Hãy quay trở về bên anh, em nhé!
Em à, anh biết phải bắt đầu như thế nào nhỉ? Cũng giống như tình cảm của anh và em vậy, nó kết thúc khi chưa bao giờ bắt đầu đúng không em?
Anh còn nhớ ngày đầu tiên anh xa gia đình theo học tại một ngôi trường Cao đẳng ở một nơi mà anh chẳng ưa tẹo nào, thậm chí là ghét nữa… Anh bỡ ngỡ bước xuống xe mà chẳng biết đi đâu về đâu thì tình cờ anh gặp chú ấy – người sau này là chủ nhà trọ của chúng mình đó em. Chú ấy đã hỏi anh về chỗ chú ấy ở không? Và anh đã nhận lời một cách rất nhanh, vì lúc đó anh cũng chẳng biết đi về đâu giữa biển người mênh mông, giữa mảnh đất xa lạ này…
Và rồi anh gặp em, em đã ở đó trước anh vài ngày, khi vừa bước chân đến dãy nhà trọ anh đã bắt gặp ánh mắt em nhìn anh, lúc đó anh có một cảm giác gì đó rất ngượng ngùng với cái cách em nhìn anh. Có lẽ với một thằng con trai mới chập chững bước vào đời, xa vòng tay yêu thương của gia đình thì mọi thứ với anh đều rất lạ lẫm…
Anh với em học khác buổi, vì thế cơ hội tiếp xúc cũng chẳng nhiều, hoặc cũng có thể vì anh không muốn tiếp xúc. Anh không biết vì sao nữa, có lẽ vì bản tính của anh, anh là con người lạnh lùng, không bao giờ thể hiện cảm xúc ra bên ngoài. Rồi thời gian cứ thế trôi đi, em vẫn quan tâm, hỏi han anh nhiều thứ, giúp anh có thể hoà nhập với môi trường xa lạ này, nhưng anh vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt trước những lời quan tâm, hỏi han đó từ em, mặc dù trong lòng anh rất muốn thân thiện với em hơn, nhưng anh không biết vì sao anh lại không thể hiện được điều đó ra bên ngoài…
Rồi đến một hôm, anh nhớ hôm đó anh đau nặng lắm, anh đóng chặt cửa phòng mình nằm suốt một ngày không ra ngoài, có lẽ em nhận ra điều gì khác lạ, em đã gõ cửa phòng anh hỏi anh như thế nào, anh gắng gượng mãi mới có thể ra mở cửa phòng mình. Rồi em bước vào, vẫn khuôn mặt đó, vẫn dáng người đó, nhưng hình như trên nét mặt em thoáng chút vẻ âu lo, vì trước mặt em anh giờ là một con người thiếu sức sống và mệt mỏi…
Video đang HOT
Khi anh nhận ra được điều đó thì đã quá muộn, anh biết đi về đâu để tìm em bây giờ? (Ảnh minh họa)
Em không nói gì mà nhẹ nhàng đến bên anh, đặt bàn tay nhỏ nhắn lên trán anh, em hoảng hốt kêu lên: “Anh bị ốm rồi, sao anh không nói cho ai biết mà đóng cửa nằm hoài trong phòng vậy? Bộ anh không muốn sống nữa hả?”. Anh chỉ im lặng nhìn em mà chẳng nói gì, có lẽ vì anh đã quá mệt. Suốt hai ngày sau đó, em quan tâm chăm sóc anh ân cần chu đáo, cái cách mà chỉ có mẹ anh chăm sóc cho anh những lần anh bị ốm khi còn ở nhà. Anh nhớ lắm, nhớ lắm em à, nhớ những lần một, hai giờ sáng mà em vẫn chạy qua phòng anh, đặt bàn tay nhỏ nhắn của em lên trán anh, xem anh bớt sốt chưa? Anh biết chứ, anh biết hết em à, nhưng anh giả vờ ngủ như không hay biết gì. Anh thật sự rất xúc động vì đây là lần đầu tiên anh được một người con gái quan tâm, chăm sóc như vây…
Sau lần đó, anh và em có thân thiết với nhau hơn, nhưng cũng chẳng hiểu vì sao mà dần dần anh lại tỏ ra lạnh lùng như xưa, như trước lúc anh bị ốm. Sau đó, em đã giả làm một người nhầm số để làm quen với anh, anh đã rất vui với người đó mà không biết rằng người đó chính là em, người mà vẫn hàng ngày quan tâm anh nhưng anh thì luôn tỏ ra thờ ơ…
