Hãy thắp ngọn lửa yêu thương
“Sống trên đời cần có một tấm lòng”. Đó là câu tôi tâm niệm nhất, bởi vì con người sống với nhau mà không có tình yêu thương đồng loại thì cuộc sống này còn ý nghĩa gì nữa. Vậy mà.
Một buổi trưa mùa hè năm ấy, tôi nhận được tin anh họ tôi bị tai nạn, đang nằm ở bệnh viện thành phố. Hai chị em tôi phóng xe thật nhanh trên đường, không còn biết nguy hiểm, không biết gì đến luật giao thông nữa. Nhưng khi đến nơi, sau khi chạy khắp bệnh viện để hỏi thì nhận được một câu trả lời “bệnh nhân H.K.C đã được chuyển vào nhà xác.”
Anh tôi nằm đó, trên cái giường phủ kín vải trắng. Mặc cho mọi người gào khóc, gọi tên, anh vẫn nằm đấy, khuôn mặt đẹp của anh đã trở nên trắng bệch, vô hồn, không chút thanh thản.
Video đang HOT
Sự thật vẫn là sự thật, cho dù nó có phũ phàng đến đâu. Nỗi đau đã qua, tôi không muốn nhắc lại, nhưng tôi chiêm nghiệm ra một điều rằng: tình yêu thương con người trên đời này còn quá ít và đặc biệt với những người được gọi là “lương y như từ mẫu”.
Lẽ ra anh tôi đã không phải chết, lẽ ra anh đã được cứu sống nếu như mọi người giàu tình thương hơn. Bởi vì vết thương của anh không đến nỗi nghiêm trọng nếu như được cấp cứu kịp thời.
Anh tôi bị tai nạn trên đường, nằm đó, chiếc xe tải đâm phải anh đã bỏ chạy. Mọi người qua đường xì xào, bàn tán, xúm lại càng lúc càng đông có lẽ vì sự hiếu kỳ. Chẳng ai bảo ai, chẳng ai có hành động gì, mãi sau đó mới có một cậu sinh viên đứng ra đưa anh vào bệnh viện và thông báo cho người thân.
Khi anh được đưa vào bệnh viện, người nhà chạy đến thì các bác sĩ bảo phải làm thủ tục, đóng viện phí rồi mới cho vào. Tôi không phải là người bên ngành y, tôi không hiểu lắm nhưng tại sao lại có cái quy định tàn nhẫn đến như thế. Năm triệu đồng, một số tiền không là gì để so sánh với tính mạng một con người. Vậy mà chỉ vì số tiền ấy đến chậm một chút mà anh tôi đã vĩnh viễn lìa xa cõi đời này.
Sao họ có thể thờ ơ trước nối đau của đồng loại? Sao con người có thể khoanh tay đứng nhìn sự sống của một con người bị cướp đi trong khi họ có thể cứu được?
Đó chỉ là một câu chuyện trong muôn vàn câu chuyện trên cuộc đời này. Cuộc đời này cần rất nhiều những tấm lòng yêu thương, cảm thông và chia sẻ. Trái tim con người như một ngọn lửa, ngọn lửa cũng có lúc tàn, nhưng hãy thắp ngọn lửa ấy nằng tình yêu thương và sưởi ấm cho đồng loại đến khi bạn còn có thể. Vì “sống trên đời cần có một tấm lòng”.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Trai tân yêu gái đã có gia đình
Tôi ngỡ ngàng, em khóc... Chiều tà, em đã kể cho tôi nghe câu chuyện của mình.
Ngày hôm đó là kỷ niệm ngày cưới, 10 năm em làm mẹ, làm vợ. Nhưng cuộc hôn nhân em tan vỡ cách đây 6 tháng, em chuyển việc vào đây để tránh xa những lời dị nghị, xì xào về gia đình mẫu mực nhưng người chồng bỏ đi theo cô bồ trẻ hơn.
Là người đàn ông bảnh bao, cộng với công việc khá ổn, nên vây quanh tôi khá nhiều các em khả ái, xinh xắn. Nhưng không phải vì thế mà tôi có thể yêu tạm được em nào. Mối tình đầu của tôi là hoa khôi của trường, nhưng tất cả tan vỡ khi em du học. Năm đầu em vẫn đều đặn gửi thư, năm sau em bặt tăm chỉ gửi cho tôi đúng 1 lá thư chia tay. Vì thế tôi đâm ra ác cảm với các cô gái xinh xắn, lúc nào tôi cũng cảnh giác rất cao các em, chỉ sợ mình lại tái diễn chuyện cũ.
