Hãy rút kinh nghiệm từ bài học của tôi
Giờ đây tôi cảm thấy thật trống trải và hoang mang, không biết mình nên làm gì để thoát ra khỏi tình trạng bế tắc hiện tại.
Thú thực, tôi cũng không biết câu chuyện của tôi có phải là bài học đắt giá cho bản thân tôi hay không, nhưng nói ra để người khác biết và rút kinh nghiệm, thiết nghĩ cũng là một việc nên làm.
Giờ đây tôi cảm thấy thật trống trải và hoang mang, không biết mình nên làm gì để thoát ra khỏi tình trạng bế tắc hiện tại.
Tôi từng có chồng và một con trai kháu khỉnh, kết quả của mối tình tự nguyện được sự ủng hộ của gia đình và bạn bè. Đã có lúc tôi thầm tự hào về cuộc sống vật chất và thời gian mà chúng tôi có được khi so sánh với những người quen ở xung quanh và luôn tự nhắc mình phải tận hưởng cuộc sống đó trước khi những rủi ro và bất trắc có thể xảy ra. Vì đời người ta ít khi được may mắn và viên mãn lâu dài, mà thường đi kèm với những thăng trầm hay biến cố làm thay đổi vận mệnh hay tình cảm.
Nhưng rồi cho dù tôi có lạc quan và cố gắng động viên mình đến mấy đi nữa thì những mâu thuẫn ngầm trong quan hệ vợ chồng tôi cứ mỗi ngày một lớn hơn. Chúng tôi không cãi vã to tiếng hay xích mích kéo dài mà chỉ đơn giản là mỗi ngày qua đi, chúng tôi ghi nhận về nhau một số điểm không thể hòa hợp. Bây giờ nhìn nhận lại thì lỗi cũng do mỗi người chỉ muốn người kia phải tự hiểu và thông cảm cho mình chứ không phải là ngược lại. Trong gia đình, chồng tôi là người kiếm tiền chính. Mỗi tháng anh đều phải đưa tôi một khoản nhất định để tôi lo trang trải cho mọi chi phí trong nhà. Thời gian đầu tôi chưa đi làm, nhưng có lẽ do được nuông chiều từ nhỏ nên cách chi tiêu của tôi cũng không hợp lý và thiếu tính toán. Đành rằng mọi thứ đều là cho chính gia đình mình, nhưng có nhiều thứ lãng phí không cần thiết, dẫn đến tình trạng anh phải hạn chế dần các khoản đưa cho tôi.
Lẽ ra tôi phải biết tự điều chỉnh và sắp xếp lại việc chi tiêu, nhưng tôi lại ương bướng quy kết rằng anh quá tính toán. Anh bận rộn đi làm và mỗi khi về nhà đều muốn được nghỉ ngơi, còn tôi ngược lại ở nhà cả ngày nên mong anh về thỉnh thoảng đưa tôi đi chơi, gặp gỡ bè bạn. Rạn nứt bắt đầu khi chúng tôi không biết dung hòa những suy nghĩ ấy. Thậm chí anh còn giao kèo với tôi: bạn bè ai người nấy quan hệ, không ràng buộc nhau để khỏi sau này mếch lòng nhau. Kết cục, khi con tôi 2 tuổi, tôi xin đi làm, để tự kiếm tiền cho mình và được giao lưu xã hội. Chúng tôi chỉ thỉnh thoảng đi cùng nhau sang 2 bên nội ngoại, còn lại ít khi đi chung.
Cũng nhiều lúc tôi thật tủi thân vì đi đâu cũng chỉ có 2 mẹ con tôi thôi. Đã có lúc “con cười mà mẹ khóc” khi tôi đưa con đi chơi công viên ngày mồng 4 Tết, nhìn người ta vui vầy đoàn tụ, các ông bố hạnh phúc bên con, còn tôi chỉ vì muốn con mình được vui chơi như các bạn đã phải bày đủ trò để thuyết phục chồng cùng đi. Vậy mà anh cứ lần lữa ngày này qua ngày khác đến lúc tôi không thể kiên nhẫn hơn và dắt con đi một mình. Bạn có thể nghi ngờ chồng tôi có bồ nên mới thờ ơ như vậy, nhưng sự thực anh là người rất chí thú gia đình, chỉ có điều theo kiểu riêng của anh thôi. Anh sẽ chỉ làm những việc mà anh muốn, chứ không phải việc người khác muốn.
