Hãy sống vì chính mình, em nhé!
Có cần thiết không khi sự cố gắng của ta chưa một lần được người ta để ý tới? Đừng níu giữ và làm đau khổ bản thân. Hãy sống vì chính mình, em nhé!
Khi màn đêm buông xuống cũng chính là thời điểm nỗi buồn lên ngôi. Tôi biết thế trong những buổi chiều muộn, em ngồi bên đòi tôi hát những khúc ca cũ. Và chiều muộn kéo dài tới đêm. Cổ họng cháy khát và bụng đói rát. Em vẫn chỉ nói những điều quen quen. Rằng em nhớ người ta, em cần người ta…
Tôi vẫn nhớ một ngày mưa nào đó em nói muốn “bay”, bay sang trời Tây du học, du lịch. Em lao vào những khóa học, mệt nhoài với sách vở và thậm chí không có thời gian nghỉ ngơi. Em gọi đó là niềm vui, là một sự cố gắng không mệt mỏi để đạt được mục tiêu trong cuộc sống. Nhưng liệu rằng đó có thực sự là điều em muốn không?
Chàng trai đó đã đi theo lý tưởng của mình, nghĩa là học lên cao và tìm kiếm một sự nghiệp tươi sáng ở mảnh đất không phải Việt Nam. Chàng trai đó sống và phấn đấu vì một đích nhắm cố định, sẵn sàng từ bỏ mọi thứ để có được điều ấy. Còn em, mục đích sống của em là gì?
Tôi vẫn nhớ một ngày mưa nào đó em nói muốn “bay”, bay sang trời Tây du học, du lịch. (Ảnh minh họa)
Tôi nhớ mình từng quen một cô gái năng nổ và ưa xê dịch. Cô ấy tung tăng khắp mọi nơi, chụp rất nhiều bức ảnh và hồn nhiên đem khoe tôi. Tôi nhớ mãi nụ cười cô ấy trên những cung đường đôi lần chúng tôi từng qua. Nhưng mọi chuyện đã đổi khác khi cô ấy gặp được chàng trai cô tin là định mệnh của đời mình. Cô gái ấy chấp nhận ngồi một chỗ, lăng xăng chạy bên chàng trai đó, chỉ để chàng ta vững tâm rằng cô nàng sẽ không đi đâu nữa. Ước muốn được bay nhảy, từ đó khép lại.
Và rồi, cũng chính cô gái ấy, khi chàng trai kia tỏ ra bất cần và xua đuổi cô để tập trung hơn vào việc học, đã hăng hái sách vở để được ở bên chàng kia. Học tập là chuyện cả đời. Ai rồi cũng nên theo đuổi một con đường học vấn nào đó. Nhưng học tập vì mục tiêu của một kẻ khác, có nên không em?
Video đang HOT
Ai rồi cũng nên theo đuổi một con đường học vấn nào đó. (Ảnh minh họa)
Chàng ta rành toán, những phép toán và con số phức tạp. Chuyên ngành của em lại chẳng mảy may liên quan. Mọi khó khăn ập đến khiến em mệt đến phát khóc. Em nhắn tin rủ tôi lê la cà phê một chút rồi lại hối hả quay đầu về bàn học. Có nhất thiết phải như thế không em?
Có cần thiết không khi sự cố gắng của ta chưa một lần được người ta để ý tới? Họ nhẫn tâm bước đi và coi như ta chưa từng hiện diện. Em đã tự khi nào hỏi bản thân rằng ở nơi xa ấy, chàng ta đã khi nào biết em đang cố gắng từng ngày chưa?
Tôi biết em dại khờ, biết em giấu tôi chuyện cậu ta có bạn gái người nước ngoài. Tình yêu mà, diệu kì lắm, phải không em? Người ta có thể yêu nhau ngay cả khi bất đồng văn hóa, bất đồng ngôn ngữ. Nhưng yêu nhau, mãi mãi vẫn là yêu nhau.
Người ta đang sống cho hạnh phúc của chính người ta, không màng tới sự chảy trôi của cuộc sống ngoài kia. Bởi cuộc đời mỗi người chỉ có một, chẳng ai được sống tới lần thứ hai. Sao ta cứ mải mê sống vì người khác, sống cho người khác? Hãy sống cho chính mình, em nhé!
Thực tế thì tôi không nghĩ em đang sống cho chàng trai đó. Chỉ là sự ích kỉ và cố chấp của bản thân em khi không tin rằng tình yêu đã vụt mất.
Theo Blogtamsu
Tôi khinh bỉ chính mình khi làm bồ của gái có chồng
Con người ta khi không rơi vào hoàn cảnh sẽ nghĩ mình không bao giờ phạm phải sai lầm như vậy. Thế nhưng khi bị tình yêu làm cho mờ mắt, tôi đã quyết định làm người tình của cô ấy.
Tôi, một gã đàn ông 30 tuổi chững chạc, điềm đạm, công việc ổn... Tôi được nhiều cô gái theo đuổi. Vậy mà, tôi lại đi si mê em, một người đàn bà có chồng và em hạnh phúc bên chồng.
Tôi gặp em trong một lần rất tình cờ. Em làm ở công ty đối tác, được cử đi làm việc, giao dịch với bên tôi. Lần đầu gặp em, tôi như "chết chìm" trong đôi mắt ấy. Em đẹp lạ lùng, có gì đó vừa kiêu sa, vừa hút hồn, bí ẩn mà như mời gọi. Tôi hiểu vì sao em có giá như vậy trong công việc. Có lẽ công ty tuyển dụng được em cũng là một may mắn bởi vì đưa em đi gặp đối tác thì gần như nắm chắc phần thắng. Em chẳng những đẹp, còn khéo léo và thông minh.
