Hãy tin khi anh nói: Em bao giờ cũng đẹp!
Những ngày này hình như cả xã hội đang bàng hoàng vì cái c.hết tức tưởi khổ sở của người phụ nữ – n.ạn n.hân của một bác sĩ thiếu lương tâm. Mọi người đều chấn động và anh quan sát thấy em cũng lặng đi, không nói lời nào, chỉ chép miệng than khổ mà thôi.
Anh nghĩ lại về những tâm sự, lo lắng, băn khoăn của em mà thoáng rùng mình.
Hai năm trời vừa qua, cả nhà mình đã cùng em vượt qua căn bệnh hiểm nghèo. Anh nhớ như in ngày em cầm kết quả xét nghiệm bước ra từ phòng bác sĩ. Khuôn mặt tái nhợt, nước mắt rưng rưng. Em không nói được câu nào, còn anh chỉ biết sững sờ nhìn em: Ung thư vú giai đoạn 2.
Tai họa đổ ập xuống đầu gia đình mình như thế. Con đang vào kỳ thi cấp 3. Mẹ cũng bệnh nặng. Bây giờ là tấm giấy xét nghiệm này. Anh tưởng cả nhà ta không còn sức để đứng dậy. Trong khi lòng anh đ.au đ.ớn vì lo sợ cho sinh mạng của em thì em chỉ nhắc đi nhắc lại: Người ta sẽ cắt ngực em, anh có buồn không? Phải, em là một nhà khoa học, nên em tìm hiểu và hầu như không băn khoăn về bệnh tật. Em luôn miệng động viên anh: sẽ chữa được gần như hoàn toàn. Nhưng điều làm em lo lắng là em sẽ mất đi một bên ngực. Em đi tìm những bức hình… khủng khiếp nhất của những bệnh nhân bị giải phẫu ngực để cho anh coi. Anh biết em muốn chuẩn bị tinh thần cho anh, dù anh nói em hàng trăm lần: anh không hề quan trọng điều đó, với anh và 2 con, sinh mạng của em là quý giá hơn cả.
Mổ xẻ rồi vào thuốc, tóc em rụng hết, cơ thể tiều tụy, thế mà em không lo lắng cho mình, chỉ lo lắng cho anh. Câu em hỏi cửa miệng là: Nhìn em có gớm không anh? Anh chỉ biết ôm em vào lòng, hôn lên cái đầu trọc lóc của em mà đùa: “Lấy nhau bao lâu, giờ mới được biết rõ nhau “từng chân tơ kẽ tóc”. Em cười nhẹ nhàng trong lòng anh mà mắt vẫn ánh lên những đăm đăm. Em cứ lúc nào cũng đội nón, choàng khăn, để anh không thấy em xấu. Mà anh thì có nghĩ gì đâu, chỉ x.ót x.a với những nụ cười gắng gượng của em. Em có biết, với anh em trong cơn bạo bệnh trở nên đẹp vô cùng. Em không than van trách móc ủ dột. Lúc nào em cũng vui cười với cả nhà, cố gắng chén cơm vì anh, miếng thịt vì con trai, gắp rau vì con gái. Những ngày thuốc không hành, em nhờ bạn bè chỉ, lên mạng tìm công thức nấu ăn làm món này, món kia cho các con, cho anh. Gia đình chiều chiều ấm cúng hơn, vui hơn xung quanh những chăm chút của em.
Hai năm đã trôi qua. Sau những lần tái khám của em, anh càng yên tâm hơn. Đã tin tưởng không ai có thể giật em khỏi tay anh nữa thì cách đây hai tháng, anh giật mình khi em ngỏ ý muốn tái tạo ngực. Em nói em đã hỏi bác sĩ đã tìm hiểu giá cả và chuẩn bị hết rồi. Em nói em muốn lấy lại vẻ đẹp… tối thiểu của mình để cho anh. Anh nghe mà bàng hoàng. Lại một ca mổ kéo dài mấy tiếng đồng hồ? Lại cắt thịt da em ra? Lại những chông chênh khi nghe bác sĩ bảo: rủi ro tai biến không lường trước được và đặt bút ký vào tờ cam kết không kiện tụng? Anh nghe mà kinh hoàng. Và cả giận em: Sao em nghĩ rằng em làm điều đó là cho anh? Chẳng lẽ anh tầm thường thế sao mà có thể thản nhiên chấp nhận những mạo hiểm với tính mạng người vợ anh yêu quý. Chẳng lẽ em cho rằng anh giấu em những cảm giác của mình, yêu em chỉ là giả vờ và khen em chỉ là dối trá.
