Hãy quên những gì đã qua
Quá khứ sẽ mãi chỉ là quá khứ mà thôi… (Ảnh minh họa)
Cuộc sống cần một lòng tin sắt đá và càng cần bỏ qua cho những gì đã qua, một người bạn đã khuyên Phương như thế…
Trong chiếc váy xanh có điểm những bông hoa trắng nhỏ xíu, trông Phương lại càng nổi bật giữa đám bạn học cũ. Chẳng là hôm nay là ngày kỷ niệm 15 năm ra trường. Thằng Thịnh – chủ nhà hàng này đã bao thầu toàn bộ bữa tiệc liên hoan. Trong tiếng nhạc, trong những chén rượu chúc mừng, những kỷ niệm của 4 năm đi học cứ ùa về trong lòng mỗi người. Quả thật lúc đó, cả hội con trai lẫn hội con gái đều ca tụng Phương – hoa khôi của lớp cũng là hoa khôi của khoa thi ấy.
Nhiều cây si vô số kể nhưng người mà Phương chọn cuối cùng lại là anh chàng hơn Phương đến cả chục tuổi. Khỏi phải nói khi ấy Phương đã để lại trong lòng nhiều anh chàng sự nuối tiếc, thẫn thờ. Chính bản thân Phương cho đến tận bây giờ không hiểu sao lại có thể yêu một người ít nói, lầm lì đến thế.
Chỉ sau một tuần đi chơi cùng đứa bạn thân là anh chàng có thâm niên đến gần chục năm trong ngành sinh học cứ bám riết lấy Phương. Từ ghét rồi dần dần Phương nảy sinh tình cảm có thể do sự kiên trì mòn mỏi không ngừng chờ người đẹp suốt tối này đến tối khác khiến Phương động lòng chăng? Hay bó hoa hồng cùng người tặng ướt như chuột lột dưới trời mưa tầm tã?
Quả thật Phương đã không lầm. Kiên là người chồng tốt thực sự, với anh luôn chỉ có hai từ gia đình. Ngày Phương sinh con đầu lòng cho đến đứa thứ hai đều một tay chồng chăm sóc. Kiên bảo được chăm sóc vợ con là niềm hạnh phúc duy nhất của anh.
Thế nên trong ngày hôm nay, bọn bạn mới bầu Phương là người đàn bà hạnh phúc nhất. Vừa có một người chồng giỏi, có địa vị trong xã hội lại có hai đứa con ngoan ngoãn, Phương còn thứ gì là không có nữa đâu. Được cùng chồng đi du lịch khắp nơi khắp chốn và Phương như bà hoàng trong căn biệt thự. Phương hạnh phúc nhưng trong chuỗi hạnh phúc ấy có những lúc ánh mắt của Kiên nhìn Phương có điều gì đó khiến cô phải suy nghĩ. Giác quan thứ sáu của một người vợ khiến Phương luôn cảm thấy có điều gì đó lo lắng nhưng trong ngày vui hôm nay mọi lo lắng ấy đều tan biến. Phương tự nhận mình quả là một người đàn bà may mắn.
Đôi mắt Phương sáng long lanh trong hạnh phúc trào dâng khiến cốc rượu trên tay hơi chếch choáng. Phương cùng đám bạn bước ra khỏi nhà hàng nhưng giọng người đàn ông ngồi ở góc cửa bước vào nhà hàng khiến Phương gần như tỉnh rượu:
- Sao bao nhiêu năm mà giờ em vẫn thế, vẫn dịu dàng, trong sáng như ngày nào.
- Anh nói thế chứ cuộc đời đã xô đẩy em để giờ gặp anh, em còn thấy ngại.
Video đang HOT
- Giọng người con gái nhẹ nhàng, e ấp.
Phương và cả mấy đứa bạn thân không thể tin nổi vào mắt mình, trước mắt Phương, người đàn ông ấy không ai khác lại là Kiên – chồng của cô. Phương lặng người. Chới với.
