Hãy tự đứng lên khi vấp ngã
Sau những vấp ngã các bạn cần học cách tự đứng lên tiến tới con đường thành công, tương lai sẽ mở ra với những người tự đứng lên sau vấp ngã.
Bất kì vấp ngã nào trong cuộc sống cũng đều mang lại cho ta một bài học đáng giá: Về một bài toán đã áp dụng cách giải sai, về lòng tốt đã gửi nhầm chủ nhân hay về một tình yêu lâu dài bỗng phát hiện đã trao nhầm đối tượng.
Bạn ạ!
Vấp ngã dạy cho ta bắt đầu nhìn cuộc sống bằng một con mắt khác. Đôi mắt ấy có thể trở nên tinh tường hay mù quáng, điều đó phụ thuộc vào chính bản thân ta. Có nhiều khi, tâm hồn ta sa ngã, ta bắt đầu trở nên đa nghi, không muốn tin ai, không muốn yêu ai, không muốn dang tay giúp đỡ ai và cũng chẳng cần ai tin mình, bởi nhiều lúc, chính sự ngây thơ của ta đã khiến ta “sập bẫy”. Ta “‘xù lông nhím” lên như bất kì loài động vật nào khác chỉ vì không muốn tự mình làm tổn thương bản thân thêm một lần nào nữa.
Cuộc sống này được sinh ra vốn dĩ đã là như thế: Tốt-xấu, thiện-ác, trắng-đen, chẳng hề dễ dàng phân biệt.
Bạn không muốn chấp nhận điều đó, nhưng hãy tập sống chung với nó, để biết mình cần một sự cân bằng giữa con tim và lý trí. Học cách đứng lên sau vấp ngã, là biết dùng lý trí để đặt niềm tin đúng chỗ, là biết dùng con tim để cảm nhận tình yêu chân thành, chứ không phải là dùng sự hồ nghi để phá vỡ các mối quan hệ của chính mình.
Đừng hát khi buồn…
Đừng cười khi đau…
Đừng vờ mọi thứ đều ổn thỏa khi lòng mình không hề yên ả…
Bởi giúp đỡ, san sẻ, đồng cảm và thấu hiểu là một trong những bản năng tốt đẹp và đáng trân trọng nhất của con người. Ta buồn nỗi buồn của người khác, ta cười với niềm vui ở nơi xa. Lắng nghe trái tim mình, rồi bạn sẽ nhận ra được thế nào yêu thương. Cuộc sống này tuy không hề đẹp như bạn vẫn hằng mơ, nhưng vẫn rất công bằng trong tình yêu. Bạn cho hay nhận, được hay mất, đó là tùy thuộc vào quyết định của bạn…
Đừng để khi tia nắng ngoài kia đã lên, mà con tim vẫn còn băng lạnh. Đừng để khi cơn mưa kia đã tạnh, mà những giọt lệ trên mi mắt vẫn còn tuôn rơi. Thời gian làm tuổi trẻ đi qua nhanh lắm, không gì là mãi mãi, nên hãy sống hết mình để không nuối tiếc những gì chỉ còn lại trong quá khứ mà thôi…
Hãy học cách tự đứng lên khi vấp ngã bạn nhé!
Theo Meo.vn
Làm sao để trái tim thôi thổn thức trước người anh - chồng của chị gái tôi
Tôi lê bước trên con đường lá rụng đầy mà lòng trống rỗng. Tiếng lá xào xạc như đánh động không gian mà sao lòng tôi lại chẳng cảm nhận được gì ngoài cái đắng nghẹn trong lòng. Ngước nhìn lên bầu trời kia, tự hỏi lòng: "Phải làm sao đây?"
Người ta vẫn nói với nhau rằng "Tình yêu thì không có sai hay đúng, chỉ cần trái tim rung động", nhưng liệu bạn có thể lún sâu vào thứ tình cảm có thể làm tổn thương người khác và làm đau chính bản thân mình?