Anh có thể nghỉ ở nhà cả ngày để sửa cho tôi cái máy giặt hay trang trí cho con phòng riêng để chơi, anh có thể nấu một bữa ăn thật đặc biệt trong khi tôi và con chỉ lăng xăng làm phụ bếp. Nhưng anh chưa bao giờ có thời gian đưa con ra công viên hay đi chơi đâu đó. Anh muốn về trang trí nhà cửa, nghiên cứu lắp đặt những thiết bị gia dụng mới nhất có trên thị trường, nhưng anh không thể mua tặng tôi một món quà đơn sơ nhất trong những ngày lễ quan trọng nhất… Thậm chí tôi có gợi ý hay trách cứ thì anh cũng chỉ cười “ôi giời, ngày ấy quan trọng gì, thiên hạ cứ đua đòi, phú quý sinh lễ nghĩa”. Cứ như vậy, cuộc sống của chúng tôi trôi đi, ngoài các khoản chi phí chung thì tiền ai kiếm nấy giữ. Ai muốn mua gì thì tự mua, nếu cả hai cùng muốn mua thì chung chia tiền, thậm chí đi ăn tiệm hay đi nghỉ mát cũng “cưa đôi chi phí hoặc em muốn anh cùng đi thì em phải chịu hết”.
Tình cảm của tôi cứ dần dần nguội lạnh với anh, tôi bắt đầu tìm đến những mối quan tâm khác trong công việc và các mối quan hệ mới. Sau này cũng đã có khoảng thời gian ngắn chúng tôi tự dung hòa và chấp nhận suy nghĩ của nhau nhưng có vẻ đã quá muộn. Tôi đã gặp và bị thu hút bởi một người đàn ông khác, tuy tôi có nhận thức được đó là tội lỗi. Thật không may, đúng thời điểm ấy, vợ chồng tôi lại có chuyện bất đồng, lại xuất phát từ sự thất hứa của anh và… giọt nước làm tràn cốc.
Anh thách thức tôi li dị, tôi đã chấp nhận. Tuy khi tôi đưa đơn anh không ký, nhưng anh vẫn giục tôi tiến hành các thủ tục đơn phương (không yêu cầu chia tài sản). Vậy là tôi phải quyết định ra đi. Có rất nhiều chuyện đã xảy ra với tôi sau đó. Vì nhiều yếu tố khác nhau khiến tôi từ bỏ thành phố, nơi có bố mẹ, anh chị và con trai yêu dấu của tôi để chấp nhận dấn thân với hy vọng lập nghiệp ở một nơi khác, ở đầu kia của đất nước. Như phần lớn mọi người tôi cũng vấp phải những khó khăn đời thường: không tiền, không nhà cửa, không người thân bên cạnh. Nhưng tôi lại may mắn sớm xin được việc làm để duy trì và ổn định cuộc sống mới.
Video đang HOT
Tôi gặp lại người đàn ông kia và vội vàng gắn bó tình cảm với anh ta với hy vọng tràn đầy rằng với chân tình và ý thức xây dựng của tôi, chúng tôi sẽ tạo nên được một tương lai bền vững từ những cảm thông thực sự. Anh ta tỏ ra tâm đầu ý hợp với tôi, nhưng tôi luôn lơ mơ cảm nhận thấy một nguy cơ nào đó sẽ làm tôi phải ân hận, anh luôn có gì đó giấu diếm tôi. Rút kinh nghiệm lần này tôi không để mình lệ thuộc tài chính vào anh, nhưng anh luôn muốn độc chiếm tôi và sẵn sàng dùng những thủ đoạn nhỏ nhen nhất để chứng tỏ điều đó. Anh can thiệp thô bạo vào mọi quan hệ của tôi, lục soát điện thoại, máy tính và thời gian của tôi.