Ảnh minh họa (ảnh internet)
Để rồi, ngày đầu tiên em vào công ty, nhìn dáng vẻ yếu ớt, mong manh của em khiến tôi ngẩn ngơ, phải một lúc sau em đi rồi tôi mới tỉnh. Ngày hôm sau tôi càng bất ngờ hơn khi biết em đã có gia đình, và hơn tôi 10 tuổi. Cảm giác hụt hẫng bao lấy tôi suốt cả ngày hôm đó.
Em được ban lãnh đạo điều từ tổng công ty về đây làm trưởng ban đại diện một thời gian thay cho trưởng ban đại diện mất. Em hơn tuổi tôi, tôi biết, em đã có gia đình, tôi biết điều đó nhưng không thể nào trốn chạy cảm xúc của mình. Làm việc cùng nhau tôi càng cảm thấy yêu em hơn vì tinh thần trách nhiệm làm việc của em cẩn thận và nhiệt tình. Em 37 tuổi nhưng vẫn rất trẻ, em đã khẳng định được năng lực làm việc trong mắt đồng nghiệp, bất cứ lúc nào em cũng thân thiện, nhìn em bừng sáng và cười tươi mỗi ngày có lẽ ai cũng cảm nhận hạnh phúc mà em đang có.
Và cũng không hiểu sao, cả ngày tôi chỉ nghĩ về em, tôi như cô gái biết yêu lần đầu. Cố vùng vẫy để thoát ra, lại càng lún sâu hơn. Tôi đã cố dấu tình cảm của mình nhưng tôi không làm nổi điều đó. Càng ngày tôi thấy tình yêu của tôi dành cho em càng lớn hơn.
Trong một lần liên hoan công ty, tôi đã mượn rượu để nói ra tình cảm của mình. Tôi đã khiến em sửng sốt khi tôi nói điều này. Em nói cũng có biết tình cảm của tôi dành cho em nhưng em không muốn đánh mất hạnh phúc đang có của chính mình và luôn tạo điều kiện tốt nhất để tôi làm việc.
Em muốn tôi và em luôn là những người bạn tốt nhất của nhau và giúp đỡ nhau trong công việc và cuộc sống. Em càng như thế, tôi càng say đắm em hơn, ở em có vẻ đẹp đằm thắm của người phụ nữ có gia đình, hòa quyện cả vẻ mong manh của cô gái mới lớn. Cứ thế, tôi vẫn quan tâm tới em, dù là rất xa.
Một ngày, tôi vô tình gặp em trong quán cà phê ven hồ. Trong góc khuất của quán, em mong manh như làn sương mờ buổi sáng. Tôi đến ngồi bên em, buổi nói chuyện của chúng tôi chỉ là vài câu bang quơ, bất chợt em khóc...
Tôi ngỡ ngàng, em khóc... Chiều tà, em đã kể cho tôi nghe câu chuyện của mình. Ngày hôm đó là kỷ niệm ngày cưới, 10 năm em làm mẹ, làm vợ. Nhưng giờ đây cuộc hôn nhân của em tan cách đây 6 tháng, em chuyển việc vào đây để tránh xa những lời dị nghị, xì xào về gia đình mẫu mực nhưng người chồng bỏ đi theo cô bồ trẻ hơn.
Em thổn thức, khiến tôi càng xót lòng. Tôi muốn được bù đắp cho em nhưng đáp lại chỉ là mỉn cười lấy lệ, tiếng: không rớt vào hư vô?
Theo tintuconline
Ám ảnh bởi quá khứ của anh Mình quen anh ấy đến nay đã gần hai năm và chúng mình vừa đăng ký kết hôn. Nhưng mình vẫn không thoát khỏi những suy nghĩ vớ vấn và cứ dằn vặt, tra tấn anh ấy suốt về quá khứ anh ấy từng có vợ con. Mình không hiểu tại sao anh ấy cứ nói không yêu vợ nhưng lại có thể...