Hãy về nhà ôm lấy đống tiền của anh mà sống đến già đi nhé!
“Nếu anh sợ tốn tiền thì còn đưa tôi đi chơi làm gì. Hãy về nhà ôm lấy đống tiền của anh mà sống đến già đi”, tôi hét lên giận giữ.
Chúng tôi nhận lời yêu nhau sau 3 tháng tìm hiểu. Tôi chỉ là nhân viên văn phòng bình thường còn anh đã làm tới chức trưởng phòng kinh doanh của một công ty lớn nên thu nhập khá cao.
Anh là mối tình đầu của tôi bởi suốt những tháng năm đi học, chưa một ai có thể khiến tôi rung động. Khi gặp anh, tôi đã đã bị thu hút bởi sự chững chạc, trưởng thành, lịch lãm của một người đàn ông thành đạt. Duy chỉ có điều luôn khiến tôi băn khoăn từ lúc chúng tôi quyết định nhận lời yêu nhau tới giờ là anh có thật lòng với tôi hay không?
Mức lương của anh thật đáng ngưỡng mộ nên ai cũng nói tôi tốt số, có bạn trai có điều kiện sẽ được chiều chuộng hết mực. Nhưng có ở trong hoàn cảnh của tôi mới hiểu. Từ lúc bắt đầu tìm hiểu tới khi nhận lời yêu nhau, anh chưa bao giờ đưa tôi đi mua sắm hay đến những nơi hàng quán sang trọng mặc dù thu nhập của anh hơn tôi cả chục lần.
Địa điểm ăn uống của chúng tôi chỉ là cơm hàng, bún, phở vỉa hè. Nơi hẹn hò là ưu tiên những nơi không mất phí như công viên, bờ hồ. Nếu tôi có khát nước, anh cũng chỉ dám rút ra 5 ngàn mua chai nước lọc chứ nhất quyết không vào quán cafe hay nước mía gần đó. Lý do anh đưa ra khiến tôi bàng hoàng: “Mấy quán đó chém kinh lắm em ạ. Có cốc nước mía nhỏ xíu mà 15 ngàn. Uống nước lọc vừa tốt cho sức khỏe lại giá cả. Em uống nước mía 1 lần bằng 3 lần nước lọc đó”. Khi ấy, tôi chỉ biết gật đầu theo anh và nghĩ đơn giản rằng anh là người làm kinh doanh nên mới vậy.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Bản thân tôi không phải người tham vật chất. Nhưng tôi là con gái, cũng cần được anh quan tâm, chiều chuộng một chút. Nhớ ngày 20/10 vừa qua, anh không hoa, không quà cho tôi. Anh nói hoa đắt, mua làm gì cho tốn mà lại không được lâu. Quà thì anh không biết mua gì. Tôi thấy tủi thân lắm!
Rồi các chị cùng phòng hỏi sao lâu không thấy anh qua đón. Tôi chỉ ngại ngùng chữa rằng do anh bận. Chứ nếu nói ra lý do anh bảo khoảng cách hai công ty quá xa, đi nhiều tốn xăng thì chắc tôi chỉ còn nước độn thổ.
Bản thân tôi biết anh không phung phí nhưng ở bên anh tôi thấy rất yên bình bởi anh là người hiểu biết nên mọi chuyện tôi đều cố gắng chấp nhận hết. Nhưng chuyện gì cũng có giới hạn của nó, chuyện gì phải đến rồi cũng đến…
Năn nỉ mãi cuối cùng anh cũng chấp nhận đưa tôi đi siêu thị. Cứ đảo qua mấy gian hàng có đồ đắt tiền một chút là anh lại kéo tôi đi rất nhanh. Anh bảo có mua đâu mà dừng lại. Qua gian hàng quần áo, tôi rất ưng một chiếc váy ngủ nhưng chưa kịp chạm vào thì anh đã kéo tay tôi mà nói lớn: “Em đi ngủ thôi, cần gì váy vóc cho lằng nhằng, lãng phí. Cứ như anh này, chả mặc gì là thoải mái nhất”. Câu nói của anh khiến tất cả mọi người quay ra nhìn chúng tôi như sinh vật lạ. Tôi giận lắm nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Tới quầy ăn uống, tôi ngỏ ý chúng tôi sẽ ăn trưa tại đây. Không ngờ anh quát lên:”Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, những chỗ này rất đắt tiền. Ra khỏi đây, chúng ta sẽ đi ăn cơm bụi. Vừa ngon vừa rẻ”. Lại một lần nữa, tôi trở thành trò cười của mọi người xung quanh.
Tôi nhanh chóng đi ra thang máy để xuống hầm để xe. Tới lúc này, cơn nóng giận trong tôi đã không còn kiềm chế được nữa, tôi hét lên giận dữ: “Vâng, tôi lãng phí, tôi không biết tiết kiệm như anh. Vậy thì anh hãy ôm tiền của mình mà sống đến già đi. Đừng bao giờ đi cùng tôi nữa”.
Sau hôm đó, tôi nói muốn dừng lại. Anh không làm lành, còn nói tôi ích kỉ, không biết lo nghĩ cho tương lai, coi trọng vật chất. Nếu tôi coi trọng vật chất, tôi đã không chịu đựng anh suốt thời gian qua.
Giờ tôi thật sự bế tắc.Tôi yêu anh nhưng lại không thể chịu đựng được tính cách của anh, lại càng không có cách nào làm nó thay đổi? Ai cho tôi một lời khuyên chân thành?
Theo Tapchiphunu
Chưa kịp dứt tình với cô thư ký thì vợ đã bỏ đi
Chúng tôi sống chung vỏn vẹn hai ngày thì ly thân, giấy kết hôn còn chưa đăng ký.