Cuộc sống cần một lòng tin sắt đá và càng cần bỏ qua cho những gì đã qua… (Ảnh minh họa)
Trong một phút làm chủ bản thân, cô chạy nhanh ra khỏi nhà hàng đó mà không biết mình sẽ đi đâu. Thế mới biết chẳng ai nắm tay được từ tối đến sáng, nhất là khi hạnh phúc lại càng trở nên mong manh giữa thời đại công nghiệp. Một người chồng luôn chỉ biết đến hai từ gia đình nay lại ngồi tâm sự cùng một người phụ nữ khác. Phương còn nghe rõ mỗi tiếng nấc lên của người phụ nữ và trước mắt Phương người phụ nữ ấy đang gục đầu vào vai chồng cô để thổn thức.
Trái tim Phương như tan nát, Phương khóc mặc kệ ánh mắt soi xét của những người xung quanh. Ngày hôm nay trời đất như quay cuồng đảo điên và nhát dao này như một đòn chí mạng vào trái tim đang hừng hực hạnh phúc của Phương. Trong ngàn lời an ủi, trong vạn lời sẻ chia, Phương không biết làm gì tiếp theo đây.
Đôi mắt đẫm lệ, bước chân mỏi rời trong sự đau khổ. Sự phản bội quá kín đáo, Phương tự thấy ghê tởm hắn, thì ra ánh mắt nhìn của Kiên với vợ là có vấn đề. Phương đã cảm nhận đúng. Nhưng dù có đau khổ đến mấy, cô vẫn phải trở về nhà, còn hai đứa con, còn cuộc sống ở phía trước của cô nữa.
Sau một ngày trời tắt máy, nghe những lời khuyên của bạn bè, Phương đã bình tâm hơn nhưng nỗi đau vẫn đang không ngừng nhân lên gấp bội trong lòng cô. Phương trở về ngôi nhà của mình, hai đứa trẻ ùa đến đón mẹ, còn Kiên vừa cảm ơn các bạn đã đưa Phương về đến nhà, anh vừa đóng cửa cùng vợ vào nhà. Một cảm giác nặng nề bao trùm lên căn nhà rộng rãi, không khí như đang bị nén lại, phải đến khi đưa các con đi tiếp đến lớp học thêm, Kiên mới chủ động nói chuyện với vợ: “Anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện về anh và người phụ nữ đó.
Thực ra đó mới chính là mối tình đầu của anh. 3 năm cấp 3 rồi 5 năm Đại học cả thảy bọn anh đã có 8 năm để yêu nhau. Anh không thể diễn tả tình yêu với cô ấy như thế nào, nhưng chỉ biết khi ấy anh đã nguyện trở thành một người chồng của cô ấy đến suốt đời.
Rồi khi tai họa ập đến nhà Thanh lúc nào không hay, bố cô ấy bị bắt vì tội tham nhũng. Bố đi tù, nhà bị tịch thu, từ chỗ là một sinh viên xuất sắc của khoa, Thanh học sút đi trông thấy, dù nhận được sự giúp đỡ của rất nhiều người nhưng với 3 đứa em đang tuổi ăn học, Thanh không thể ngồi yên. Đi ở nhà thuê mà trong túi chỉ vẻn vẹn vài đồng bạc, anh đau khổ nhìn cô ấy mà không giúp đỡ được nhiều.
Khó khăn lại chồng chất khó khăn, cuối cùng Thanh cũng không thể hoàn thành hết năm cuối Đại học. Để cứu vãn tình thế khi đó, Thanh đành chấp nhận lấy một người chồng lớn hơn mình đến hai chục tuổi miễn sao anh ta chu cấp đủ cho gia đình cô. Khỏi phải nói giải pháp đó là tối ưu lúc bấy giờ, chỉ khổ cho Thanh, cho tình yêu của bọn anh.
Rồi cô ấy theo chồng định cư bên nước ngoài. Trái tim anh gần như tan vỡ, phải sau gần 3 năm sau cho đến khi gặp em. Quả thật nhìn em khi đó anh có cảm giác như Thanh đang trở lại với anh bởi em có quá nhiều điểm giống Thanh.
Và vài tháng trước, Thanh trở về sau bao nhiêu xa cách. Giờ cô đã trắng tay, không chồng, không con. Còn nỗi đau nào hơn với một người phụ nữ không thể sinh cho mình những đứa con.
