Hãy thức tỉnh và bớt ảo tưởng về bản thân đi
Hãy thức dậy đi, bớt ảo tưởng đi. Đừng nghĩ mình là cái gì đó to tát. Đừng tưởng và cũng đừng nỗ lực để lấy lòng hết tất thảy mọi con người hiện diện trên trái đất này.
Ta thường hay ảo tưởng về chính mình. Có đôi khi ta cứ ngỡ rằng mình là người quan trọng lắm, như thể mọi thứ trong vũ trụ này phải quy hướng về ta, để ý đến ta. Cả khi buồn lẫn khi vui, lúc thành công cũng như khi thất bại, ta luôn mãi bận tâm đến chuyện người ta sẽ nhìn đến mình, có suy nghĩ về mình, đánh giá mình, hướng ánh mắt về mình. Ta quên mất rằng giữa khoảng không bao la của vũ trụ này, khách quan mà nói, ta chẳng là cái gì to tát cả. So với cái thế giới có hàng tỉ sinh linh, ta còn nhỏ bé hơn cả từ “nhỏ bé”. Thế giới mà ta nghĩ là rộng lớn vô biên này, so với vũ trụ bao la ngoài không gian, cũng chẳng đáng là chi. Bởi thế, sự hiện diện của ta, tiếng nói của ta chỉ hệt như một chấm nhỏ li ti chẳng đáng kể đến, bất chấp ta có tài năng đến đâu, giỏi giang đến đâu, trẻ khoẻ thế nào!
Ta thành công thì sao , ta sở hữu nhiều vàng bạc châu báu thì sao, ta nổi tiếng thì đã sao chứ? Đâu phải tất cả mọi người trên thế giới này đều biết đến ta. Tài sản của ta cũng đâu có vượt quá được các tầng trời. Ta có quyền sai khiến người này, điều khiển người kia, nhưng ta có chuyển đổi được tinh tú không, có khiến mình trở nên trường sinh bất tử được không, có làm cho ta trở thành Chúa tể vũ trụ được không? Thành công đến từ những nỗ lực của bản thân là điều đáng vui, đáng trân trọng và ai ai cũng phải cố gắng để đạt được. Nhưng nó không phải là đích đến cuối cùng của đời ta. Huênh hoang làm gì với những của hư nát ấy! Người ta có thể khen và sợ một người giỏi giang, lắm tiền, nhưng người ta chỉ thực sự yêu mến và nể trọng một người có nhân đức. Người bám vào vật chất thì bất an vì sợ mất nó; còn người có nhân đức thì luôn an vui vì họ có tự do trong lòng. Bởi thế, khi gặp thành công và có trong tay thật nhiều tiền của, ta đừng nên cho rằng mình đã là nhất giữa vũ trụ này. Bởi vì, thật sự có rất nhiều người chẳng bận tâm mấy đến chuyện ta giàu hay nghèo đâu.
Ta tài hoa thì sao, ta đẹp thì sao, ta “không được đẹp” thì đã làm sao chứ? Có thể có nhiều người ngưỡng mộ vẻ bề ngoài của ta, nhưng cũng có không ít người chẳng xem đó là điều gì quá quan trọng. Nếu ta thực sự đẹp, tự khắc sẽ có người nhìn ta; còn nếu ta tự mang tư tưởng trong đầu là mình đẹp, thì ta chỉ mất giờ để ý đến người khác để biết xem có ai nhìn đến mình, khen mình, thần tượng mình không thôi. Sắc đẹp hay tất cả những thứ khác trên trái đất này đều là cái chóng qua. Tạo hoá ban cho ai thì người ấy hưởng, tạo hoá lấy đi thì cũng chẳng thể trách gì được Ngài. Níu kéo làm gì một nét đẹp bên ngoài, trong khi nét đẹp bên trong thì lơ là, chẳng để ý. Hiện tại, có thể ta có nhiều người theo đuổi, ta vui vì điều đó. Nhưng vài năm sau, ai quan tâm đến chuyện ta đẹp hay xấu, đang làm gì, sống ra sao nữa đâu. Thay vì đặt mình lên trên người khác, sao ta không hoà mình vào với đồng loại, cố gắng kết dệt nên những tấm chân tình đơn sơ nhưng hoà nhã, bền chặt? Điều đó không giúp ta trở nên tươi trẻ và thoái mái hơn sao?
