi cuộc sống bắt mình phải lựa chọn, rẽ sang một hướng đi khác không như mình mong muốn.
Cô cho biết yêu anh (đã có vợ) và sẽ chấp nhận tất cả những thiệt thòi, cái nhìn khinh miệt và lời lẽ độc địa của miệng đời. Cô không hề trách người tình, chỉ trách mình trót trao trái tim nhầm chỗ.
Hà My cho biết, sự trái ngang của mối tình vụng trộm này bắt nguồn vào giữa tháng 5 năm 2010, khi mới học năm thứ 3 đại học. Cô gặp anh ở công ty cô được nhận vào thực tập. Nhìn anh trẻ hơn so với tuổi nhiều, ngay từ lần đầu gặp, ánh mắt, nụ cười, giọng nói của anh đã làm hút hồn cô gái trẻ. Những dòng tin nhắn, những buổi cà phê cứ tiếp nối ngày này qua ngày khác, tuần này qua tuần khác, tháng này qua tháng khác. Thế là tình yêu của cô đã nảy sinh từ lúc nào không biết. Nhưng rồi, những ảo tưởng, hy vọng chợt vỡ òa khi My nghe tin anh đã có gia đình nề nếp, cùng vợ và hai bé trai ngoan ngoãn.
"Em gặp anh, như một trò đùa của định mệnh. Em không ngờ rằng mình là người thứ ba, yêu anh chân thành, tha thiết đến như vậy. Nếu đó là tình yêu đơn phương, có lẽ em sẽ cố quên anh đi, nhưng không... anh và em đã yêu nhau", cô gái trẻ tự biện hộ.
Cũng kể từ đó, mối tình vụng trộm cứ lớn dần, nhưng vẫn chỉ là những khoảnh khắc "lén lút" sau giờ làm việc ngắn ngủi. Còn trong những dịp nghỉ lễ, cô chỉ là một kẻ thừa thãi, phải chịu đựng sự cô đơn, tủi thân dằn vặt thật ghê gớm. "Các bạn khác cùng trang lứa được người yêu đưa đi chơi, còn mình lủi thủi một mình chẳng biết làm gì vì gia đình ở xa, bạn bè ai cũng có cặp nên không thể chơi chung", My nói.
Thế là cô gái tìm đến với men rượu để giải sầu. Vì những ngày này, cô nhớ người yêu và muốn gặp anh biết nhường nào nhưng cô không dám liên lạc. Trong khí đó, anh cũng đang bận quây quần bên vợ con nên cả ngày không một tin nhắn hay điện thoại.
Càng buồn, My một mình vào quán bar, vũ trường và uống đến say để cố quên đi sự trống trải, cô đơn. Thế nhưng càng say, cô lại thấy mình càng tỉnh. Đến khi tỉnh lại thực sự, cô cảm thấy lòng nhói buốt, cố gắng để không khóc mà nước mắt cứ thi nhau trào ra trên khóe mắt, tự chua xót cho thân phận mình - thân phận của một người thứ ba. Tuy nhiên, My vẫn cho biết, cô chỉ cần được nhìn thấy anh mỗi ngày, được nghe giọng anh, thế là đủ, dẫu biết mình đang đi trên con đường sai trái và có lỗi với gia đình anh.
"Nhưng xin hãy hiểu cho tôi tình yêu không có tội. Tôi không thể làm theo cái đầu mách bảo được mà con tim của tôi đã chọn. Giọt nước mắt trong nụ cười, niềm vui tìm trong nỗi đau, đau lắm đấy, thiệt thòi là thế nhưng tôi không đủ can đảm để rời xa anh", My chua chát nói.
Trường hợp của Hằng, nhân viên văn phòng tại quận 3 cũng tương tự. Cô trót yêu người đàn ông đã có vợ, đang công tác tại một công ty xuất nhập khẩu. Những ngày nghỉ lễ là nỗi đau giằng xé nhất của cô nhưng cô luôn cố gắng để không biến mình thành một kẻ thứ ba. Cô cho biết, trong những ngày lễ này, dù anh định dối vợ đi công tác để đến với người tình, nhưng Hằng đã khuyên anh hãy về nhà và dành thời gian trọn vẹn ngày lễ cho gia đình. Song mỗi đêm nước mắt cô lặng lẽ chảy dài một mình...
Theo một chuyên gia tâm lý tổng đài 1088 TP HCM, trên thực tế chuyện ba người lúc nào cũng có nước mắt và tệ hơn là máu. Người trong cuộc ai cũng đau khổ với tình tay ba cả. Nhiều người sẽ trách móc người thứ ba đã giật chồng/vợ người khác, song chuyên gia này cho rằng khách quan mà nói thì người thứ ba cũng phải mang một nỗi khổ tâm không kém gì hai người còn lại.
"Yêu mà cũng chẳng phải là yêu, nhất là trong những ngày lễ càng thấy rõ. Hơn nữa, họ luôn phải day dứt lương tâm vì phải gánh lấy những lời nhục mạ. Đấu tranh hay nhường nhịn? Lúc nào câu hỏi ấy cũng ám ảnh họ", ông chia sẻ.
Vị chuyên gia này cũng khuyên rằng, nếu những ai đã lỡ vướng vào các cuộc tình tay ba, nhất là các cô gái trẻ, nếu có thể hãy dùng lý trí của mình để đè bẹp đi sự "ham muốn của tình cảm" nhằm thoát khỏi mối tình vụng trộm. "Phía trước, đang có nhiều chàng trai trẻ, đẹp độc thân chờ đợi các bạn. Khi đó, hạnh phúc thật sự sẽ đến", ông nói.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đừng xa em anh nhé "Mới hôm qua còn đây bao ân tình đắm say, bỗng nhiên anh đổi thay nên em nào có hay. Lời đùa vui anh nói yêu em bây giờ quá đắng cay. Lỗi do em vừa quen đã yêu người quá nhanh, ngày đầu tiên em đã trao tim cho người rất vội vàng. Người tình ơi trong phút giây có em đã...