Anh sẵn sàng đánh đập tôi thâm tím chỉ vì ghen tuông hoặc tự ái, thậm chí anh ghen cả với con trai của tôi vì tôi luôn tìm cách dành thời gian về thăm con. Công việc của tôi đòi hỏi quan hệ rộng và để làm vui lòng anh tôi đã xin nghỉ việc với dự định cùng anh mở kinh doanh riêng. Nhưng giờ anh tránh né nhắc đến chuyện đó. Anh tỏ ra thờ ơ với những khó khăn tài chính của tôi, tránh né nhắc tới những dự định tương lai với tôi. Đã hơn một lần anh ta bóp cổ tôi dọa giết và sẵn sàng ngồi tù nếu tôi dám từ bỏ anh. Tôi có thể nhờ luật pháp can thiệp vào chuyện này, nhưng thú thực là tôi không muốn bôi xấu anh vì như vậy cạn tàu ráo máng quá.
Giờ tôi lâm vào cảnh “đâm lao phải theo lao”. Tôi đứng ra kinh doanh riêng, một mình, tự biên, tự diễn. Tôi không hề thấy sợ thất bại hay lo ngại mình không làm được, mà tôi sợ sự trống trải và cô đơn. Lần thất bại thứ hai này đánh mạnh vào mọi dũng khí xây dựng lại của tôi. Tôi không thể ích kỷ đón con trai về với mình khi không thể đảm bảo thời gian chăm sóc tối thiểu dành cho con, không có ai để nhờ cậy quan tâm đến con mình dù chỉ là thỉnh thoảng hay đột xuất. Sự nhu nhược của tôi có thể uốn nắn được con trước những cám dỗ đầy dãy hiện nay không?
Tôi cũng sợ luôn cả hoàn cảnh hiện tại, khi mỗi ngày tôi đều nhớ con da diết, nhưng không thể quay về thành phố khi chưa có thu nhập ổn định hay sự nghiệp gì trong tay. Con tôi vẫn đang ở với bố cháu. Sau khi tôi ra đi, chồng tôi đã thay đổi khá nhiều. Anh quan tâm và chăm sóc con chu đáo. Tôi tán thành cách giáo dục con tự lập của anh, dù nhiều lúc thấy hơi nhẫn tâm. Con được ông bà thăm nom chiều chuộng, lại vẫn có mẹ hàng tháng về thăm nên chưa nhận thức được hoàn cảnh hiện tại. Chúng tôi sẽ giấu cháu đến bao giờ đây?
Tôi quá buồn nên viết lại câu chuyện của mình ở đây.
Mong các bạn ai đang có hạnh phúc hãy cảm nhận tường tận hạnh phúc bạn đang có. Gia đình quây quần cũng là niềm hạnh phúc lớn. Hãy lấy tôi làm bài học để cân nhắc kỹ hơn những quyết định tình cảm của mình.
Theo VNE
Hoảng loạn vì cướp cái ngàn vàng của chị dâu tương lai
Bất chấp sự gào thét, cào cấu chống cự rồi khóc lóc van vỉ của chị, tôi vẫn thô bạo xé đến mảnh vải cuối cùng trên cơ thể chị...
Dù cách nhau tới 10 tuổi nhưng anh em tôi vẫn thân thiết như bạn bè cùng trang lứa. Năm ngoái, khi tôi vừa thi tốt nghiệp THPT, lần đầu tiên anh dẫn người yêu về ra mắt gia đình. Dù đã học đại học năm thứ ba, chị vẫn trẻ trung, nhí nhảnh như một nữ sinh THPT. Cao ráo, trắng trẻo, lại ăn mặt có gu, chị xinh đẹp như một người mẫu, không phù hợp chút nào với người đàn ông U-30 bụi bặm, phong trần như anh. Càng ngắm người yêu anh, tôi càng thâm ghen tị. Lớp cấp ba của tôi dù tập trung nhiều hotgirl nhất trường (giờ ra chơi nào cũng có giai lớp bên lè vè lượn lờ sang tán tỉnh) nhưng so với chị, không đứa nào xinh đẹp, quyến rũ bằng.
Thế rồi kỳ thi đại học năm đó, rui rủi thế nào, tôi cũng đỗ đúng vào ngôi trường chị đang theo học. Ngày lên trường nhập học, bố mẹ và anh trai nhờ cậy chị chăm nom chăm sóc tôi. Phần mình, tôi lẽo đẽo ba lô, hòm xiểng theo chị như đứa em nhỏ lên TP.Thái Nguyên trọ học.