Vợ ơi, với anh em vẫn luôn luôn luôn đẹp đẽ. Bởi vì anh và vì con em đã làm biết bao nhiều điều tốt đẹp. Không có thể nào vì không có mái tóc, mất đi bộ ngực mà anh thấy mình bớt đi hạnh phúc. Em đẹp vì những điều khác, rất thân yêu mà anh không thể giải thích nổi. Và nội chỉ nghĩ đến những chịu đựng thêm nữa của em vì những điều… phù phiếm thế là lòng anh đã đau quặn lên rồi.
Những ngày này, đọc báo chí về cái c.hết của người phụ nữ xấu số, anh bàng hoàng đau giùm cả người chồng ấy. Anh ấy không biết gì về việc vợ anh ấy đi làm thẩm mỹ. Cô ấy giấu chồng chắc cũng vì muốn chồng bất ngờ. Anh ấy giờ đây chắc đ.au đ.ớn biết chừng nào khi nghĩ vợ mình một mình bước vào ca mổ mấy tiếng đồng hồ, thản nhiên như đi chợ, đi cà phê với bạn. Để rồi cô ấy vĩnh viễn ra đi, tức tưởi, đ.au đ.ớn. Anh và em nhìn hình cô ấy trên FB, một gia đình nhỏ rất hạnh phúc. Và cô ấy cũng rất đẹp, theo như anh nhận xét. Giá như cô ấy chia sẻ với chồng, như em với anh, chắc những bất hạnh này đã không xảy ra. Và vì thế, gần 20 năm sống với nhau, anh chưa hề gia trưởng với em điều gì. Nhưng lần này, em cho anh nói một câu xa lạ: Anh cấm em! Hãy tin anh những khi anh nói: Em bao giờ cũng đẹp!
Theo VNE
'Nhà này không chấp nhận con dâu mưu mô, dối trá như cô
Việc tôi mang thai giả vỡ lở, mẹ anh không thương tiếc đuổi tôi ra khỏi nhà, bà bảo "Nhà này không chấp nhận một đứa con dâu mưu mô, dối trá như cô". Hàng xóm xung quanh nhà anh nhìn tôi dè bửu: "Đấy, nhìn là biết không phải bầu bí gì, thấy nhà người ta giàu rồi định lừa đây mà".
Video đang HOT
Tôi gặp anh trong một lần đến thăm một người bạn thân học cùng cấp 3, anh học cùng lớp địa học và là bạn rất thân của bạn tôi.
Lần đầu gặp mặt không để lại cho tôi nhiều ấn tượng về anh, anh hơn tôi 1 t.uổi, dáng anh dong dỏng cao, gầy, nước da trắng, hay cười hay nói.
Nhưng tôi lại để lại trong anh nhiều ấn tượng, và cũng vì ấn tượng đó mà anh nằng nặc đòi xin số điện thoại của tôi từ người bạn kia. Khi biết anh có ý định "tán" tôi, anh bạn của tôi đã cảnh báo anh "Nó kiêu lắm, mày không tán nổi nó đâu".
Nhưng anh vẫn giương cao khẩu hiệu: "Đẹp trai không bằng chai mặt", anh thường xuyên điện thoại, nhắn tin hỏi thăm tôi. Có những buổi tối, hai đứa nói chuyện 2-3 giờ đồng hồ không biết chán. Anh rất tinh ý, chỉ cần nghe giọng là anh biết tôi đang vui hay buồn để lịp thời động viên, chia sẻ. Dù không gặp mặt nhau, nhưng dưới sự "tấn công từ xa" của anh, tôi yêu anh lúc nào không hay.
