Hãy trả lời em!
Và rồi anh đến, nhẹ nhàng bước vào cuộc sống của em…
Anh ra đi và không một lời giải thích, bỏ mặc em với bao câu hỏi không ai trả lời.
Ngoài Bắc giờ này chắc nóng lắm anh nhỉ? Miền Nam mùa này ít nắng, chiều hay mưa nhưng chiều nay trời không mưa, khí trời u ám, em lại nhớ anh, miên man nghĩ về anh, về những gì đã qua, những gì em cần phải làm sắp tới… Em lại lang thang trên những con đường quen thuộc, những quán cóc lề đường anh và em vẫn ghé qua mỗi khi mình đi chơi và lại tự hứa với lòng mình rằng, chỉ lần này nữa thôi, lần cuối cùng em cho phép bản thân mình nhớ đến anh!
Mối tình đầu của em không trọn vẹn, sự chia tay khiến em đau khổ tưởng chừng như sẽ chẳng thể yêu thêm lần nữa. Và rồi anh đến, nhẹ nhàng bước vào cuộc sống của em…
Nhớ ngày anh vừa về quê, anh hay gọi điện cho em và nói rằng “Anh nhớ vợ anh nhiều lắm! Xa vợ có vài ngày sao anh thấy dài như cả thế kỷ”. Em bảo anh xạo, anh mắng em không tin vào tình cảm anh dành cho em gì cả còn nói như vậy khiến anh đau lòng.Tính em khô khan nên khó nói được những lời ngọt ngào như vậy nên đôi lúc nghe anh nói, em cũng hơi ngại ngùng… nhưng thật sự em rất vui, rất hạnh phúc khi được nghe anh nói những lời yêu thương trìu mến như vậy!
Giá như cuộc đời cứ trôi đi êm đềm như vậy thì tốt biết bao! Nhưng rồi… những cuộc gọi điện của anh thưa dần và em cũng chẳng nhận được sự quan tâm, chăm sóc của anh như ngày trước nữa. Có những mấy hôm liền, em gọi anh bắt máy, thiỉnh thoảng người nhà anh bắt máy và bảo rằng anh đi chơi đâu đó, anh đi đá bóng hay anh không mang điện thoại đi cùng… Cho đến một ngày anh nghe máy, anh nói rằng mấy hôm nay anh đi chơi xa không mang theo điện thoại, anh rất nhớ em… nhưng làm sao em có thể tin được những lời nói đó?
Video đang HOT
Giá như cuộc đời cứ trôi đi êm đềm như vậy thì tốt biết bao!
Thế rồi chúng mình giận nhau… Và em lại chủ động làm lành và chúng mình không còn giận dỗi nhau nữa. Nhưng chỉ được mấy ngày sau, em gọi điện không thấy anh bắt máy… và vẫn là những tình huống cũ được lặp lại khi người nhà anh đưa ra không biết bao lý do để trả lời cho những câu hỏi của em về anh. Còn bây giờ, mỗi lần em gọi chỉ còn nghe được những tiếng tổng đài lạnh lùng trả lời “thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”, Vậy đó, anh rời xa em một cách nhẹ nhàng như anh đã đến…
Anh à! Một ngày nào đó khi anh đọc được những dòng chữ này của em thì có lẽ lúc đó em đã không còn yêu anh nữa, hoặc cũng có thể em đã tìm được một nửa cho chính mình. Anh ra đi và không một lời giải thích, bỏ mặc em với bao câu hỏi không ai trả lời. Cũng tốt thôi nếu đó là sự lựa chọn của anh, phải không anh?
Trước khi đến với anh, em đã hứa với lòng mình sẽ không yêu ai thật nhiều để lỡ khi chia tay mình sẽ chẳng là người đau khổ nhất. Nhưng em đã không làm được điều đó… bây giờ đây, em biết mình yêu anh rất nhiều, nhưng em không đau khổ như lần chia tay trước, em sẽ nhanh chóng quên anh thôi…
Anh hãy sống hạnh phúc với sự lựa chọn của mình, anh nhé!
Tạm biệt anh – Người em từng yêu!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nỗi lòng của tôi
Anh thật không hiểu được tình cảm của em...
