Hãy ôm chặt em lần cuối!
Chúng mình đã mất nhau mãi mãi chỉ vì sự xuất hiện của một người con gái khác.
“Tạm biệt yêu thương!
Gởi gió theo anh lời “tạm biệt”
Cầu xin giấc ngủ mãi bình an”
Ngày… tháng… năm 2013, nhận được dòng tin nhắn của người bạn từ nơi xa xôi báo tin: “Chị ơi! Anh L đã ra đi vào lúc 12h50′ rồi”. Trái tim em như vỡ vụn, những kỷ niệm xưa lại ùa về nó giống như mới vừa hôm qua nhưng sao bờ môi em mặn đắng…
Anh thương! Cho phép em gọi anh lần cuối như thế! (3 năm yêu nhau và 10 năm mình chia tay nhau anh nhỉ!). Nhớ những ngày tháng bên nhau ngọt ngào, những nụ hôn anh trao, những tưởng chúng mình sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi… nhưng dòng đời có ai biết trước được? Vì em và anh không hợp tuổi nhau, vì em đã từng kết hôn khi chỉ ở tuổi 21. Rồi 22 tuổi thì ly hôn, kết quả của sự chưa chín chắn đã cãi lời cha mẹ và làm theo ý thích nông nổi của bản thân nhưng anh vẫn không nói với gia đình anh điều đó. Anh biết rằng, gia đình anh sẽ không bằng lòng cho chúng mình đám cưới.
Em buồn lắm nhưng biết phải làm sao? Còn anh thì lúc nào cũng thủ thỉ với em rằng: “Thôi gia đình anh không biết thì không nên nói làm gì. Quan trọng là anh rất yêu em. Hay mình có con đi rồi bắt buộc mọi người đồng ý”. Em không muốn làm như vậy vì gia đình anh rất yêu thương em nên em không muốn lừa dối mọi người. Anh à! Em đã rất buồn – em sống vì con người hiện tại, vì tương lai chứ không sống vì quá khứ nên em đã cố gắng sữa chữa những sai lầm mà em đã gây ra.
Và cũng không có gì có thể ngăn cản tình yêu của chúng mình anh nhỉ? Chúng mình vẫn có những tháng ngày bên nhau thật hạnh phúc, hai đứa đã cùng nhau vượt qua bao khó khăn vui buồn trong cuộc sống. Em cố gắng vừa đi làm, vừa hoàn thành văn bằng 2 để có thể theo học tiếp thạc sĩ, dù vất vả nhưng thật hạnh phúc. Vì sự nghiệp cho tương lai, anh phải đi xa để học tiếp… Suốt thời gian anh đi, mặc dù vây quanh em có rất nhiều cám dỗ nhưng em vẫn kiên nhẫn đợi chờ, mỗi ngày vẫn mong ngóng điện thoại đổ chuông để được nghe giọng nói ấm áp của anh. Em cảm nhận được anh yêu em nhiều lắm!
Anh thương! Không biết nơi yên nghỉ ấy anh có còn nhớ không? Còn em thì không thể nào quên được những dòng thư chan chứa nỗi nhớ mong anh gửi cho em, và những lần điện thoại anh cứ thẹn thùng mãi mới nói được một câu : “Nhớ lắm…”.
Video đang HOT
Em đã hối tiếc và dằn vặt mãi vì đã không cho anh cơ hội để giải thích (Ảnh minh họa)
Nhưng định mệnh đã không cho chúng mình đến bên nhau. Vì buổi tối hôm ấy đã xoá tan tất cả những yêu thương ngày nào. Giá như buổi tối hôm đó, em điện thoại cho anh, cô gái ấy đừng vì tò mò mà trả lời, giá như em đừng bướng bỉnh để nghe anh giải thích và giá như… thì có lẽ…
Lúc đó em không thể giữ vững chiếc điện thoại trên tay. Những giọt lệ cứ lăn dài trên khoé mắt. Đêm ấy, em cứ lang thang vô định. Em đã rất giận anh, giận anh vì một phút xao lòng đã phản bội lời ước hẹn, đã đánh mất em và đánh mất tình yêu của chúng mình.