Anh đồng cảm với cô ấy nhưng không phải để quay lại với tình cũ. Dù bọn anh lúc đó đã làm em mất mặt và làm trái tim em đau đớn, nhưng thú thực anh chưa bao giờ có ý phản bội em. Được sống với em và có hai mặt con, anh hiểu là mình đã tìm được một người tâm đầu ý hợp. Em tha thứ cho anh dù anh phải chịu hình phạt lớn đến cỡ nào”.
Phương còn biết nói gì đây, cô cũng là một người phụ nữ và cô thông cảm với chị ấy – mối tình đầu của chồng cô. Không biết anh có nói thật hay không nhưng sao từng câu từng chữ của anh, Phương tin đến thế. Cuộc sống cần một lòng tin sắt đá và càng cần bỏ qua cho những gì đã qua, một người bạn đã khuyên Phương như thế và giờ Phương phải là người biết quên đi mọi thứ. Gia đình cô sẽ lại hạnh phúc dù thỉnh thoảng sóng gió có làm con thuyền hạnh phúc chao đảo đi chăng nữa, cánh buồm của cô sẽ khiến con tàu gia đình đi đúng hướng và những gì của quá khứ sẽ mãi chỉ là quá khứ mà thôi.
Theo HPGĐ
Vì một đêm mưa gió
Trong một đêm mưa gió, anh đến với tôi và nói "Chúng ta có con đi em, có con rồi sẽ giải quyết được tất cả". Tôi đau đớn, nước mắt chảy trào hai khóe mi... trong nỗi đớn đau, tuyệt vọng, bế tắc khôn cùng, chúng tôi đã hoàn toàn thuộc về nhau đêm hôm ấy.
Hôm nay, khi tôi đọc bài tâm sự "Anh nỡ chối bỏ giọt máu của mình sao?", tôi đã bật khóc bởi vì tôi thấy hình ảnh của chính mình trong câu truyện đó.
Cũng như người bạn gái ấy, tôi cũng có một tình yêu, chúng tôi yêu nhau và hứa hẹn thật nhiều. Tôi yêu và tin anh và phải chăng chính lòng tin đó đã khiến tôi trả giá trong suốt cuộc đời còn lại của mình.
Anh đã từng nói với tôi "Ngày cưới của chúng ta phải thật linh đình, sẽ có một chương trình nhạc sống thật hoành tráng cho bạn bè mình" và biết bao dự định của chúng tôi sau ngày cưới... Nhưng ở đời không phải điều gì cũng theo ý mình...
Tôi là người con gái đa tài và hơi chút nhan sắc, ở địa vị nào tôi cũng hơn người ta về một chút nào đó kể cả công việc. Do đó không tránh khỏi sự đố kỵ, ghen ghét... bởi vậy mà đã có rất nhiều câu chuyện xấu xa được dựng lên cho tôi. Miệng lưỡi thế gian không thể tránh khỏi... và những "điều xa tiếng xấu" được đồng nghiệp, những người bạn "mặt người dạ thú" thêm thắt đã đến tai mẹ và những người trong gia đình anh.
Trong nỗi đớn đau, tuyệt vọng, bế tắc khôn cùng ấy, chúng tôi đã hoàn toàn thuộc về nhau đêm hôm đó
Mẹ anh biết chuyện và cũng không cần tìm hiểu thực hư ra sao và bà bắt ép anh phải rời xa tôi, không được tiếp tục với mối quan hệ này nữa. Anh đã giấu tôi một thời gian rất dài đến khi tôi biết được sự thật thì anh mới thú nhận sự thật rằng " Mẹ muốn chúng ta chia tay". Tôi như khuỵ ngã hoàn toàn vì tôi bất lực, tôi đã tìm mọi cách để chứng minh rằng, tôi không phải là loại người trong câu chuyện mà mọi người bịa đặt, thêm thắt ấy... Và anh cũng nói "Anh sẽ có cách trả lại sự trong sạch cho em" nhưng trước sự cố gắng và quyết tâm của hai đứa thì người ngoài lại càng đồn thổi những câu chuyện không hay về tôi khiến tình hình đang nước sôi lửa bỏng lại càng căng thẳng hơn...