Phòng trọ của tôi dưới tầng một cùng một đám sinh viên nam cùng trường, phòng chị trên tầng hai, mấy phòng tắm ở cuối dãy tầng một. Mỗi buổi chiều đi học về, tắm giặt, nấu ăn nên nam nữ ra đụng vào chạm và vẻ đẹp nổi bật của chị không thể thoát nổi những cặp mắt &'super soi' của đám trai mới lớn rạo rực chuyện yêu đương. Biết mối quan hệ của hai chúng tôi, đám hàng xóm cũng ý nhị không bình phẩm về chị mỗi khi có mặt tôi nhưng không ít lần vẫn đến tai tôi những lời bình phẩm về thân thể về đồ lót... mỗi khi chị mặc váy lên xuống cầu thang hay đi tắm buổi tuối. Xin nói thêm rằng, phòng tắm dù cửa rả che chắn kỹ nhưng dù sao vẫn chỉ là những tấm gỗ thông ghép tạm bợ, nếu bên trong bật đèn, người ngồi hứng nước ở vòi nước máy bên ngoài vẫn nhìn trộm được.
Mới đầu, khi nghe những lời như thế, tôi nóng mắt lắm, đã định xông vào gây sự. Nhưng sau khi kiềm chế được cơn nóng giận thì sự tò mò trong tôi lại trỗi dậy. Không biết từ lúc nào, tôi cũng có thói quen xấu là nhìn trộm thân thể chị. Dĩ nhiên, ở lứa tuổi hừng hực giống đực này, những ý nghĩ tội lỗi thật khó kiểm soát.
Về phần mình, chị vẫn coi tôi như cậu em chồng tương lai. Mỗi trưa, mỗi tối chị vẫn nấu cơm cho tôi lên ăn. Hai chị em ríu rít khiến người mới đến có thể nghĩ chúng tôi là một đôi sinh viên "sống thử". Đôi lúc chị đùa vui, giục tôi kiếm cô nào mà yêu đương đi chứ chỉ cắm mặt vào học nó phí tuổi xuân đi. Thường thì tôi chỉ ừ ào cho qua chuyện mà tôi cũng đã thử tán vài ba bạn gái cùng khóa thực, song sau một vài buổi, tôi là người chủ động "giải tán" (không biết có phải vì không cô nào xinh đẹp và tuyệt vời như chị?).
Một lần, không biết có phải do uống thuốc liều, tôi nhìn thẳng vào mắt chị, nói: Vì cô nào cũng xấu hơn chị!
Chị đỏ mặt cúi xuống ăn cơm. Không khí bữa ăn chợt gượng gạo... Dù tự nhiên như chị em ruột, nhưng là một cô gái nề nếp, gia giáo, gần một năm như thế, chưa bao giờ chị có hành động sơ suất trước mặt khiến tôi hiểu lầm hay có cơ hội đụng chạm...
Một tháng đôi lần, cũng có khi cuối tuần, anh trai tôi bắt xe khách vượt gần 200 km lên thăm chúng tôi, đúng hơn là thăm chị. Thường thì sau khi đưa chị đi chơi, đêm khuya anh về phòng tôi nghỉ nhưng những có khi anh ngủ lại phòng chị nếu chị bạn cùng phòng về quê.
Mỗi lần như vậy, trong tôi trào lên sự hờn ghen vô cớ... Chuyện anh chị ngủ với nhau, dẫu khó chịu nhưng với tôi cũng là chuyện bình thường vì trước sau thì anh chị cũng cưới nhau, mà cũng không lâu nữa, ngay cuối năm nay, sau khi chị ra trường.
Thế rồi, một chuỗi các sự kiện xảy ra, như một sự tình cờ mà như ma quỷ sắp đặt. Ngày thứ bảy vừa rồi, cô bạn cùng phòng chị về quê mà anh trai tôi lại bận đi công tác TP.Hồ Chí Minh không lên được. Cả khu nhà trọ chỉ còn phòng tôi và phòng chị sáng đèn. Buổi tối, tôi đi bộ lên ký túc xá sinh nhật bạn học còn cậu bạn cùng phòng trọ cầm chìa khóa đi uống rượu với đám đồng hương.