Còn đâu nữa những giây phút âu yếm trong vòng tay anh, anh khẽ vuốt tóc em và nói rằng: “Anh chỉ mong được mãi bên nhau như thế này. Với anh, thế là hạnh phúc lắm rồi” và nhẹ nhàng đặt lên môi em nụ hôn nồng nàn. Còn đâu những lần ở bên nhau, anh ôm em vào lòng khẽ nói: “Mình có con đi em nhé!”… Vậy mà tất cả đã hết rồi.
Em đã hối tiếc và dằn vặt mãi vì đã không cho anh cơ hội để giải thích, chỉ vỏn vẹn một câu: “Mình chia tay nhau anh nhé! Sau này anh đừng bao giờ gọi điện thoại cho em nữa” rồi em cúp máy… Anh cũng chẳng điện thoại tìm em vì dự sĩ diện của mình.
Sáu tháng sau, em đi lấy chồng – một người mà em không hề yêu thương, chưa có thời gian tìm hiểu nhưng đơn giản em nghĩ rằng, ngày em lên xe hoa về nhà chồng thì anh sẽ đau như anh đã từng làm em đau. Chỉ vậy thôi, em nghĩ làm vậy thì em sẽ vui nhưng không phải thế!
Sau đám cưới em, chúng mình gặp lại nhau, trái tim như vỡ oà khi nghe anh nói: “Cô gái ấy có tình cảm với anh nhưng anh chỉ yêu mình em, còn đó chỉ là phút xao lòng”. Em hỏi anh: “Vậy anh đã ở với cô ấy chưa?” thì anh im lặng không trả lời em. Anh chỉ nói: “Với anh, em là tình yêu còn cô ấy chỉ là phút vui chơi bời vì xa em nên anh không kìm được ham muốn. Anh cũng đã chia tay cô ấy kể từ ngày đó. Cô ấy biết anh yêu em nhưng vẫn chấp nhận làm người thay thế những lúc vắng bóng em… Anh biết là anh đã làm em tổn thương nên không mong em tha thứ nhưng em không cho anh có cơ hội để giải thích. Thôi thì anh tôn trọng quyết định của em vì khi nghe điện thoại, thái độ của em quá dứt khoát, chẳng có một cơ hội nào để giải thích”. Rồi anh còn trách móc ngược lại: “Thế là em đạt được ước nguyện lấy chồng giàu có nhé, em ghê thật đấy”. Nghe thật đắng lòng…
Anh có biết là em yêu anh nhiều đến như thế nào không? Chắc chắn là anh biết nhưng vẫn giả vờ như không biết. Anh cố ý nặng lời với em để mong em quên anh đi, nhưng hỡi ơi nếu tình yêu dễ quên đến như vậy thì con người ta sẽ không đau khổ vì yêu, sẽ không oán trách không giận hờn nhau đến suốt cuộc đời như vậy. Kể từ đó, chúng mình chỉ có thể là bạn vì em không muốn có lỗi với người chồng hết mực yêu thương và tin tưởng em.
Năm tháng dần trôi, em hài lòng với hạnh phúc hiện tại. Thỉnh thoảng em vẫn điện thoại, vẫn chia sẻ với anh những buồn vui trong cuộc sống. Thời gian rồi cứ lặng lẽ trôi qua, anh vẫn đi về lẻ bóng, không phải vì anh không có người yêu thương nhưng có lẽ tình cảm anh trao cho em nhiều quá nên không còn có chỗ cho người con gái khác. Anh có hỏi em rằng: “Cuộc sống hiện tại của em như thế nào? Em có yêu thương người mới không?”. Em đã nói với anh: “Bây giờ em sống có trách nhiệm với những quyết định của bản thân và rất hài lòng với người chồng yêu thương em, những năm tháng sống bên nhau bằng tấm chân tình anh ấy dành cho em, em đã yêu thương anh ấy rất nhiều tự khi nào mà chính em cũng không biết được. Nhưng tình cảm dành cho mỗi người đều khác nhau không thể đem ra so sánh, có một điều không thể phủ nhận rằng: nỗi nhớ và tình yêu thương em dành cho anh luôn được cất giấu và ngủ yên trong nơi sâu thẳm của trái tim e , khoảng trống ấy luôn đong đầy tình yêu chỉ dành riêng cho anh”. Có phải em tham lam lắm không anh? Em chỉ có một nỗi buồn dù em được người chồng hiện tại yêu thương hết mực nhưng gia đình anh ấy thì hoàn toàn trái ngược với gia đình anh. Không phải vì em không tốt với họ, mà vì em có được quá nhiều cái mà gia đình họ phải ganh ghét em. Nhưng em vẫn chấp nhận cuộc sống ấy và vẫn luôn nhớ về anh – về sự ấm ấp và đầy yêu thương của tất cả mọi người trong gia đình anh dành cho em..