Ta thất tình thì sao, ta thất bại thì sao, ai quan tâm đến nỗi buồn của ta? Bạn bè và người thân có để dành chút thời gian để đỡ nâng và chia sẻ. Họ có thể ngồi nghe tatâm sự , kể lể, chuyện trò. Họ có thể vì tình yêu mến mà dành cho ta những lời khuyên. Nhưng họ còn có cuộc sống của riêng họ. Họ đâu thể cứ luôn mãi bên ta để “chịu đựng” nỗi buồn gì đó của ta. Ta cho rằng chuyện tình của mình là đẹp nhất trên đời, giờ mất đi thật là tiếc. Nhưng nó chỉ đẹp với ta thôi, chứ cả thế giới này đâu có giờ mà để ý đến. Ta xấu hổ khi gặp thất bại, ta sợ người đời dị nghị, đánh giá mình này kia. Giả như có những dị nghị và đánh giá thật, thì nó cũng chỉ thoáng qua mà thôi. Rồi người ta cũng phải đi làm để mưu sinh kiếm sống, chứ đâu mãi bận tâm đến ta làm gì. Ta đâu có quan trọng đến mức độ luôn được người ta để ý? Có thể hơi phũ phàng, nhưng đó là sự thật, rằng thế giới này có đông người lắm và chính vì có quá nhiều người cùng hiện hữu, nên hình bóng của ta cũng trở nên mờ nhạt và chẳng đáng gì. Ta không tự lo cho chính mình, thì chẳng có ai lo cho ta được. Ta không tự đứng lên, quên đi quá khứ để đắp xây hạnh phúc cho mình thì cuộc đời của ta cứ mãi vật vờ, chênh vênh mà thôi. Cuộc sống này là của ta, sự sống này là do tạo hoá ban cho ta. Nó biến thành bầu trời quang đãng hay giông tố bão bùng là do chính ta quyết định, chứ chẳng phải do ai cả.
Hãy thức dậy đi, bớt ảo tưởng đi. Đừng nghĩ mình là cái gì đó to tát. Đừng tưởng và cũng đừng nỗ lực để lấy lòng hết tất cả mọi con người hiện diện trên trái đất này. Họ có tôn sùng ta, có tôn thờ ta, thì cũng không thể biến ta thành Thượng Đế. Cuộc đời này, xem vậy chứ đôi khi cũng phũ phàng lắm. Thật vậy, có thể là ta quan trọng đấy, nhưng ta không quá quan trọng như nhiều khi ta tưởng tượng đâu.
Rốt cuộc thì cũng chỉ còn lại ta với ta, với nỗi cô đơn của kiếp con người. Chẳng ai vui được niềm vui của ta, chẳng ai buồn được nỗi buồn của ta. Họ chỉ có thể san sẻ chút ít và cảm thông phần nào mà thôi. Chính ta là người phải trải nghiệm tất cả, chịu đựng tất cả và ôm trọn tất cả. Hãy là chính mình và làm chủ chính mình, đừng xây dựng bình an đời mình trên người khác hay bất cứ điều gì hư nát của cuộc đời mau qua. Hãy đi vào lòng mình để cảm nghiệm niềm vui khi thành công, tìm kiếm giải pháp khi bế tắc và múc lấy sức mạnh lúc mệt nhoài. Tìm gặp chính mình cũng chính là tìm thấy hạnh phúc!
Video đang HOT
Theo Bestie
Sững người với món quà cưới độc nhất vô nhị bố vợ tặng con rể đêm trước ngày cưới
Giật mình trước món quà có 1-0-2 của bố vợ tặng cho mình, Thái run rẩy lắp bắp không lên tiếng hỏi bố vợ.
