“Hãy ôm em đến hết cuộc đời!”
Chị bật đứng dậy, tiện tay vớ lấy ly nước cam chưa kịp uống tạt thẳng vào hai bộ mặt đáng nguyền rủa kia. Chị bước đi đầy căm hờn…
Chị một tay xách chiếc vali nặng trịch, một tay dắt theo đứa con trai vẫn chưa hết ngơ ngác và lo sợ, đi như chạy ra khỏi nhà, không quay nhìn lại. Chưa bao giờ hai từ “li hôn” lại mảy may xuất hiện trong suy nghĩ của chị, nay sẽ thành sự thật.
***
Chị lấy chồng năm 22 tuổi, chồng chị là một trinh sát hình sự, một công việc đầy nguy hiểm nhưng đáng trân trọng. Cuộc sống gia đình của một trinh sát không bình lặng như những gia đình khác, bởi anh thường xuyên có những chiến dịch đột xuất và bí mật. Lấy nhau đã lâu, nhưng chẳng bao giờ chị thôi thấp thỏm, lo lắng mỗi lần anh xuất kích. Bạn bè cứ hay trêu đùa chị “lúc nào cũng đi bí mật thế, cẩn thận không chồng cắm sừng cho lúc nào không biết!” nhưng chị chẳng để tâm, vì trong chị luôn luôn có niềm tin tưởng tuyệt đối với chồng.
Cách đây hơn một tháng, trong một đợt truy quét tội phạm ma túy, anh bị thương khá nặng. Chị xót xa nhìn những vết thương chằng chịt trên cơ thể chồng, tựa như chính chị bị những vết đau đâm thấu. Khi những vết thương chưa lành hẳn, anh đã đòi ra viện. Từ lúc đó, anh như trở thành con người khác. Chị thường bắt gặp lúc anh lén ngắm nhìn mẹ con chị chơi đùa, lúc ngồi bên giường đắp lại chăn cho con, vân vê mái tóc thằng bé. Nhưng lại tỏ ra lạnh lùng mỗi khi chị tiến đến gần. Chị mơ hồ cảm thấy có điều gì là lạ.
Video đang HOT
***
Quán cafe nơi anh hẹn gặp chị là một quán nhỏ vắng vẻ, không quá xa căn nhà của vợ chồng chị đang sống. Chị tủm tỉm nghĩ thầm: “Anh hôm nay lãng mạn quá, lại hẹn chị đi uống cafecơ đấy!”. Chị diện một bộ cánh đẹp, tung tẩy đến cuộc hẹn. Trông thấy chị tiến lại gần với nụ cười dịu dàng quen thuộc, anh liền khoác tay một phụ nữ trẻ tuổi ngồi bên cạnh mà đến giờ chị mới kịp nhận ra. Ngỡ ngàng, chị đứng sững nhìn anh, không biết phải nghĩ gì. Anh nhẹ nhàng: “Em ngồi xuống đi, anh có chuyện cần phải cho em biết”. Chị ngồi đối diện với anh và người phụ nữ kia, đầy nhẫn nhịn và kiềm chế để lắng nghe hết câu chuyện. Anh nói: “Đây là Hiền, đồng nghiệp của anh. Sau tất cả những gì vừa xảy ra, anh thấy cuộc sống thật ngắn ngủi và mong manh, anh không thể tiếp tục sống với em nữa, anh muốn sống hết mình bên cô ấy. Anh yêu cô ấy cũng được một thời gian rồi…”, nước mắt bắt đâu lăn dài trên má Hiên: “Vậy anh muốn em chấp nhận chuyện này à? Anh muốn em làm thế nào?”. Anh bình tĩnh: “Mình li hôn nhé!”.
Chị quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh anh, cô ta nhỏ nhẹ: “Chị cho em xin lỗi. Em tin sau này chị sẽ hiểu”. Ánh mắt cô ta có vẻ xót xa và có điều gì đó uẩn khúc mà chị không thể hiểu, chỉ biết chị đang giận dữ đến tột độ, máu chảy rần rật trong huyết quản chị, mặt chị nóng bừng lên. Chị bật đứng dậy, tiện tay vớ lấy ly nước cam chưa kịp uống tạt thẳng vào hai bộ mặt đáng nguyền rủa kia. Chị bước đi đầy căm hờn.
Mấy ngày sau anh vẫn không về nhà, chị khóc ròng, chìm đắm trong suy tư, cứ nghĩ rồi lại đau, đau rồi lại nghĩ. Suốt mấy ngày, chị cứ hồi tưởng lại mãi những kỷ niệm của hai người, rồi lại nghĩ đến những biểu hiện lạ thường của anh. Niềm tin của chị đã lung lay, nhưng chị không dám tin chồng đã ngoại tình, trong chị đầy những mâu thuẫn giằng xé. Chị ôm lấy cái điện thoại, cứ 5 phút chị lại bấm máy một lần, những con số quen thuộc của một người thân thuộc. Chỉ có những tiếng tút dài đáp lại chị.
Bỗng có tiếng chuông cửa, chị bừng tỉnh chạy ra mở. Đứng trước mặt chị không phải là anh. Người đưa thư giao cho chị một phong bì có ghi tên chị rồi đi ngay. Chị hụt hẫng quay trở vào, mở phong bì, chết lặng khi nhìn thấy tờ đơn ly hôn có sẵn chữ ký của chồng. Từ lúc đó, chị thôi không cố gắng trả lời những câu hỏi cứ lặp đi lặp lại của con: “Bố đâu rồi hả mẹ?”. Chị chỉ biết ôm lấy nó khóc ngất đi trong đau đớn và suy sụp. Không biết hai mẹ con chị đã ngồi như thế trong bao lâu, chị mơ màng nghe tiếng con lay gọi, nhưng chị không thể cử động được. Đến khi tỉnh dậy, thằng bé đã ngủ gục trong lòng chị từ bao giờ, trời đã sáng rõ. Chị gọi con dậy, gói ghém đồ đạc. Bỏ lại trên bàn tờ đơn ly hôn đã ký, chị dắt tay con ra bước ra khỏi nhà.
