Hãy nói với vợ: “Đừng ghen với em nữa!”
Mình quen nhau, yêu nhau và xa nhau nhanh quá anh nhỉ…nhanh đến mức cả hai đều không có thời gian quay lại để chiêm nghiệm. Tất cả cứ đến rồi đi nhẹ nhàng như hơi thở và đẹp như giấc mơ vậy!
Ảnh minh họa
Anh đến cho em tình yêu và ra đi khi vừa kịp để lại cho em nỗi đau, vậy mà em không hề giận anh đâu, thật đấy. Em thừa nhận mình là kẻ hèn nhát, tự ty…giá ngày đó em cố gắng hơn, giá ngày đó em không buông tay thì tất cả giờ chỉ còn là quá vãng.
Anh đã cưới vợ như dự tính, sau một tháng mình nói lời chia tay. Còn em vẫn đang trên hành trình dài kiếm tìm cho mình một nơi để đến, một bến đỗ bình yên nhưng xem chừng khó quá anh à. Em mỏi chân rồi! Em muốn nghỉ ngơi, cũng chẳng cần phải kiếm tìm làm gì nữa. Đã có lúc, em nghĩ cứ sống một mình đến khi không còn thở được nữa thì thôi…Nhưng mỗi lần về nhà nhìn mẹ buồn, em lại tự nhủ với mình phải cố gắng không được buông xuôi.
Em có quyền mơ ước, có quyền hy vọng đúng không anh? Cuộc sống vẫn có phép màu và biết đâu chỉ ngày mai thôi phép màu đó sẽ đến với em nên anh không phải lo gì cho em hết. Em vẫn sống tốt và không thôi ước mơ anh ạ! Dẫu em chỉ có một mình không còn có anh chung bước. Anh bây giờ đã là của người ta rồi, số phận mà có đúng vậy không anh?
Video đang HOT
Mọi người thường nói cái gì đến nhanh thì cũng ra đi chóng vánh. Thoạt đầu em không tin nhưng đến khi mình xa nhau em mới tin và quay đầu lại mà chiêm nghiệm, mà đớn đau. Giá ngày đó chúng mình hãy để nó đi theo đúng quy luật tự nhiên, đừng đốt cháy giai đoạn, đừng yêu nhau quá nhanh thì…lúc em nhận ra cũng là lúc mình mất nhau mãi mãi.
Mình xa nhau chưa đầy một tháng thì anh lấy vợ. Sao lại nhanh vậy hả anh? Em thấy lo cho anh, một tháng thời gian quá ngắn để hiểu về nhau. Em sợ rồi đây…nhưng mong rằng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra với anh, với gia đình nhỏ của anh. Em nơi này vẫn luôn cầu mong anh hạnh phúc.
Nguyên ngày hôm qua em không làm được gì hết, không đến cơ quan cũng không viết lách gì. Từ sáng đến khuya cứ ôm khư khư cái điện thoại, cứ định gọi điện chúc mừng sinh nhật anh nhưng tay em run run không tài nào mà bấm được, mãi đến 22h em mới có đủ dũng khí để nhắn cho anh mấy chữ ngắn ngủi. Mà anh thì vốn rất ghét những dòng tin nhắn ngắn ngủi, nhàn nhạt như vậy. Ngày mình còn có nhau anh vẫn nói thế.
Ngày thứ 7 mình nhắn tin cho nhau cả ngày, lúc đó anh cứ so bì với em rằng tin nhắn của em gửi cho anh ngắn hơn của anh gửi cho em. Hãy hiểu cho em anh nhé! Anh bây giờ đã là của người ta rồi em đâu dám, sợ nhắn dài dòng cô ấy lại nghĩ không tốt. Như cái dạo trước cô ấy ghen khổ cho anh mà em thì có vui gì đâu. Thật lòng mà nói sau đó em đã rất giận anh và giận cô ấy thật nhiều. Đã hơn một lần em quyết tâm không liên lạc với anh nữa, không là bạn, không là gì hết.
Bây giờ sau bao nhiêu chuyện xảy ra, em không còn tự cao tự đại nữa, em điềm tĩnh hơn và cũng hết giận vợ chồng anh rồi. Anh lại vẫn là bạn em nhé! Có được không anh? Anh nói với cô ấy đừng ghen với quá khứ làm gì? Với em tình yêu của chúng mình dẫu ngắn ngủi nhưng đó là quảng thời gian đẹp nhất cho đến thời điểm này. Em trân trọng khoảnh khắc đó và anh cũng phải vậy nhé anh!
Theo Vietnamnet
Cay đắng thân phận gay
Khi biết em là gay, chính bố mẹ em cũng đã hắt chân em ra ngoài đường, huống gì là người xa lạ?
Cuộc sống luôn có những điều mà em không bao giờ nghĩ được, nó sẽ diễn ra như thế này! Ngày đó, trong lúc cô đơn nhất, em đã tìm đến anh. Vì không muốn giấu anh về thân phận của mình nên em đã thú nhận "Em là gay". Và cũng từ ngày đó, em đã vụt mấy anh. Gia đình em biết được điều này cũng hắt chân ra ngoài đường... nhưng không vì thế mà em nhụt chí, không dám sống đúng thân phận của mình. Giờ đây, em vẫn sống, sống rất mạnh mẽ... và cho tới giờ phút này, em vẫn rất yêu anh!
Trời cũng đã bắt đầu vào xuân, những cơn gió se lạnh cứ thi nhau ùa vào tim em mỗi khi đi làm về khuya. Những lúc đó, em càng nhớ đến anh nhiều hơn, anh yêu à!
Em biết sẽ chẳng có ai có thể chấp nhận một người bạn như em. Gia đình em còn không chấp nhận được em thì làm sao em có thể trách anh được, đúng không? Nhưng dù bố mẹ, bạn bè hay cả thế giới này không cần em thì em vẫn sống anh ạ!
Em biết những gì anh dành cho em chỉ là tình người với người thôi (Ảnh minh họa)
Em biết anh không mắng mỏ em, không trêu chọc em như họ nhưng em biết rất rõ, đôi lúc anh vẫn rất chán và ghét em. Vậy nên khi mọi người quay lưng, ghét bỏ, hắt hủi em... thì điều đó với em cũng đâu có gì là lạ?
Đã có những lúc em muốn tìm đến bước đường cùng nhưng anh đã ngăn em lại. Em biết, hành động đó chỉ là tình người dành cho nhau nhưng với em, đó là một nguồn động viên rất lớn lao từ anh.
Cuộc sống của em giờ đã khác nhiều rồi... Em không có gia đình, không bạn bè, chẳng ai quan tâm tới em nhưng ở đâu đó, em vẫn cảm nhận được mình có anh.
Cứ mỗi lần em bị đuổi ra khỏi nhà trọ, em cảm thấy tủi lắm anh ạ! Có nhiều lúc em đã không kìm được sự tủi thân và khóc thành tiếng trước mặt mọi người. Những lúc đó, em lại nhớ đến anh, lại gọi tên anh và mong anh hãy đến để giúp em thoát khỏi hoàn cảnh này.
Theo VNE
Lần đầu gặp gỡ đã trao thân Lần đầu tiên mình gặp gỡ cũng là lần đầu tiên em buông thả bản thân mình để "yêu anh". Em gặp và yêu anh trong một hoàn cảnh khá bất ngờ: Anh là sếp của công ty đối tác nơi em làm việc. Lần đầu tiên mình gặp gỡ cũng là lần đầu tiên em buông thả mình cho những cám dỗ...