Yêu Thái từ lúc học năm 3 đại học đến giờ cũng ngót nghét 5 năm năm rồi. Tình yêu của Thái và Vân được 2 bên gia đình ủng hộ vì bố mẹ Thái là bạn học cũ ngày trước của bố Vân. Thái hơn Vân 2 tuổi, công việc ổn định mức lương lại khá và đặc biệt rất yêu và tốt với Vân nên bố mẹ yên tâm trao con gái mình cho Thái.
5 năm quá đủ để yêu và hiểu nhau, bố mẹ 2 bên nhiều lần giục 2 đứa tính đến chuyện đám cưới mà Vân và Thái cứ khất lần vì muốn công việc của Vân ổn định 1 chút. Giục mãi thì không chịu cưới, đùng 1 cái Thái và Vân dắt tay nhau về nhà xin cưới vì đã lỡ có bầu 3 tháng. Nghe tin đó từ con gái yêu, bố mẹ Vân sốc lắm nhưng chuyện đến nước này thì cưới gấp thôi chứ để lâu thiên hạ cười vào mặt vì không biết dạy con.
Khoảng cách từ hôm xin cưới đến ngày cưới có đúng 12 ngày, cả 2 nhà vội vã đi lo liệu chuyện cưới xin. Còn Thái và Vân thì lo chuyện chụp ảnh cưới và mời bạn bè là xong. Chuyện cưới xin khẩn cấp là thế, vậy mà hôm sát ngày cưới ông Hoàng (bố Vân) sững người bắt gặp con rể tình tứ khoác tay 1 cô gái chân dài đi ra từ nhà nghỉ đến quán karaoke vui vẻ tiếp.
Như được dội gáo nước lạnh lên đầu, ông Hoàng mới nhận ra bản chất thật của cậu con rể quý hóa. Tưởng nó ngoan hiền, yêu vợ thế nào hóa ra là cận kề ngày cưới vẫn tranh thủ đi gái được như này sao . Suy đi tính lại chỉ khổ cho con gái ông mà thôi, bụng mang dạ chửa mà giờ bắt nó bỏ chồng không được, tiếp tục cưới Thái cũng chẳng mấy là hạnh phúc. Ông phải làm gì đó cứu vãn hạnh phúc của con gái mới được, ông không can tâm nhìn cháu ngoại mình chưa ra đời đã phải chịu cảnh bố phản bội mẹ con nó.
Tưởng nó ngoan hiền, yêu vợ thế nào hóa ra là... (ảnh minh họa)
Theo dõi con rể một lúc, ông Hoàng quay xe về nhà thở dài. Đi đi lại lại nghĩ chuyện chiều nay mà ông bực quá. Có lẽ ông phải tìm cô gái kia tìm cách giải quyết chuyện này êm thấm mới được.
Tối muộn tầm 22h Thái đang định khóa cổng đi nghỉ lấy sức tiến hành lễ cưới, ai ngờ bố vợ sang tìm Thái và bảo lên xe đi với ông có việc cần nhờ. Nghe lời bố vợ, Thái lên xe bố vợ ngồi. Thấy bố vợ dừng xe trước 1 quán café đối diện đó là nhà nghỉ, Thái há hốc mồm ngạc nhiên hỏi bố vợ:
- Bố... đừng bảo bố muốn rủ con vào "thiên đường sung sướng" này nhé. Con không vào đâu, Vân giết con mất.
- Anh bình tĩnh nào, vào quán café ngồi bố có món quà cưới đặc biệt dành tặng con rể thôi, làm gì mà anh cứ cuống như thế.
- Ôi trời, bố làm con cứ tưởng... Qùa gì mà bố phải đưa con đến tận đây mới trao được ạ, hay để mai cưới bố trao cho vợ chồng con có phải được tiếng không ạ.