Nếu tình yêu đau đớn thế, tại sao bạn vẫn muốn yêu? Tình yêu bắt đầu bằng sự rung động của trái tim, những khoảnh khắc đam mê và rung động không bao giờ là sai trái, có chăng là bạn đã chọn sai người để trao tặng trái tim mình.
Nếu tình yêu ấy là sai trái, hãy buông bỏ nó đi! Liệu bạn có thể?
Lạnh, một cái lạnh se se cuốn chặt lấy khoảng không vô định, kéo lê thê cái khung cảnh đượm buồn của đường phố. Thu đã tới, ánh trời bỗng cao xanh lạ thường, nhưng sao chẳng thể vơi đi cái màu xám của những cơn gió heo may đang khẽ qua.
Tôi lê bước trên con đường lá rụng đầy mà lòng trống rỗng. Tiếng lá xào xạc như đánh động không gian mà sao lòng tôi lại chẳng cảm nhận được gì ngoài cái đắng nghẹn trong lòng. Ngước nhìn lên bầu trời kia, tự hỏi lòng: "Phải làm sao đây?"
Tình yêu là thứ tình cảm mà con người ta trân trọng. Nó ngọt ngào như một thứ gia vị không thể thiếu. Mọi trái tim trong cuộc đời này luôn dành trọn cho tình yêu. Và cũng bởi thế mà tình yêu tựa một bến bờ bình yên của hai con người dành cho nhau.
Thật! Cái bức tranh tình yêu ấy mới thật đẹp, thật mơ mộng làm sao. Nhưng trên đời này đâu có gì hoàn hảo tới mức tuyệt đối và thần tình yêu cũng không thể đủ sức lực mà trao trọn một tình yêu không mảnh vỡ cho loài người.
Video đang HOT
Bạn sẽ thấy thôi, trên đường đời này, sẽ có lúc ta bắt gặp một thứ tình yêu mà dù cho cô gái ấy có đúng hay sai thì tới tận cùng cái còn lại cũng chỉ là những nỗi đau...
Đã bao giờ bạn có được tình yêu?
Đã khi nào bạn thực sự yêu?
Tình yêu với người khác là chuyện dễ dàng nhưng với tôi nó như một hình xăm không thể xóa.
Phải! Tình yêu thật đẹp. Tôi đã thấy họ yêu nhau rồi cùng nhau mỉm cười vượt qua những ngày tháng hạnh phúc. Tôi đã thấy họ yêu nhau rồi giận dỗi nhau.
Tôi cũng đã thấy họ yêu nhau rồi lướt qua đời nhau thật nhẹ nhàng... Và tôi cũng đã thấy yêu và hết yêu - con người ta trải qua thật dễ dàng. Tôi thấy, tôi cảm và tôi khâm phục những ai đó có thể làm được vậy.
Vì tôi đang mang trong trái tim mình một tình yêu mà dù có say bao nhiêu lần đi nữa, có cố quên bao nhiêu lần đi nữa, tôi vẫn không thể dứt ra được. Thứ tình yêu ấy, biết nói sao nhỉ? Đó là thứ tình yêu mà dù cho có thông cảm tới mức nào, người ta vẫn không thể chấp nhận và tha thứ...
Hôm nay, sau một ngày dài chạy khắp chốn trong thành phố rong chơi như một kẻ điên dại, tôi trở về với căn nhà lạnh lẽo, u ám tới ghê sợ. Anh ở đó nhưng làm sao đây, tôi chẳng thể tìm thấy một chút ấm áp nào...
Tôi gặp anh cũng vào một mùa đông lạnh giá, khi những cây thông ngoài kia đã trắng xóa màu sương. Ánh mắt anh, nụ cười và cả bờ vai rắn chắc của anh đã cuốn hút tôi ngay từ lần đầu gặp mặt.
Có lẽ ngay từ lúc ấy, trái tim mỏng manh của một cô gái 20 của tôi đã chẳng thể kiểm soát nổi mà dành trọn cho người đàn ông mà sắp tới tôi sẽ phải gọi là "anh rể".
Anh là người yêu và cũng là chồng sắp cưới của chị tôi. Thật nực cười phải không? Cái ngày tôi gặp anh cũng là ngày mà anh tới ra mắt gia đình tôi để chuẩn bị cho lễ cưới.