Anh thương! Cũng đã nhiều lần em khuyên anh nên ổn định cuộc sống gia đình và phải sống có trách nhiệm. Vì thế 4 năm trước, anh đã kết hôn với một người con gái chỉ sau 3 tháng quen biết, em hiểu chỉ vì áp lực của gia đình nên anh mới làm đám cưới mặc dù anh không yêu thương người đó. Nhưng em vẫn khuyên anh hãy sống có trách nhiệm với gia đình và với cả những quyết định của chính bản thân mình. Anh đã không làm em thất vọng…
Xa lắm nỗi nhớ của em. Anh có biết ở nơi xa vắng này, mỗi khi mưa buồn về, nỗi nhớ mong giận hờn anh trong em lại thức giấc nhưng hôm nay, còn đâu nữa để mà giận, để mà hờn, để mà nhớ nhung? Tất cả chỉ còn là hoài niệm. Anh ra đi không một lời trăng trối, bao dự định cho tương lai vẫn còn dang dở.
Hằng đêm, em vẫn nuốt lệ nhớ thương anh trong lòng và cầu nguyện cho anh luôn bình an, chỉ mong được gặp anh trong giấc mơ nói với em rằng: “Nơi chốn thăm thẳm ấy, anh vẫn bình yên” và hãy ôm em thật chặt một lần cuối nhé anh!
Theo VNE
Rũ bỏ thế!
Tôi gặp em trong một chiều tháng tư đầy nắng. Gió nghịch ngợm đùa trên vạt áo em, một vạt áo màu lam.
Em đang ở cái tuổi đẹp nhất của thời con gái, gương mặt tròn vành vạnh, đôi mắt tinh anh, sáng trong như tâm em lúc này. Em bảo, đừng hỏi vì sao em chọn lối đi như bây giờ, con người ta sinh ra vốn có đã một cơ duyên, hoặc giả dụ như không có thì rồi cũng sẽ chạm tới bởi một nguyên do nào đó. Với em, em đi bởi bao đổ vỡ quanh mình.
Bốn tuổi, em nhớ hình ảnh ba đánh mẹ, lúc ấy chẳng biết vì lý do gì, ba cứ đánh tới tấp, vừa đánh vừa hét lên, tiếng hét làm trái tim đứa trẻ nít của em tan ra và vỡ vụn.
Bảy tuổi, em biết rằng, vì mẹ cười lả lơi với một người khách nào đó nên ba lại đánh cho "chừa thói lẳng lơ". Mẹ gào khóc với ba, xin ba tha cho mẹ, đừng đánh nữa, mẹ đau lắm. Em ôm đứa em trai đang sợ sệt vào lòng, thì thầm với nó, "ba không đánh mình đâu".
Chín tuổi, em nhớ mãi cái cảnh ba dùng sợi dây xích bằng thép to đùng, trói mẹ vào góc nhà và đưa chìa khóa cho em. Ba đi ra ngoài và nhốt cả mấy mẹ con trong nhà. Em cũng nhớ, mẹ đã bảo em đưa chìa khóa cho mẹ, mẹ đi mua bánh cho hai chị em. Và rồi, em thấy mẹ trèo lên mái nhà để chui ra bằng khuôn mặt lấm lét, mẹ gào khóc với hàng xóm ở bên ngoài "không đi thì nó đánh chết". Từ dạo đó, người ta bắt đầu xì xầm rằng mẹ em đã bỏ nhà theo trai.
Ba bố con sống lầm lũi qua ngày. Em biết dọn dẹp nhà cửa, biết nấu ăn, biết lo cho cả đứa em trai lầm lì, ít nói, biết chăm sóc cho người cha hay say xỉn. Ba suốt ngày uống rượu, cái câu ba hay nói với em nhất đó là "sau này đừng giống mẹ mày." Khi tỉnh rượu, ba lại ôm hai chị em vào lòng, khóc tu tu như một đứa trẻ.
