“Hãy tựa vào em!”
Tôi cũng là người đàn ông yếu đuối. Hồi đó, tôi làm trưởng phòng tài chính của một huyện ở quê. Đang thế “thượng phong”, tôi như bị cuộc đời đẩy xuống tận vũng sâu.
Lỗi do tôi ngoại tình, bị kỷ luật cách chức và về nhà… chờ phân công việc khác. Thời gian này, tôi suy sụp, xấu hổ không dám ra đường, không dám nhận cả một cú điện thoại. May thay, vợ tôi bao dung đủ để thương yêu, chấp nhận bỏ qua.
Biết tôi hổ thẹn, mặc cảm khi đối diện với người quen, vợ bàn với tôi vào Sài Gòn sinh sống. Mang theo số tiền khá lớn từ việc bán tất cả vườn tược, nhà cửa vào thành phố, chúng tôi được một người bạn lập kế hoạch hùn vốn làm ăn. Công ty mở ra, tôi tin tưởng giao cho bạn quản lý trong thời gian vợ chồng ổn định chỗ ở, tìm việc cho vợ và chỗ học cho các con.
Trớ trêu, công ty nhanh chóng rơi vào thua lỗ, dẫn đến phá sản. Tôi gần như điên loạn vì trắng tay, khánh kiệt. Sau đó là những đêm không ngủ, tự hỏi cuộc đời sao quá nghiệt ngã với bản thân. Tôi đắm mình trong cảm giác chán chường, thất vọng, bỏ mặc mọi thứ, để vợ lo toan miếng ăn còn mình ngồi đó nhấm nháp nỗi đau. Đến lúc này thì mọi ý chí gầy dựng đều bay biến, tiêu tan. Tôi đuối sức, không tin và nhụt chí. Tôi buông xuôi, thậm chí nghĩ đến chuyện đưa vợ con về quê rồi mình tìm cách đi nước ngoài theo diện xuất khẩu lao động, như một sự trốn lánh, giải thoát. Thời điểm này, vợ tôi có lẽ cũng không còn sức chịu đựng nên chỉ biết lặng im.
Video đang HOT
Cho đến một buổi chiều, tôi nằm dài trên nền nhà, nghĩ đời mình mà nước mắt cứ lăn. Vợ về, bắt gặp tôi trong tình cảnh ấy, đột nhiên òa khóc, nói: “Yếu đuối đủ rồi, anh dậy đi!”. Vợ nhào đến ôm tôi, tôi cuộn mình trong lòng vợ, cả hai cùng khóc. Một chi tiết khiến tôi nhớ suốt đời là khi ấy, tôi cố vùng người dậy để… ôm vợ, vớt vát chút bản lĩnh đàn ông thì bị vợ gồng mình giữ rịt: “Hãy tựa vào em! Cứ tựa em mà khóc”. Trong đời mình, tôi chưa bao giờ cảm thấy yếu đuối và bé nhỏ như lúc ấy. Qua cơn sóng gió, tôi có công việc ổn định, gia đình yên ấm, hạnh phúc, dù có hơi chật vật.
Ở nhiều thời điểm, gặp chuyện, đàn ông chúng tôi cũng vô cùng yếu đuối, mềm lòng và bị đày đọa bởi trăm ngàn ý nghĩ tiêu cực. Chỉ mong, những khi ấy, chúng tôi được thông cảm, chia sẻ.
Theo TTVN
Phải chăng em là người bại trận?
Em nói lời chia tay mà trong thâm tâm lại có cảm giác mình là một kẻ bại trận. Cuối cùng thì em đã chấp nhận buông tay , chẳng phải em hết yêu anh mà chỉ đơn giản vì em biết rằng mình đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Tại tầng ba của quán cà phê quen thuộc nơi mà ngày xưa hầu như cuối tuần nào hai đứa mình cũng hò hẹn, em đứng dậy và quay lưng bước đi trước, hàm răng trên cắn chặt vào bờ môi dưới, cố gắng giữ cho mình không bật thành tiếng khóc.