Tình yêu của chúng tôi lớn dần theo những cuộc trò chuyện, vì nơi tôi ở cách xa trường học của anh nên cả tháng chúng tôi mới gặp nhau được một lần. Lần nào gặp mặt anh cũng có những món quà bất ngờ dành cho tôi, khi thì một bó hoa được tạo thành từ rất nhiều kẹo mút (vì anh biết tôi thích ăn kẹo mút), khi thì là một ngôi nhà mô hình bằng gỗ do anh thức thâu đêm để làm, lúc lại là một trái tim được kết từ những que diêm,...
Sự quan tâm, lãng mạn của anh khiến chúng tôi tuy xa nhau về khoảng cách địa lí nhưng lúc nào cũng thấy ấm áp như ở gần nhau.
Trong một lần anh về Hà Nội thăm tôi, hai chúng tôi đã thực sự thuộc về nhau, tôi đã trao thứ quý giá nhất của đời người con gái cho anh. Khi đó anh đang học năm cuối đại học, còn tôi vừa ra trường đi làm. Anh đã ôm tôi mà nói rằng "đời này kiếp này anh sẽ chỉ lấy em làm vợ".
Tôi đã nói dối rằng mình đang mang thai để nhà anh chấp nhận cho chúng tôi cưới nhau
Sau kì thực tập, anh quyết định dẫn tôi về nhà ra mắt người thân của anh. Đêm trước khi về ra mắt "bố mẹ chồng tương lai" tôi đã mất ngủ vì hồi hộp và lo sợ.
Về nhà anh tôi mới biết gia đình anh rất giàu, bố mẹ anh đều là người buôn bán, tôi đã choáng ngợp trước cơ ngơi nhà anh. Tự nhiên tôi thấy mình thật nhỏ bé, bao nhiêu tự tin bay biến mất.
Cha mẹ anh tiếp đón tôi với thái độ hết sức lịch sự, cô dì chú bác khi hay tin anh đưa bạn gái về ra mắt cũng đến, ai cũng nhìn tôi với ánh mắt dò xét.
Khi chào từ biệt mọi người để ra về, mẹ anh nhìn tôi và nói "con trai bác còn trẻ con lắm, yêu và lấy nó cháu sẽ khổ đấy". Tôi chỉ biết cười trừ, tôi có linh cảm rằng mẹ anh không thích tôi.
Đưa tôi về đến giữa đường thì mẹ anh điện thoại cho anh, ngồi đằng sau, ghé tai gần máy điện thoại nên tôi nghe được hết nội dung cuộc trò chuyện giữa anh và mẹ.
Mẹ anh tuyên bố với anh "Cả nhà không ai chấp nhận nó đâu, nó không thích hợp làm dâu nhà này. Hiền quá, về nhà này không sống nổi đâu. Con suy nghĩ kĩ đi, đừng đưa nó về thêm lần nào nữa", nói rồi mẹ anhh cúp máy, tôi ngồi sau anh mà nước mắt lăn dài.
Anh nắm tay tôi và bảo "Em đừng lo, anh sẽ thuyết phục bố mẹ...", nhìn khuôn mặt buồn, đăm chiêu của anh tôi biết hành trình để thuyết phục được bố mẹ anh chấp nhận tôi sẽ hết sức gian nan.
Sự cấm cản của gia đình anh khiến tôi rất buồn, nhưng tôi cũng nhận ra rằng, tôi không muốn mất anh. Tôi nhắm mắt tự nói với mình, thôi thì mặc kệ mọi chuyện, cứ yêu thôi, đến đâu hay đến đó.
Tôi hay lên trường anh thăm anh hơn, khu nhà nghỉ gần trường anh trở thành "tổ ấm" của hai chúng tôi. Rồi một lần anh ôm tôi và bảo "Giờ mà em có thai thì hay quá, bố mẹ sẽ không cấm cản được chúng mình nữa".