Tôi và anh bất lực và mặc kệ cho số phận. Anh cũng đã tranh luận với mẹ anh, đã giận dỗi khi mẹ anh cứ một mực không nghe những lời thanh minh của con trai mình... và trong một đêm mưa gió, anh đến với tôi và nói "Chúng ta có con đi em, có con rồi sẽ giải quyết được tất cả". Tôi đau đớn, nước mắt chảy trào hai khóe mi... trong nỗi đớn đau, tuyệt vọng, bế tắc khôn cùng ấy, chúng tôi đã hoàn toàn thuộc về nhau đêm hôm đó.
Tôi không biết trách số phận hay trách chính mình quá hèn yếu? Khi tôi nói với anh rằng, tôi đã mang trong mình giọt máu của anh thì cũng là lúc anh thờ ơ, hờ hững với tình cảm của tôi. Anh đã nói với mẹ anh về chuyện giữa hai chúng tôi nhưng mẹ anh nhất quyết không nghe... và bà chỉ nói một câu ngắn gọn "Nếu thích thì đón nó về chứ không cưới xin gì hết". Lòng tôi đau như cắt... Anh đã ngồi bên tôi hàng giờ đồng hồ và chỉ ôm lấy tôi mà khóc. Tôi biết phải làm sao đây? Trong một phút nhẹ lòng, tôi đã đánh mất chính mình và trong phút giây đau khổ nhất, tôi đã tìm đến cái chết... Nhưng anh đã không cho tôi làm điều đó. Anh hứa sẽ không bỏ rơi tôi, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi, yêu thương và bảo vệ tôi như chính lúc này.
Nhưng rồi, anh lại nhẹ nhàng như van xin tôi "Hãy cho anh có được một đám cưới như mình đã hứa với nhau đi em! Hãy vì anh, vì mẹ, vì chúng ta mà hãy làm lại từ đầu em nhé!". Tại sao tình yêu lại đau đớn như vậy? Phải chăng tôi đã quá yêu anh? Tôi đã mù quáng yêu anh mà không giữ nổi bản thân mình... Tôi nghe anh và vì anh nên đã quyết định bỏ đi đứa con của mình và tự nhủ với lòng mình, sẽ làm lại từ đầu, sẽ bắt đầu lại như những ngày xưa ấy...
Tôi lặng lẽ giấu đi những giọt nước mắt
Thời gian trôi đi tôi vẫn không thể nguôi ngoai được những nỗi đau mà tôi đã trải qua. Tôi đã khóc rất nhiều và càng đau đớn hớn khi tôi nhận ra anh đã nghe lời mẹ và bỏ rơi tôi. Trong khi đó, tôi vẫn yêu, vẫn hi vọng, vẫn đặt niềm tin rất lớn vào anh...
Anh giờ đây cũng không yêu ai, không đến với người con gái nào khác. Hôm qua, anh nhắn tin cho tôi "Em hãy là em như ngày nào em nhé!"... Đọc từng câu, từng chữ mà nước mắt tôi lại rơi. Vâng, tôi vẫn là tôi của ngày nào, tôi không hề thay đổi tình yêu của mình, không hề thay đổi những gì thuộc về bản chất của mình bao nhiêu năm nay... nhưng làm sao tôi có thể vượt qua được những nỗi đau mà tôi đã trải qua?
Tôi đã phải trả giá quá đắt cho sự lầm tin của mình. Rồi đây, vết thương lòng ấy sẽ chẳng bao giờ nguôi ngoai trong tâm hồn mình... Tôi lặng lẽ giấu đi những giọt nước mắt, ngậm ngùi trong đắng cay và chỉ muốn hét lên với anh rằng "Em phải làm gì để sống hết cuộc đời còn lại đây anh?"... nhưng tôi không thể...
Mỗi con người là một số phận. Tôi viết ra câu chuyện buồn của mình, chỉ mong sao các bạn đừng như tôi, đừng mù quáng trong tình yêu như tôi để rồi phải trả một cái giá quá đắt cho cuộc đời của mình!
Thịnh Nguyễn (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Anh nỡ chối bỏ "giọt máu" của mình sao? Anh bỏ lại tôi và sinh linh bé nhỏ của mình đang lớn lên trong bụng từng ngày. Người đàn ông ấy, người đã hứa hẹn cùng tôi đi hết cuộc đời này đã dứt áo ra đi, bỏ lại mình tôi và sinh linh bé nhỏ của mình đang lớn lên trong bụng từng ngày. Khi đọc được bài viết "Vì hiểu...