Gần 12h đêm tôi mới xiêu vẹo mò về đến nhà. Sau khi đập cửa một hồi không được, tôi mới phát hiện ra cửa vẫn khóa - cậu bạn vẫn chưa đi học về. Quay ra hiên móc họng ậm ọe nôn một lúc thì chị bật điện đi xuống. Không biết bằng cách nào, chị cũng dìu được thằng tôi to như con trâu mộng lên phòng, lột giày tất, lấy chậu cho tôi nôn. Trong khi tôi say xỉn nằm hầm hừ trên giường thì chị ngồi bên đắp khăn ướt rồi bật tivi lên xem.
Gần sáng, miệng đắng ngắt, tôi tỉnh dậy tìm nước uống thì chị đã tựa lưng vào thành giường ngủ quên từ lúc nào. Chiếc váy trắng tinh khôi nhưng không đủ che hết cặp đùi chân co chân duỗi đầy khiêu khích. Quên cả việc uống nước, tôi đứng sững, hết ngắm khuôn mặt đẹp như thiên thần, lại ngắm khuôn ngực đang phập phồng dưới lớp vải mỏng và ánh mắt dừng lại lâu nhất ở cặp đùi trắng miết, dài miên man...
Con thú trong người trỗi dậy, không e sợ, tôi khẽ đưa tay ra vuốt nhẹ bắp đùi chị. Không một phản ứng, có lẽ bởi thức trông tôi nên chị chìm vào giấc ngủ sâu? Không bị phản ứng, khiến con thú đã được thả ra, không cách gì nhốt lại...
Bất chấp sự gào thét, cào cấu chống cự rồi khóc lóc van vỉ của chị, tôi vẫn thô bạo xé đến mảnh vải cuối cùng trên cơ thể chị... Một cảm giác chật chội, vướng víu thật khó chịu. Hình như chị đã khóc, đã hét lên? Khi nhu cầu sinh lý được đáp ứng, buông mình nằm xuống cạnh chị, phần người trở lại, tôi mới thấm hết tội lỗi mình gây ra.
Hai hàng nước mắt lã chã nhưng chị cắn môi không bật lên một tiếng nấc. Vụng về, tôi rụt rè chạm nhẹ vào bờ vai chị, muốn thốt lên những lời xin lỗi mà không thể.
Chị quay người lại, không giống vẻ hiền dịu ngày thường, đôi mắt quắc mắt lên đầy căm hận, chị gằn giọng ngắn gọn: "Đi ra ngay".
Lủi thủi xuống cầu thang, khi men trong người đã ra, sự bức bối đã giải tỏa, tôi mới thấy mình thật khốn nạn khi đã cưỡng bức chị dâu tương lai của mình. Không những thế, vẻ bề ngoài phong trần của anh tôi không phải là biểu hiện của người đàn ông từng trải hay do chị quá gia giáo nên dù ngủ cùng giường mà họ chưa một lần vượt quá giới hạn?
Cả ngày hôm sau, rồi hôm sau nữa, chị đắp chăn nằm trong phòng, cô bạn cùng phòng từ quê lên có hỏi gì chị cũng chỉ nói mệt, muốn nằm nghỉ ngơi một mình! Còn tôi, cứ quanh quẩn ngoài cửa mà không dám bước vào đối mặt với chị. Và điều lo sợ nhất cũng đã đến, gọi mãi không thấy chị nhấc máy, anh trai tôi gọi cho tôi, cuống quýt tra hỏi. Càng nghe tôi ấp úng, anh càng vặn vẹo. Không nhận được câu trả lời rõ ràng, anh lo lắng nói sẽ rút thời gian công tác để bay ra thăm chị cuối tuần này.
Tôi thực sự hoảng sợ, không biết sẽ phải đối diện với anh, với chị dâu tương lai của mình ra sao?
Theo VNE
Trai bao "hoảng" vì quý bà ép uống thuốc kích dục, bạo lực sex Bà ta bắt anh uống thuốc kích dục để kéo dài thời gian, bắt anh sử dụng đủ loại đồ chơi bệnh hoạn và trong một lần sex bạo lực, khi anh bị còng tay vào giường, "bà chủ" đã làm anh gặp tai nạn như thế. Ngày tôi quyết định lấy anh, bố tôi có hỏi một câu: "Con đã suy nghĩ...