Nói là "gia đình" nhưng thực ra trong ngôi nhà rộng lớn ấy chỉ có tôi và chị tôi. Cha mẹ tôi đã sớm mất trong một vụ tai nạn. Chị em tôi đã cũng nhau lớn lên rồi tự thân lập nghiệp.
Chị tôi giờ đã là một nhà thiết kế thời trang có tiếng, còn tôi thì giờ đang theo học ngành kinh doanh. Chính vì chỉ có hai chị em nên tôi luôn nhận được một tình yêu vô bờ của chị và chị cũng là người mà tôi yêu nhất.
Tất cả sẽ là một cái kết hoàn hảo cho một gia đình êm ấm nếu như tôi không khờ dại, không ngu ngốc tới mức yêu say đắm người đàn ông của chị gái mình.
Ai đó từng nói rằng trên đời này có một thứ tình cảm không bao giờ có lỗi - đó chính là tình yêu. Nhưng thử hỏi ai có thể tha thứ cho một thứ tình yêu ngang trái như tôi.
Dẫu bạn có cao thượng tới mấy thì bạn cũng sẽ khinh bỉ cái tình yêu này. Vẫn biết là thế, vẫn biết là dù có cố gắng tới đâu thì cái kết dành cho tôi cũng chỉ vọn vẹn hai chữ "đớn đau" nhưng làm sao đây khi trái tim tôi đã dành trọn cho anh.
Từng ngày trôi qua, tôi cùng chị và anh chuẩn bị cho đám cưới của hai người. Đó là khoảng thời gian tôi được gần anh hơn bao giờ hết. Nhưng nhìn hai người hạnh phúc đáng ra tôi phải mỉm cười cho bến đỗ bình yên của chị mình như không hiểu sao tim tôi lại đau từng cơn quặn nhói.
Phải làm sao cho cái tâm địa xấu xa trong tôi đang mách nhủ tôi phải dành lấy anh ngủ yên? Phải làm sao cho tình yêu mà tôi dành cho anh không ngày một thêm nữa? Phải làm sao để hôm nay và ngày mai tôi sẽ không còn thấy mình có lỗi khi nhìn vào đôi mắt dịu dàng của chị.
Chị tôi lên xe hoa, ngày mà tôi tận mắt nhìn anh trở thành người đàn ông của chị mình, ngày mà tôi phải gượng cười suốt để chúc phúc cho anh và chị.
Tôi đã từng nói rằng sẽ hạnh phúc biết bao nếu chị chị tôi có thể tìm thấy cho mình một tình yêu thật sự. Nhưng sao giờ đây, khi chị đã có thể mỉm cười hạnh phúc bên tình yêu của mình, lòng tôi lại như dậy sóng, lại quặn thắt từng cơn như vậy. Có phải vì anh không?
Dù đã cố từ chối nhưng trước lời năn nỉ của chị, tôi đã chấp nhận ôm trái tim tan nát sống cùng anh chị dưới một mái nhà. Ngày qua ngày nhìn anh, tôi phải thấy mình may mắn hay thật tội nghiệp đây?
Trái tim tôi cứ từng ngày, từng ngày yêu anh và cũng từng giờ từng giây đau đớn. Tôi cố nhấn mình vào những cuộc vui thâu đêm mong sao cho rút ngắn cái quãng thời gian gặp anh để không phải yêu anh nhiều thêm và cũng là để trốn khỏi sự quan tâm quá nhiệt tình của chị.
Chẳng biết kể từ khi nào tôi đã quen với việc ra ngoài với một lớp trang điểm dày cộm rồi trở về trong bộ dạng say khướt. Như thế này liệu có quên được không?
Tôi đã tự hỏi như vậy khi nhìn vào cái bộ dạng kinh hãi của mình trong gương. Lê tấm dấy tẩy trang mềm qua đôi má, tôi cố trút bỏ lớp trang điểm như đang cố trút bỏ cái bộ mặt giả tạo mà tôi đang ngày qua ngày dùng nó đối diện với chị và anh.