Chuyện gì cũng không thể giấu mãi được đúng không em? Rồi một ngày anh phát hiện ra người đó chính là em, anh giận em lắm, anh nhớ lúc đó em khóc và xin lỗi anh rất nhiều, em nói em làm như vậy chỉ muốn được làm quen với anh, muốn được trò chuyện với anh mỗi ngày… Anh quay mặt đi chẳng nói gì cả. Ngay ngày hôm sau anh lẳng lặng chuyển trọ đi nơi khác vì một lý do hết sức trẻ con là anh không muốn gặp mặt em nữa…
Anh chuyển đến nơi ở mới, nơi mà không có em, không còn ai quan tâm đến anh như em nữa. Thời gian cứ thế trôi đi, cũng đã hơn ba tháng kể từ ngày anh chuyển đi, anh cảm thấy buồn, cô đơn nhiều lắm… và anh lại nhớ đến em, anh nhớ những lúc em quan tâm, hỏi han anh… Nhớ những lúc anh ốm đau luôn có người bên cạnh anh…
Cứ mỗi khi đêm về, anh thường nằm suy nghĩ miên man, anh lại nhớ đến em, nhớ đến em nhiều lắm. Anh quyết định liên lạc lại với em nhưng không được, vì em đã đổi số điện thoại, anh quay về nơi trọ cũ tìm gặp em, nhưng lúc đó em cũng đã chuyển đi nơi khác rồi. Mọi người cũng không biết vì lý do gì mà em lại chuyển đi đúng sau khi anh chuyển đi được một tuần. Anh lầm lũi quay bước đi mà quên không chào hỏi được ai một câu, anh thấy mắt mình nhoè đi… Anh đã khóc, khóc vì anh biết anh đã đánh mất một người con gái mà suốt cả cuộc đời này chắc anh sẽ không quên được. Người con gái lần đầu tiên làm con tim anh phải thổn thức, chỉ có điều khi anh nhận ra được điều đó thì đã quá muộn, anh biết đi về đâu để tìm em bây giờ?
Không biết em có đọc được những lời này của anh hay không nhưng anh vẫn hy vọng. Anh muốn qua chuyên mục Bạn trẻ – Cuộc sống gửi những lời này của anh với hy vọng em sẽ tình cờ đọc được, và hãy quay trở về bên anh, em nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mong bình an luôn bên anh
Hai giờ sáng ngày 24 tháng 7 năm 2011, máy bay cất cánh đưa anh Cá heo của nó qua Sing để phẫu thuật, nó chẳng biết làm gì cả. Nó nhớ anh và hy vọng anh sẽ bình an trở về Sài Gòn với nó.
Từ nhỏ, anh đã lớn lên ở làng trẻ SOS, anh chẳng có người thân nào trên đời này cả. Anh qua chữa bệnh nhưng cũng chỉ có một mình, tội nghiệp anh. Nó cũng muốn qua bên ấy cùng anh, chăm sóc cho anh nhưng nó lại không thể. Anh nói anh đi hai tuần anh sẽ về.
Có thể anh chẳng còn nhớ gì nữa cả, bác sĩ nói 70% trí nhớ của anh sẽ không còn, vậy là anh sẽ quên nó, nó biết làm sao đây? Nó không muốn thế đâu. Tối qua chia tay anh, nó chỉ biết khóc, nó chẳng nói được câu nào ra hồn cả. Nó viết lên đây, nó chắc chắn là anh không thể đọc được, nó chỉ viết lên cho nhẹ lòng thôi. Nó đang rất lo lắng cho anh, nó nhớ anh và nó muốn anh sớm về gặp nó.
Nó sẽ nói cho anh nghe suy nghĩ thật trong lòng nó, rằng từ lâu anh đã có một vị trí nhất định trong tim nó rồi, chỉ là do nó sợ, nó không đủ tự tin đến bên anh vì anh hơn nó quá nhiều. Nó sợ anh sẽ coi thường nó, coi thường gia đình nó và nó sợ anh sẽ rời xa nó, sẽ ném nó vào sọt rác. Anh đi rồi, nó mới nhận ra nó đã sai. Nó sai thật rồi anh à. Xin ông trời đừng cướp đi trí nhớ của anh tôi. "Chúc anh may mắn, sớm quay về bên em, để chúng mình cùng viết nên một câu chuyện tình có hậu anh nhé! Nhớ anh".
Chỉ lần này nữa thôi em nhé! Anh nhớ có lần em nói với anh: "Đ đừng gọi Y là em, Y không thích đâu..." nhưng đã bao lần anh làm em buồn, đã bao lần anh gọi em bằng từ đó dù biết rằng nó dùng cho những đôi lứa yêu nhau, còn anh với em chỉ là bạn thân thôi phải không em! Hãy cứ cho anh gọi...