Câu nói của anh như "khai sáng" tâm trí tôi, sau nhiều đêm suy nghĩ, tôi quyết định thực hiện kế hoạch của mình...
Tôi điện thoại thông báo với anh là tôi đã có thai, anh đã vui mừng không kể siết. Và ngay lập tức về nhà thông báo với bố mẹ anh.
Đúng như anh dự liệu, vì "cái thai" mà nhà anh đồng ý cho chúng tôi cưới nhau. Đám hỏi kiêm đám cưới lần 1 (vì mẹ anh đi xem "thầy", thầy bảo chúng tôi phải làm đám cưới 2 lần) diễn ra ngay tắp lự.
Tôi cố gắng ăn uống để mình tăng cân cho giống với bà bầu, rồi mỗi lần anh sờ vào bụng là nín thở phùng bụng lên. Anh vô tư không biết kế hoạch của tôi. Còn tôi cũng nhiều đêm mất ngủ vì không biết sẽ đi những bước tiếp theo như thế nào.
Tôi không thể dấu được chồng và gia đình nhà chồng mãi, mà cũng không thể nói sự thật rằng chỉ vì muốn được thành vợ anh mà tôi đã nói dối rằng mình có thai.
Sau 1 tuần ở nhà anh, tôi xin phép bố mẹ chồng lên Hà Nội tiếp tục công việc, và cũng là để thực hiện bước tiếp theo của kể hoạch.
Tôi đã vạch sẵn kế hoạch rằng, lên làm việc được mấy ngày sẽ điện thoại cho anh thông báo với anh rằng vì bất cẩn nên tôi đã bị xảy thai.
Nhưng... người tình không bằng trời tính.
Đi làm được 2 hôm thì mẹ anh điện thoại cho tôi bảo tôi về nhà có việc gấp, tôi tất tả đón chuyến xe sớm nhất để về nhà anh.
Vừa bước chân vào nhà, chưa kịp cởi ba lô đeo trên vai thì mẹ anh lập tức kéo tôi đến phòng khám thai ngay gần nhà. Lí do bà đưa ra là "Mẹ đưa con đi khám xem thai nhi có phát triển tốt không, giờ thai dị dạng, bất thường nhiều, mẹ lo lắm...".
Việc tôi mang thai giả cũng vì thế mà vỡ lở, mẹ anh không thương tiếc đuổi tôi ra khỏi nhà, bà bảo "Nhà này không chấp nhận một đứa con dâu mưu mô, dối trá như cô". Hàng xóm xung quanh nhà anh nhìn tôi dè bửu "Đấy, nhìn là biết không phải bầu bí gì, thấy nhà người ta giàu rồi định lừa đây mà".
Điện thoại của tôi đổ chuông, là anh gọi, anh cay đắng nói "Tôi không ngờ cô lừa tôi, từ nay coi như chúng ta chưa từng quen biết". Sau cuộc điện thoại đó, tôi không cách nào liên lạc được với anh.
Tôi làm tất cả chỉ vì tôi quá yêu anh chứ không phải vì tham giàu. Tôi biết mình đã sai, nhưng tôi phải làm sao, làm sao để anh tha thứ cho tôi, làm sao để anh cho tôi thêm một cơ hội được ở cạnh anh? Điều quan trọng nhất là hiện giờ tôi phát hiện mình mang thai thật, đi siêu âm bác sĩ nói tôi có thai được 7 tuần t.uổi. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Hãy tin khi anh nói: Em bao giờ cũng đẹp! Mọi người đều chấn động và anh quan sát thấy em cũng lặng đi, không nói lời nào, chỉ chép miệng than khổ mà thôi. Những ngày này hình như cả xã hội đang bàng hoàng vì cái c.hết tức tưởi khổ sở của người phụ nữ - n.ạn n.hân của một bác sĩ thiếu lương tâm. Mọi người đều chấn động và...