"Yêu đơn phương là tự nguyện đau, là âm thầm nhớ, là đợi mong thấp thỏm và ấm ức ghen tuông." Giờ thì tôi đã hiểu cái đau đớn của tình yêu mà biết bao cô gái từng nhắc với tôi.
Đối mặt với anh, nhìn anh âu yếm người con gái khác, anh có hay tôi đang gặm nhấm một nỗi xót xa chốn này. Ngay từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, khi tình yêu trong tôi quá sâu nặng, tất cả vẫn chỉ mình tôi tự biên và cũng tự mình diễn cái đau đớn của chính mình.
Nhìn chị tôi, cái nỗi đau ấy càng thêm mạnh mẽ. Chị ơi, đứa em này thật đáng bị trừng phạt phải không? Nhưng tất cả đều không thể khiến em quên đi người đó, em phải làm sao đây?
Cứ thế tôi ôm cái tình yêu đắng cay này với một khuôn mặt luôn phải gắng mỉm cười. Tôi cứ tự họa cho mình một viễn cảnh hạnh phúc rồi tự tạo cho mình một chiếc mặt nạ mà sống bên chị và anh.
Ai có thể sống giả dối tới hết đời hay không, ai có thể tự dối lòng mình mãi hay không? Tôi có thể cứ sống mãi như thế này hay không? Đã có lần tôi lấy hết can đảm hỏi anh:
"Nếu em yêu một người nhưng người đó đã có bóng dáng người khác bên cạnh, em phải làm sao?".
Anh đã không ngần ngại mà trả lời tôi rằng:
"Em từ bỏ người đó đi. Thế giới không thiếu đàn ông để em phải giành giật với một người con gái khác. Điều đó không đáng với một cô gái như em!".
Anh cười rồi quay đi. Phải rồi! Anh không đáng để tôi phải như vậy đâu, tình yêu này không đáng... Nói vậy đấy, nhưng mấy ai đủ dũng cảm vứt bỏ trái tim mình, ai đủ kiên nhẫn nhìn người mình yêu hạnh phúc từng ngày bên người khác. Không thể nào!
Cứ như vậy, một năm, một năm trôi qua và tôi vẫn khờ dại ôm ấp cái bóng hình anh trong tim, vẫn ngây ngốc nhìn anh và chị ngày ngày mỉm cười với mình trong mỗi bữa cơm.
Tại tôi yêu anh quá hay tại tôi quá ngốc đây? Đau đớn, xót xa, nghẹn lòng, tôi đã nếm đủ bao vị đắng mà cái tôi gọi là tình yêu đem tới. Anh vẫn không hề hay biết.
Anh vẫn vô tư coi tôi là một cô em tốt hay thỉnh thoảng lo lắng khi thấy tôi trong bộ dạng say khướt sau một cuộc vui thâu đêm. Nhưng tất cả cũng chỉ là một tình thương anh em không hơn không kém. Yêu đơn phương, có lẽ tôi đã chọn sự thiệt thòi này ngay từ lúc yêu anh.
Thương cho trái tim dẫu đã bao thời gian trôi vẫn chẳng thể ngỏ lời, thương cho thân xác cố hành hạ bao ngày chỉ để dứt khỏi cái bóng hình ai, thương cho một tuổi thanh xuân bị chôn vùi trong đau khổ tột cùng của một tình yêu sai trái. Tôi thấy thương cho chính mình, thương cho trái tim lỡ lầm yêu một người không nên
Ngày qua ngày, tôi vẫn mỉm cười nhìn chị, vẫn cố tỏ ra mình vui khi thấy chị hạnh phúc. Nếu như được một lần nguyện ước, tôi chỉ ước tất cả chỉ là một giấc mơ.
Xin hãy thức tỉnh tôi trong cơn mê ấy. Xin thời gian trở lại điểm bắt đầu và ngừng trôi. Hãy để tôi và chị mãi như ngày hôm qua.