Nước mắt không rơi nhưng lại chảy ngược vào trong khiến cho trái tim mỗi lúc một thêm xót buốt. Nỗi đau chưa thôi dày vò tâm trí, vậy mà em vẫn phải cố gắng để điều khiển cho khuôn mặt lạnh tanh, đôi mắt ráo hoảnh và đôi chân mình bước thật vững, không bị chao đảo dưới sự dõi theo của một kẻ vẫn đang ngồi yên vị phía sau lưng mình.
Cuối cùng thì em cũng chấp nhận buông tay (Ảnh minh họa)
Cuối cùng thì em cũng chấp nhận buông tay, bởi em nhận ra rằng bàn tay mà em ngỡ như đã thuộc về mình giờ đang nắm chặt lấy một đôi tay khác. Em đã chao đảo rồi ngã gục và giờ thì đã đến lúc phải tự mình thoát ra khỏi những chuỗi cảm xúc vô cùng khó chịu này. Em cố gắng chôn chặt những kỷ niệm đẹp ngày ấy vào sâu thẳm trái tim, cố gắng vùi thật sâu bởi quả thực lúc này đây em thấy mình đã kiệt sức lắm.
Một cuộc tình toàn là những ngọt ngào, ấy vậy mà cuối cùng lại được kết thúc bằng nỗi đắng cay. Người đã mang đến cho em biết bao niềm vui, người đã tập cho em quen với nụ cười, để rồi giờ đây em không có cách nào để quen được với những giọt nước mắt mặn chát bờ môi. Em cứ tưởng rằng đã tìm được một bờ vai vững chắc và tin cậy để cho mình yêu thương và dựa dẫm, đâu thể ngờ rằng ngay cả trong chuyện tình cảm thì số phận cũng chẳng bao giờ chịu dành điều tốt đẹp cho mình.
Cuối cùng em buộc phải chấp nhận buông tay bởi em chẳng thể làm một người con gái dạn dĩ và ngốc nghếch tới mức cứ níu kéo một người đã không còn cần đến mình nữa. Em tập quen với suy nghĩ rằng em và người có duyên mà chẳng có phận, thôi thì cứ coi như hai đứa là hai mảnh ghép nhưng vì ngay từ đầu đã không được tạo ra để lắp khớp với nhau nên dù có cố gắng đến đâu thì cuối cùng cũng chẳng bao giờ có thể ở cạnh.
Em biết, trên con đường em đang đi nhất định sẽ có một người khác đang đứng đợi (Ảnh minh họa)
Chỉ có điều, tuy em ngẩng cao đầu nói lời đoạn tuyệt với người nhưng trong thâm tâm lại có cảm giác giống như mình là một kẻ bại trận. Bỗng chốc em thấy mất hết mọi niềm tin vào cuộc sống, bỗng chốc em có cảm giác mình đã trắng tay. Không suy sụp sao được khi người mà mình đã từng yêu thương và tin tưởng nhất trên đời lại nhẫn tâm thay lòng đổi dạ. Em không thích dùng hai từ "phản bội" cho sự thay đổi ấy, bởi vì chẳng muốn tự khoét sâu thêm những nỗi cay đắng, chua xót ở trong lòng mình.
Cuối cùng, em lại quay trở về nơi mà em đã tới và làm bạn với sự cô độc. Em biết, trên con đường em đang đi nhất định sẽ có một người khác đang đứng đợi, thế nhưng có lẽ sẽ rất lâu, rất lâu nữa em mới có thể mở lòng mình ra và tin tưởng vào cái điều mà người ta vẫn gọi là tình yêu. Không biết đến bao giờ viễn cảnh xa vời ấy mới xảy ra, nhưng dù sao thì lúc này đây em chỉ ước rằng giá mà em có một phép màu để có thể ngay lập tức quên đi quá khứ và tìm được cảm giác bình yên thật sự, dù chỉ là một chút thôi cho con tim nhỏ bé của mình đang yếu mềm.
Theo Eva
Thân đàn bà như hạt mưa sa, em đen đủi sa vào dòng nước cống! Em yêu chồng em 7 năm trời mới cưới mà vẫn không nhận ra bản chất đê tiện của hắn. Đến khi lấy nhau rồi, em mới nhận ra mình cưới phải một thằng đểu. Em ngu ngốc bị nhà hắn lừa cả tình cả tiền để trắng tay. Em xin gửi những lời chia sẻ này đến chị Phạm Liên, tác giả...