Thêm 1 ngày nữa trôi qua trong hoang mang, lo lắng
Thêm 1 lần nữa trái tim anh se thắt
Thêm 1 lần nữa lòng anh quặn đau
Em à! Anh biết ta yêu nhau nhiều lắm nhưng tại sao thi thoảng em lại cứ làm anh đau đến vậy? Anh đau, em cũng có được thoải mái gì đâu.
Chúng ta là những người bình thường em ạ, anh mong 1 cuộc sống yên bình, giản dị bên người anh yêu dấu là sai, là không được sao em? Lần này nữa, là lần thứ bao nhiêu em làm cho tình cảm của chúng ta rạn nứt, xa rời nhau, phai mờ đi em nhỉ??! Không lẽ em không muốn đón nhận tình yêu của anh sao? Không muốn hạnh phúc trọn đời bên anh sao? Sao em cứ làm anh phải hận em, phải ghét em, phải không tôn trọng em là như thế này nhỉ?
Một người mà ngày nào cũng nói "em yêu anh, anh iu ơi, em nhớ anh" vậy mà có thể ngay lúc đó lại vui vẻ, lại tình tứ bên người khác được. Em nói em không yêu người ta, rằng người ta là kẻ tầm thường?! Vậy tại sao em cứ kè kè bên người ta, quan tâm, chia sẻ với người ta như... 1 người yêu thế em? Anh thật không hiểu được tình cảm của em với anh ta là như thế nào nữa: anh trai, bạn bè hay... người yêu? Dường như anh thấy em đã yêu người ta rồi, em chối bỏ sự thật đấy, cố gắng che đậy nó, nhưng càng lúc nó lại càng mãnh liệt hơn, và có thể tối hôm qua, nó đã bùng cháy mạnh mẽ...
Anh định cho em một bất ngờ nhưng người nhận được bất ngờ "trọn vẹn" lại là... anh
Anh đã cho qua rất nhiều chuyện, kể cả việc lần trước, mới đây thôi, chắc em chưa thể quên được đúng không? Vì sao ư? Vì anh vẫn rất yêu em, vì anh vẫn muốn đặt niềm tin nơi em, vì anh muốn lời hứa 6 tháng, mong ước 2 năm của chúng ta thành hiện thực.
Em có biết tối qua, không, ngày hôm qua, anh đã trải qua những cảm giác như thế nào không? Từ trên thiên đường rơi xuống tận đáy địa ngục đó em ạ. Sáng hôm qua, ngủ dậy là anh hồ hởi đi nạp tiền vào di động ngay với niềm vui là sẽ được nghe giọng em, được nghe câu "em yêu anh, em nhớ anh" của em. Anh đã rất buồn khi em không thể về được như em đã nói, anh có nề hà gì việc dậy sớm, đội mưa, đội sương, chịu gió rét đâu, tất cả, đúng, tất cả chỉ cần được ở bên em là đủ rồi. Và thực sự, thực sự buồn, rất buồn hơn nữa khi em nhắn tin đó cho anh. Đọc tin xong mà trời đất như quay cuồng dưới chân anh vậy, 1 loạt câu hỏi, nghi vấn, ghen tuông, lo lắng, đau khổ bao trùm lên đầu anh, anh như muốn phát điên lên, thực sự anh thật khó để kiềm chế được mình lúc đó. "Em đang say anh ạ. Em buồn lắm. Em biết sau ngày hôm nay em và anh sẽ đi 2 con đường khác nhau. Em xin lỗi, em không xứng đáng với tình yêu của anh, không xứng đáng với sự tin tưởng của anh. Em là đứa chẳng ra gì cả. Anh quên em đi anh nhé!". Thế là hết, là hết cho cuộc tình của chúng ta ư? Là hết cho bao ước mơ, hy vọng, cố gắng của chúng ta ư? Ngày đón em về sống chung dưới 1 mái nhà đâu còn xa nữa, anh đã thưa chuyện với bố mẹ anh và được sự đồng ý để giữa năm nay được đón em về làm dâu, chỉ là anh muốn đợi qua SN em, qua cái hẹn 6 tháng mà, đó là tháng 6, mà bây giờ đã là tháng 2 rồi em ạ! Anh định cho em một bất ngờ nhưng người nhận được bất ngờ "trọn vẹn" lại là... anh, em ạ!
Cuộc đời sao bất công quá! Sau tất cả những gì mà ta đã cùng trải qua, một lời giải thích, anh cũng không đáng được nghe sao em...!
daoduyluong@gmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)