Tiếng rao của thằng bé bán báo làm chị giật thót bởi một linh cảm chẳng lành. Thả rơi cái va li xuống đất, buông tay con, chị gọi giật thằng bé bán báo và mua một tờ. Những dòng chữ cứ nhòa dần đi nhảy múa trước mắt chị… Giờ thì chị đã hiểu…
***
Mở cửa phòng bệnh, bước vào, chị ngạc nhiên khi thấy Hiền – cô gái chị gặp trong quán cafe, đang lúi húi với những cặp lồng, cốc, thìa… Cô gái nghiêm nghị không chải chuốt, trông chững chạc trong bộ cảnh phục, ngước nhìn chị bằng con mắt đầy cảm thông và chia sẻ. Hiền kể cho chị nghe về cuộc truy bắt tội phạm ma túy mà chồng chị đã tham gia, đó là những tội phạm vô cùng nguy hiểm và liều lĩnh. Kẻ gây ra những vết thương mang mầm bệnh cho anh đã bị bắt. Nhưng anh thì phải nằm điều trị và theo dõi ở đây trong khi đợi kết quả cuối cùng. Anh rất yêu gia đình và không muốn làm khổ mẹ con chị, anh đã nhờ Hiền cùng thực hiện kế hoạch đó để đẩy chị ra xa anh. Chị xúc động nắm tay Hiền, không nói nên lời.
Đứng từ xa chị trộm nhìn chồng, anh đang ngồi trên ghế đá của bệnh viện, mắt nhìn đăm chiêu ra xa, vẫn cái vóc dáng thân thương với mái tóc dày và lòa xòa, chắc đã lâu không cắt khiến khuôn mặt anh trông càng trở nên gầy nhỏ và xanh xao hơn. Chị khẽ khàng bước lại gần. Anh quay lại, bắt gặp đôi mắt ngân ngấn nước của chị, đầy bất ngờ và xúc động, anh đứng dậy vòng tay ôm chặt lấy người vợ thân thương. Chị òa khóc, trái tim chị đập từng nhịp thổn thức: “Hãy ôm em đến hết cuộc đời này anh nhé!”.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mong chờ đến ngày được gặp em
Giá như bây giờ anh đang ở bên em, anh sẽ ôm em thật chặt vào vào lòng và anh sẽ gửi vào môi em những nụ hôn thật dài và những lời nói thì thầm bên tai em rằng "em yêu ơi. Anh nhớ và yêu em nhiều lắm".
Đã được một tháng anh đã xa ánh mắt, xa nụ cười và cả nụ hôn của em và mà anh cứ ngỡ như anh đã xa cả một thế kỷ rồi chứ. Anh lúc nào cũng nhớ và yêu em. Khi giai điệu bài hát "Và như thế ta đã yêu" vang lên: "Mỗi lần em khóc anh đến bên thật hiền lành, mỗi lần em hát anh đến bên cười âu yếm và anh đến bên em khi trong em đày nước mắt, anh đã cho em niềm tin. Mỗi lần như thế em thấy anh thật tuyệt vời, mỗi lần như thế em thấy tim mình xao xuyến và em đến khi trong anh đầy e ấp, em đã trao anh tình yêu...".
Dường như nỗi nhớ ấy nó được tăng lên theo thời gian thì phải. Và giờ đây anh yêu em rất nhiều "Và anh thầm ước sống chiếc bóng được bên em đi khắp nơi, anh ước là ánh trăng để chiếu soi lối em về, anh ước chỉ có thế mãi bên em người yêu ơi, tình yêu anh dành cho em"
Mỗi lúc anh không làm việc là mỗi lúc anh luôn nghĩ về một cô bé mà anh đã từng yêu đang ở một nơi rất xa anh. Lúc đó anh cứ muốn mình là "Tôn Ngộ Không" để bay đến ở bên em và sẽ không bao giờ xa em nữa.
Hàng ngày anh đều mong chờ cảnh hoàng hôn đến và thời gian trôi qua thật nhanh để đến 21h được ngồi chat cùng em. Và giờ đây anh mong cho thời gian trôi qua thât nhanh để đến rạng sáng ngày 29/4 để anh được gặp lại em yêu sau 37 ngày vắng em.
Ngày anh được gặp em anh sẽ cho em đi ngắm cảnh bình minh khi mặt trời vừa lên, anh sẽ đưa em đi khắp nơi mà nơi đó thuộc về quê hương của anh. Quê hương của anh không đẹp, không náo nhiệt nhưng nó có thể giúp em được sống bên anh như một câu chuyện cổ tích. Nhớ và yêu em nhiều! Anh yêu của em Hoài Linh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy để ta quên nhau Ông già ơi, ngày xưa em vẫn gọi anh thân thương như thế, nên em muốn lần nữa gọi anh, lần cuối cùng. Ngày qua ngày, anh làm em càng lúc càng thấy bị tổn thương. Mình đã chia tay lâu lắm rồi anh? Sao anh khiến cho hình ảnh của anh trong trái tim em ngày càng héo úa? Gần 5 năm...