Đôi ba lần, mẹ có lén tới trường thăm em, cho em hộp bánh rồi hỏi ở nhà ba thế nào, có đánh hai đứa không. Mẹ ăn mặc đẹp, cơ thể sực nức mùi nước hoa, mẹ xa lạ cứ như là mẹ của ai khác chứ chẳng phải của em. Em lạnh tanh, bảo mẹ hãy về nhà đi. Mẹ chỉ ôm em một cái thật chặt rồi đi ra phía xa, có một người đàn ông đang đứng chờ mẹ ở đó.
Em về ở với bà nội khi ba đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài. Ba đã hỏi ý kiến em, một con bé mười một tuổi, biết bình tĩnh trả lời, "Như thế tốt cho ba hơn. Ba cứ đi, con sẽ lo cho em".
Em vẫn nghe người ta bàn tán về mẹ, mẹ đi theo người đàn ông đó, có cả em bé nữa. Em mường tượng ra khuôn mặt của em bé, nó sẽ giống mẹ, đẹp như một thiên thần hay giống cái người đàn ông bụng phệ kia. Liệu gặp nó, em có đủ dịu dàng để chìa tay bế như một người chị.
Mười tám tuổi, em đã biết yêu là thế nào khi được một cậu bạn quan tâm quá mức. Cậu ấy dành cho em tất thảy những lời lẽ ngọt ngào nhất từ cuốn tiểu thuyết hay bộ phim Hàn nào đó. Khi cậu bạn cầm tay hứa hẹn, những hứa hẹn vụng về chưa tròn ở cái tuổi mười tám gợi đã cho em niềm tin về một hạnh phúc mơ hồ ở xa kia.
Thế rồi, một ngày em phát hiện ra cậu bạn ấy cũng đi nói những lời tương tự với một cô bạn khác. Em chẳng sụp đổ, chẳng khóc hay kêu gào. Cái ly trên tay ngày trước hai đứa đi mua cùng nhau rơi xuống vỡ toang.
Cái ly vỡ nát, em ngồi cắm cúi dán, mua đủ thứ keo rồi ngồi dán hì hụi như một con ngốc. Em đập nát thêm một vài thứ, cái lọ hoa của bà, hộp bút của đứa em, chiếc cốc của dì. Đập vỡ xong lại dán. Rồi hay, những đổ vỡ kia, có dán, nếu dùng được thì vẫn có thể dùng, có điều nó sẽ vỡ ra lúc nào không ai hay và trên thân thể ấy luôn chẳng chịt vết sẹo của sự vỡ. Lần đầu tiên em khóc vì đau đớn cho những vỡ vụn cứa lên tim mình.
Em lên chùa với bà nhiều hơn, bà nói em nghe những lời Phật dạy, sống phải biết thứ tha cho tất cả bởi mỗi một vết thương đều là một sự trưởng thành. Ngày em cắt tóc quy y, bà khóc, em cười nhưng hình như cả hai đều thấy lòng nhẹ nhàng lắm lắm.
Em vẫn tin rằng, nếu người ta cẩn thận và cố níu giữ thì chẳng có gì phải đổ vỡ. Bao thứ vẹn nguyên còn sót lạ trên đời không chỉ là những đặc ân dịu dàng của tạo hóa mà đằng sau đó là sự cố gắng không ngừng. Và nếu ở đâu đó trên đời, gặp một vài thứ đổ vỡ xung quanh, thay vì nhặt nhạnh chúng để hàn gắn, đôi khi ta nên biết vứt bỏ để không bị tổn thương lâu dài.
Theo VNE
Sẽ không để em xa anh Sa biết, người con trai này có thể sẽ không thuộc về mình. Ngoài trời đang mưa, nó nghe như trái tim mình có cái gì như vỡ vụn... Quán cà phê nhỏ ẩn mình thật sâu trong ngõ hẻm, sau những con đường quanh co, chật chội của phố cổ bụi mờ. Chiều muộn, Sa áp tay mình vào cốc cappuchino ngọt...