- Không, quà này bố phải trao cho anh trước ngày cưới. Anh sẽ bất ngờ về nó cho mà xem, bố chọn mãi mới được món quà ưng ý và hợp gu của con đấy.
Ông Hoàng vừa vỗ tay 1 cái, một chính cô gái chân dài chiều nay ngủ với Thái bước ra õng ẹo đến trước mặt Thái vuốt ve đòi sang nhà nghỉ đối diện âu yếm. Giật mình trước món quà có 1-0-2 của bố vợ tặng cho mình, Thái run rẩy lắp bắp không lên tiếng hỏi ông Hoàng.
Không, quà này bố phải trao cho anh trước ngày cưới (Ảnh minh họa)
- Thế này là thế nào hả bố, chẳng lẽ bố lại bắt con phản bội Vân sao? Bố bảo cô ta về đi, qùa này con không nhận đâu.
- Chiều anh mới ngủ với cô ấy, còn khen cô ấy hết lời xong giờ lại chê à. Bố phải trả catse cao thì cô ấy mới chịu tiếp con thêm tối nay nữa ấy. Chẳng phải con thích cô ta hơn con Vân còn gì. Thôi thì con cứ lưu niệm với cô ta đi, nhưng ngày mai chính thức là chồng của con gái bố thì đừng mơ tưởng đến chuyện gái gú. Bố sẽ không tha thứ cho con đâu, con biết tính bố thế nào rồi đấy.
- Bố... chiều nay, bố theo dõi con sao? Con xin bố, con thừa nhận là con sai nhưng quà của bố con xin trả lại ạ. Bố đã cho con món quà lớn nhất là Vân rồi, con không dám trông mong thêm quà cáp gì nữa. Bố giận bố cứ tát, cứ đánh con. Con chỉ xin bố giữ bí mật chuyện này đừng để cho Vân biết, cô ấy đang mang bầu bố ạ.
- Anh nghĩ được như vậy mà anh vẫn gái gú đó thôi. Bố cho anh thả phanh nốt đêm nay mà, ngày mai trở đi anh không còn cơ hội làm điều đó nữa đâu. Thôi, vui vẻ với cô ta đi bố về nghỉ ngơi trước đây. Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé con, ngày mai làm thằng đàn ông có vợ rồi con ạ.
Ông Hoàng lắc đầu thở dài rồi vỗ vỗ vai Thái bỏ về. Nhìn bố lên xe nổ máy, Thái vội gạt tay cô gái chân dài kia ra tất tả chạy theo bố vợ xin về cùng. Hơn 12h đêm về đến nhà mặt mũi vã hết mồ hôi, Thái mới thấy mình hèn quá. Đã đi gái lại còn để bố vợ biết và để ông cho 1 bài học nhớ đời.
Từ giờ trở đi, Thái sẽ yêu và ở bên cạnh chăm sóc mẹ con Vân mà thôi. Đêm qua chính bố vợ đã dạy cho anh biết là thằng đàn ông phải có trách nhiệm như thế nào với vợ con. Bởi vì gia đình là điều tuyệt vời nhất, anh không thể mất gia đình được. Mất niềm tin của bố vợ đã khiến Thái sợ xanh mặt rồi giờ có cho tiền anh cũng không dám đi gái nữa. Hơn lúc nào hết anh muốn cảm ơn bố vợ đã nhắc nhở, thức tỉnh anh quay về bên vợ con và sửa chữa sai lầm.
Theo Một Thế Giới
"Vào nhà nghỉ chỉ để ôm nhau" Câu chuyện thức tỉnh những cô nàng giờ này còn tin vào "ngôn tình" "Anh sẽ chỉ ôm em thôi, ôm em và ngủ đối với anh là hạnh phúc lắm rồi. Đàn bà để qua đường anh đâu thiếu, vui vẻ tiền triệu là xong. Nhưng chỉ có người sâu sắc như em, anh mới thấy cần trân trọng thật sự!". Hai năm trước, cũng chính tại nơi đây, trên mảnh đất facebook đầy sở khanh...