Nỗi buồn tôi vốn cất dấu đang ngày càng lộ rõ, nỗi đau sâu trong tim đang ngày càng tăng thêm. Dù biết phải dừng lại nhưng tôi không thể! Xin hãy để tôi trở lại ngày xưa...
Tình yêu vốn là thế, rằng dù có thể nào mọi thứ cũng trở nên vô nghĩa. Rằng trái tim tôi hãy tỉnh táo và vượt qua. Nhưng, cũng như một năm trước, tôi chỉ có thể nhìn mình trong gương rồi để nước mắt trở thành những hạt mưa thấm ướt thân thể, khiến trái tim như đóng băng mà chao đảo giữa lí trí và tình yêu.
Dù tôi có nói rằng mình đã quen được một ai khác, dù tôi nói tôi có thể làm tốt hơn, dù tôi luôn chúc anh hạnh phúc thì... tất cả cũng là những lời nói dối. Tôi chẳng thể sống nổi nếu giết chết tình yêu mù quáng này.
Nhưng phải làm sao đây khi chị tôi ngày dần nhận ra điều gì đó trong mắt tôi mỗi lần nhìn anh? Chị không còn cười vô tư như trước, không còn quan tâm tới tôi như xưa. Chị đã biết rồi ư? Căn nhà vốn đã thưa tiếng cười nay bỗng trở nên lặng im như đang kéo cả một gánh nặng trên vai.
Hôm nay anh đi công tác, chỉ còn tôi và chị ở nhà. Ngôi nhà vẫn im lặng lạ thường. Tôi cố lại gần trò chuyện nhưng chị vẫn giữ vẻ lạnh nhạt như chưa hề âu yếm tôi.
Không hiểu sao ngay lúc đó, tôi như thấy tim mình đau đớn một cách lạ kì. Nó không phải cái nỗi đau âm ỉ mà từng ngày qua tôi gặm nhấm.
Đó là một nỗi đau tột cùng mà tôi đã từng trải qua khi hay tin ba mẹ tôi đã mất trong một vụ tai nạn. Và giờ đây, nỗi đau ấy - nỗi đau khi đang dần tuột mất cánh tay của người ta yêu quý quay lại.
Tôi bỗng nức nở chạy tới nắm lấy tay chị mà nói lớn:
"Tất cả là lỗi của em. Chính em là người khiến khuôn mặt chị vắng nụ cười. Là do lỗi của em. Xin chị hãy cứu em thêm một lần nữa. Xin đừng bỏ rơi em...".
Vậy đấy, tôi đã quá ngủ mê trong cái tình yêu ngẩn ngơ của mình mà chẳng hay rằng tình yêu của chị dành cho tôi đang dần tuột mất khỏi tầm tay với. Chị quay sang gạt tay tôi ra khỏi đôi tay đang run của chị, rồi chị cố lấy hết sức mình nén tiếng khóc:
"Em yêu anh ấy phải không?"
Chị đã biết, chị đã thấy tình cảm cả tôi trong từng ánh mắt ư? Tôi biết phải trả lời sao chứ? Tôi im lặng rồi trốn ánh nhìn của chị.
"Chị xin lỗi..."
Không! Sao chị lại xin lỗi tôi. Lỗi của chị là gì đây, là đã yêu anh, là đã đưa anh về gặp tôi hay là đã không biết tôi thích anh mà vẫn vô tư vui vẻ bên anh trước mắt tôi? Đó đâu phải là lỗi, chị như khiến tôi thấy mình thật hổ thẹn, thật đáng thương.
"Không, em xin chị đấy. Đừng như vậy. Là do em. Em sẽ tự kết thúc lỗi lầm này của mình, chị không có lỗi. Tất cả là tự em... tự em vẽ nên cái tình yêu đau đớn này. Hãy để em đặt dấu chấm cho nó..."
Tôi ngoảnh đi, chạy thật nhanh về phòng, bỏ ngoài tai tiếng gọi nghẹn ngào của chị. Trong căn phòng trống trải tối tăm, tôi ép mình vào chiếc gối mà để hai hàng lệ lăn dài.