Lần đầu tiên đó tôi không thấy em đeo nhẫn cưới. Em còn trẻ lắm, đôi mắt lúng liếng biết cười khiến tôi bối rối suốt cả buổi. Hôm đó về tôi nhắn tin cho em. Tôi như một kẻ mới lớn gặp cô gái mình yêu phải tấn công ra mặt vì sợ mất. Thật bất ngờ là nàng nhắn lại cho tôi cả tối. Điều đó càng làm tôi nghĩ rằng nàng còn là một cô nàng độc thân.
Lần đầu gặp em, tôi như "chết chìm" trong đôi mắt ấy. Em đẹp lạ lùng, có gì đó vừa kiêu sa, vừa hút hồn, bí ẩn mà như mời gọi. (Ảnh minh họa)
Tôi sa vào lưới tình của cô ấy ao ước có được người con gái như thế để yêu và lấy làm vợ. Sau khoảng 2 tháng hẹn gặp nhau, tôi tỏ tình với cô ấy. Nhưng đớn đau thay, đó cũng là lúc cô ấy thú nhận với tôi rằng đã có chồng. Tôi thực sự không thể nào tin nổi điều đó. Cô ấy nói không đeo nhẫn vì công việc hiện tại không thích hợp để làm như vậy. Tôi sững sờ khi biết cô ấy đã thuộc về người đàn ông khác nhưng lại khấp khởi mừng thầm khi cô ấy thú nhận cũng có tình cảm với tôi.
Con người ta khi không rơi vào hoàn cảnh sẽ nghĩ mình không bao giờ phạm phải sai lầm như vậy. Thế nhưng khi bị tình yêu làm cho mờ mắt, tôi đã quyết định làm người tình của cô ấy. Chồng cô ấy đi làm, chỉ cuối tuần mới về, vì thế cô ấy khá rảnh rỗi. Cô ấy tâm sự với tôi rất nhiều. Rằng chồng cô ấy là một người đàn ông tốt nhưng tính tình khô khan. Cưới vì tình yêu đấy nhưng hôn nhân thiếu sự lãng mạn, ngọt ngào thì cũng dần trở nên nhàm chán.
Tôi từng hỏi cô ấy có dám bỏ chồng không, thì cô ấy im lặng. Cô ấy nói gia đình là điều rất thiêng liêng, hơn nữa cuộc hôn nhân này của cô ấy không thể chấm dứt vì bố mẹ hai bên gia đình. Hiện tại cô ấy và chồng vẫn chưa có con là vì chồng cô ấy cứ mải mê công việc. Một người chồng khô khan như vậy nên cô ấy cũng không muốn có con ngay mà tìm niềm vui bên ngoài. Và tôi là người đàn ông khỏa lấp được những thiếu thốn trong lòng cô ấy.
Tôi làm người tình trong bóng tối của cô ấy. Cứ khi nào rảnh rỗi là chúng tôi lại đến với nhau (Ảnh minh họa)
Tôi cũng chẳng hiểu vì sao mình lại có thể ngu muội dấn thân vào mối quan hệ tai ương này như thế. Nhưng tôi không thể dứt ra khỏi cô ấy. Mỗi ngày tôi nhớ đến cồn cào, mê dại. Tôi còn ghen ngược khi cô ấy bên chồng. Khi bắt đầu mối quan hệ ngoài luồng này tôi đã hứa sẽ không làm gì ảnh hưởng tới hạnh phúc gia đình cô ấy bởi vì rõ ràng cô ấy không thể bỏ chồng, nếu tôi chấp nhận thì mới tiếp tục bên nhau. Do quá yêu nên tôi bất chấp tất cả, miễn được bên cô ấy, dù không có danh phận tôi cũng cam chịu.
Tôi làm người tình trong bóng tối của cô ấy. Cứ khi nào rảnh rỗi là chúng tôi lại đến với nhau. Hầu như một tuần tôi và cô ấy ngày nào cũng gặp nhau, ngoại trừ hai ngày cuối tuần. Khoảnh khắc bên cô ấy thật tuyệt vời nhưng mỗi khi rời xa cô ấy trở về tôi lại thấy khinh bỉ chính bản thân mình.
Nhưng giờ đây, mỗi ngày tôi như một kẻ cuồng tình. Tôi khao khát được gặp cô ấy và cảm thấy không thể chịu nổi việc này hơn được nữa. Mới chỉ có hơn 4 tháng mà tôi cảm thấy ghê tởm bản thân mình. Tôi muốn chấm dứt tình trạng này nhưng lại không muốn mất cô ấy. Liệu tôi có nên gặp chồng cô ấy để công khai mối quan hệ này? Có khi nào một cuộc nói chuyện thẳng thắn sẽ giúp anh ta nhận ra rằng cuộc hôn nhân của họ không còn tình yêu và anh ấy nên chia tay để tốt cho tất cả?
Tôi phải làm sao đây? Tôi không muốn mãi như thế này!
Theo Blogtamsu
Vì em biết níu giữ cũng chẳng được gì...vậy nên anh đi đi 4 năm qua không đủ để níu giữ chân anh sao? Mà bây giờ níu giữ cũng có ích gì nữa anh nhỉ. Em chẳng muốn níu giữ một người mà khi trái tim họ đã dành trao cho người khác và níu giữ cũng chẳng được gì anh nhỉ, vậy nên anh đi đi và đừng bao giờ quay lại tìm anh...