Ảnh minh họa: Internet
Trước khi gặp vợ tôi có quen một người con gái nhưng không tiến xa được với nhau vì ba mẹ em nói chúng tôi không hợp tuổi, nhà lại quá xa, đi lại sẽ bất tiện. Chia tay em được hai năm thì mẹ giục tôi lấy vợ nhưng bản thân không hứng thú vì chưa tìm được ai hợp. Khoảng ba tháng sau tôi bắt đầu qua lại với cô đồng nghiệp cùng phòng đã bật đèn xanh từ rất lâu.
Đúng hôm mừng tuổi ông nội tôi về thăm thì mẹ giới thiệu cho con gái của người mẹ quen. Em là con nhà gia giáo, lại là con gái duy nhất nên khá e thẹn, ít nói. Sau hôm đấy mẹ cũng tạo nhiều cơ hội cho hai đứa tìm hiểu, đi ăn, xem phim, bắt chuyện tìm hiểu. Tình cảm chẳng mấy nảy nở nên tôi đâm ra chán nản, nghĩ sẽ chẳng đi đến đâu, vì thế tiếp tục qua lại với cô đồng nghiệp.
Tôi đoán chắc sau này em cũng biết chuyện mình và cô đồng nghiệp. Áp lực ba mẹ nên hai đứa vẫn cố đi chơi bình thường, tôi nhận ra em khá hờ hững, lại thêm mệt mỏi chuyện mẹ liên tục giục cưới xin. Bản thân là con một, bố mẹ cũng lớn tuổi, họ đặt tất cả hy vọng vào người con trai này nên tôi không dám nói thật sợ họ buồn, ba tôi lại đang bệnh.
Thế là sau một năm chúng tôi tổ chức lễ cưới, dù tôi không yêu em. Trước khi về nhà chồng, em nói chuyện với ba "Trong một năm không tiến triển gì hay anh ấy phạm luật hôn nhân, làm việc gì đó trái đạo lý thì ba cho con quay về nhà", ba em đã đồng ý. Em cũng đưa bản cam kết hôn nhân cho cả hai ký.
Đêm tân hôn chúng tôi chẳng làm gì vì quá mệt mỏi tiếp khách. Hai ngày sau tôi đi làm lại, hôm đó cũng ra quyết định chấm dứt mối quan hệ sai trái với cô đồng nghiệp để quay về làm tròn nghĩa vụ người chồng tốt. Dù không yêu vợ nhưng tôi cũng không muốn vì thế mà phạm luật hôn nhân, nghĩ sống chung nhà chắc trước sau cũng sẽ có tình cảm. Tôi đề nghị chấm dứt, cô đồng nghiệp đồng ý nếu chiều cô ta lần cuối, bản thân đành làm thế để cô giữ lời hứa không được gặp vợ tôi kể chuyện quá khứ.
Thế mà chẳng hiểu sao hôm đó tôi lại bất cẩn quên tài liệu ở nhà nên vợ tới tận cơ quan tìm, em phát hiện tôi và cô đồng nghiệp đang làm chuyện không nên làm. Em không khóc, chỉ đứng người rồi quay đi. Tôi chưa kịp phản ứng gì thì em đã đi khỏi, chúng tôi vội sửa soạn rồi tôi lái xe về tìm em, thấy em đang dọn quần áo. Tôi giải thích thế nào em cũng không chịu nghe, em khinh người chồng này. Tôi cứ định chạm vào người là em lại tránh, nói kinh sợ tôi, động vào thì nhơ hết người em rồi giận giữ kéo vali ra cửa.
Chúng tôi họp gia đình, bố mẹ em hết sức tức giận còn bố mẹ tôi chỉ biết lặng yên. Mẹ em còn giận mẹ tôi, nói đã sai lầm khi tin lời mẹ tôi nói, rằng con gái bà sẽ được hạnh phúc. Bố mẹ em cũng không nghe tôi giải thích, họ một mực không chấp nhận lời xin lỗi. Bố mẹ em nói chưa bao giờ chứng kiến cảnh em bỏ bữa hay giận dỗi ai đến mức không muốn nhìn mặt. Sau hôm đó bố mẹ bày tỏ sự thất vọng, giận tôi. Mấy hôm sau, ngày nào tôi cũng tới nhà tìm em nhưng không ai cho vào. Tôi mà làm trái là bị hai anh trai em dọa đánh, ném muối vào người.
Hôm nay đã tròn hai tháng em về nhà bố mẹ đẻ không muốn nhìn mặt tôi. Chúng tôi sống chung vỏn vẹn hai ngày thì ly thân, giấy kết hôn còn chưa đăng ký. Tôi nghe loáng thoáng là bạn thân anh trai em từ Đức mới về thăm, được cả nhà em mến lắm, tuy trước kia họ không muốn hai người quen nhau vì khoảng cách địa lý. Còn cá nhân em thì tôi không rõ vì từ hôm đó vợ chồng chưa gặp nhau lần nào. Giấy ly hôn tôi đã nhận được, không biết phải làm sao khi đến cả ba mẹ đẻ cũng không chấp nhận, đề nghị tôi phải mang em tới đây bằng được. Các bạn hãy giúp tôi với.
Theo Tienphong
Đau đớn chứng kiến vợ ngoại tình với hàng xóm Sau cơn ghen tuông, giận giữ cuồng nộ, bây giờ trong lòng tôi chỉ còn lại sự cay đắng, đớn đau cùng cực. ảnh minh họa Thật chẳng hay ho gì khi phải kể chuyện của mình lên đây, nhưng thực sự giờ tôi không biết phải là thế nào, tôi bế tắc và thất vọng lắm. Câu chuyện của tôi hơi dài,...