Chị bước vào phòng rồi khẽ chạm lên đôi vai đang run rẩy của tôi. Sao chị có thể cao thượng tới như vậy. Giá như chị cứ xông tới mà đánh, mà mắng, mà giận dỗi thì có lẽ tâm can tôi sẽ chặng tan nát tới thế này...
"Chị ơi, hãy đưa em ra khỏi giấc mơ này đi. Đây chỉ là giấc mơ thôi phải không? Hãy để chúng ta như ngày xưa, hãy để em quay lại lúc chưa gặp người đó, hãy để em một lần nữa được an nhiên vui vẻ bên chị được không?"
Tôi gào lên trong tiếng nấc nghẹn ngào. Chị ôm chầm lấy tôi mà để mặc hai hàng nước mắt chảy ấm bờ vai tôi.
"Chị đã từng nói với em rằng hãy cứ cầu nguyện và mơ ước. Rằng dù có thể nào những nguyện ước ấy cũng sẽ thành sự thực. Nhưng giờ, chị ơi, hãy nhìn em và nói em dừng lại và thoát khỏi giấc mộng này đi."
Tôi tựa vào vai chị rồi khẽ nói trong vô thức. Chị chỉ lặng im rồi khẽ cất một tiếng thở dài đau đớn. Tiếng thở dài sao thật nặng nề tàn nhẫn, nhưng tôi không thể nghe thấy gì nữa, không còn một âm thanh của sự cứu rỗi. Tôi chỉ muốn hết lên thất thanh, chỉ mong ai đó lắng nghe thấy và cứu tôi khỏi bể sầu này.
Sau đêm ấy, cái đêm mà tôi và chị đã ngồi im lặng dựa vào nhau suốt, tôi bỗng thấy mình nhẹ nhõm như vừa trút bỏ được lớp trang điểm thật dày trên mặt.
Tôi thấy mình dường như đang sống lại, trái tim tôi có lẽ một lần nữa hồi sinh sau bao thánh ngày chất nén cái nỗi đau da diết. Tôi trở lại với việc học của mình rồi làm thủ tục du học.
Tôi sẽ tạm xa ngôi nhà này, xa chị và xa anh. Xa anh, có lẽ đó là cách tốt nhất để tôi xoa dịu trái tim của chị tôi và của cả chính tôi. Chị tôi đã khóc rất nhiều khi biết tôi sẽ đi.
Tôi đã dời việc này vì nhà chỉ có hai chị em nhưng giờ bên chị không chỉ còn mình tôi nữa, anh sẽ chăm sóc tốt cho chị hơn tôi, giờ tôi đã có thể theo đuổi ước mơ của mình dù trái tim vẫn còn rất đau.
Nhưng biết đâu, tất cả sẽ qua khi thời gian trôi. Bầu trời bên kia sẽ chào đón tôi với ngàn điều mới mẻ. Tôi sẽ quên tình yêu này thôi mà...
Dẫu xa nơi này, xa anh, sẽ khiến tôi khó chịu tới không thở được. Nhưng chỉ còn cách này để tôi có thể sống tốt hơn và để chị tôi sẽ mãi mãi được hạnh phúc.
Tôi sẽ tự mình thực hiện ước nguyện tôi và chị đã từng xin chúa trời thấu rõ: "Xin hãy cho con rời khỏi khoảng thời gian vụn vỡ này, hãy để thời gian ngưng lại những ngày bình yên!".
Tình yêu tôi xin gửi lại nơi này. Tôi sẽ gặp lại anh khi trong tôi, anh chỉ còn là một kí ức nên quên. Tạm biệt và hẹn gặp lại anh!
Nguồn: Blogradio
Tại sao 23-27 tuổi là quãng thời gian tồi tệ nhất của một người đàn ông? Quãng thời gian, từ 23 đến 27 tuổi, có lẽ là quãng thời gian mệt mỏi nhất đối với một người đàn ông, cứ cho đó là tồi tệ nhất cũng được. Tuổi trẻ là khoảng thời gian đáng nhớ nhất đối với một con người nhưng cũng là khoảng thời gian vấp ngã dễ nhất, nhiều nhất. Có như thế, con người...