Hãy nói rõ sự thật với chồng
Tôi là một người đàn bà hạnh phúc, thực sự mãn nguyện với những gì mình đang có.
ảnh minh họa
Nhưng tôi lại đang sống trong sự day dứt khôn nguôi, không thể thổ lộ với bất cứ ai, ngay cả với chồng, người mà tôi từng trao gửi cả cuộc đời, số phận với niềm tin yêu lớn lao nhất. Không phải vì chồng tôi không thể hiểu, bởi anh ấy là người đàn ông thông minh, có trình độ học vấn cao, mà là nếu anh biết được câu chuyện này chắc chắn sẽ tổn thương nhiều.
Cách đây đúng 20 năm, lúc đang học năm thứ nhất đại học, tôi quen và yêu T. Khi ấy, T chỉ là công nhân làm thuê cho một cửa hàng sửa chữa xe máy lớn. Tôi là cô gái quê, nhà nghèo, sống ở một huyện miền núi tỉnh Thanh Hoá, nhưng do chịu khó học hành mà đỗ đại học. Thấy bố mẹ cứ phải vay mượn để gửi tiề.n cho tôi ăn học, rất nhiều lần tôi đã có ý định bỏ học, về nhà làm mọi việc có thể để đỡ bố mẹ. Nhưng T đã động viên tôi: Người ta thi trầy trật nhiều lần không
được, mình đỗ ngay lần đầu mà bỏ học thì quá uổng. Và anh đã quyết định: Sẽ cố gắng làm thêm để có tiề.n giúp tôi ăn học, không phải nhận từ bố mẹ. Tôi rất băn khoăn, lúc đầu định từ chối nhưng anh bắt tôi phải nhận. Vì vậy tôi đã yên tâm nhận. Rồi tôi cạy cục xin được làm gia sư mấy chỗ, kiếm thêm được chút ít đỡ cho anh. Nhưng T nói khoản đó gửi về cho bố mẹ nuôi các em, anh có thể lo liệu được, không cần tôi phải góp. Tôi thực sự cảm kích và thấy càng yêu, nể phục anh hơn. Trong mắt tôi, anh còn giá trị, hiểu biết hơn rất nhiều so với những anh chàng bảnh chọe, có mác cử nhân, thạc sĩ nhưng chỉ ồn ào, khoe mẽ. Anh chững chạc, đàng hoàng, đầy bản lĩnh, nhân hậu và vị tha. Anh đã chiếm trọn trái tim non trẻ của tôi.
Tình yêu của chúng tôi phát triển. Tôi vẫn chưa muốn cho gia đình biết, định bụng sau khi tốt nghiệp, kiếm được công việc ổn định, chuẩn bị cưới nhau mới chính thức báo cáo bố mẹ, bởi vì lúc đó, tôi cũng mới chỉ 23 tuổ.i.
Video đang HOT
Tôi tin ở T, ở bản thân, ở tình yêu, mà không mảy may có ý nghĩ gì khác mặc dù không ít người muốn đến với tôi. Nhưng tôi đã không thể ngờ trong thời gian học ở Hà Nội, tại quê bố mẹ đã ngầm sắp đặt tôi cho một người khác. Người này là con một gia đình quyền thế ngoài thành phố, chỗ quen biết thân thiết với người anh trai mẹ tôi. Nhiều lần, bố mẹ tôi gần như bắt ép tôi phải tạo cơ hội để anh chàng kia đến gặp gỡ. Nhưng tôi đã tìm mọi cách né tránh nên việc này chưa diễn ra.
Đúng kế hoạch đã định, sau khi ra trường và có công việc tạm ổn ở Hà Nội, chúng tôi nghĩ đến việc chuẩn bị cho ngày cưới vào đầu năm sau. Mùa hè đầu tiên khi đã đi làm, tôi đưa T về thăm bố mẹ tôi, nhưng nhận được sự thờ ơ, ghẻ lạnh của các cụ. Cả nhà không muốn nghĩ T là chồng chưa cưới của tôi, chỉ coi là bạn bình thường. Bố mẹ tôi còn cố tình hỏi T: “Anh thế này, chắc phải có gia đình rồi nhỉ?” (Chả là T hơn tôi 7 tuổ.i, nhưng vì vất vả nên trông già hơn nhiều). Sau đó, tôi biết lý do bố mẹ tôi tẩy chay chỉ vì anh chưa có bằng đại học (mặc dù anh đang theo học tại chức khoa Cơ khí, Đại học Bách khoa), đang làm nghề sửa xe máy, trông lại có vẻ lam lũ. Trong khi đó thì anh chàng con nhà quyền thế nọ ở ngoài thành phố, học ở Anh về, đang làm trưởng phòng một công ty của Nhà nước, có bằng thạc sĩ. Tôi không biết anh ta, nhưng người này đã có dịp biết tôi.
T. rất buồn, nhưng được tôi động viên nên vẫn tiếp tục xúc tiến mọi việc. Đến phút cuối cùng, bố mẹ tôi vẫn dứt khoát không đồng ý, yêu cầu tôi lấy anh chàng kia. Tôi kiên quyết không nghe thì các cụ ra yêu cầu: Có thể lấy ai cũng được nhưng không phải là T. Tôi hiểu ý các cụ làm vậy để tôi nhận lời lấy người thạc sĩ kia. Để “phá” được mối tình của tôi, bố tôi đã “bí mật” biên thư riêng cho T mà tôi không hề biết. Ông đã cấm không cho T quan hệ với tôi. Do lòng tự trọng bị tổn thương, T đơn phương chấm dứt tình yêu và bỏ đi xa. (Mãi về sau tôi mới biết anh vào làm ăn tại một tỉnh ở Nam Bộ).
Hẫng hụt và thất vọng, trong những ngày tháng cực kỳ đau khổ ấy, tôi đã nhận lời cầu hôn của V – chồng tôi hiện nay. Tôi lấy chỉ đơn thuần vì thấy anh là một người đàn ông hiểu biết, có nhiều phẩm chất đáng quý và tha thiết yêu tôi mà phía tôi chưa nảy sinh tình cảm. V biết rõ mối tình của tôi với T và diễn biến cùng kết cục của cuộc tình này. Nhưng trong suốt quá trình chung sống, anh rất tế nhị, không bao giờ nói hoặc làm điều gì có thể khiến tôi nhói lại vết thương lòng. Càng gắn bó với V, tôi càng thấy anh đích thực là người chồng lý tưởng. Và tình yêu cũng dần xuất hiện trong tôi, mỗi ngày càng trở nên mặn nồng, sâu sắc. Tôi rất yên tâm về cuộc sống của mình, không mong điều gì hơn như đã nói.
Những tưởng số phận mình thế là đã an bài. Sẽ chẳng có gì để nói nếu không có một ngày kia… Vâng. Lâu nay tôi đã cố không nghĩ đến T, chỉ thầm mong cho anh tìm được người xứng đáng để có hạnh phúc. Nhưng cách đây một năm, tình cờ qua một người quen, tôi biết rõ T vẫn sống độc thân, mặc dù anh đã gần 50 tuổ.i. Điều khiến tôi khổ tâm, day dứt nhất là ngày ấy, sau khi biết tin tôi lấy chồng, anh đã phát bệnh tâm thần, phải điều trị nhiều năm. Ra viện, bệnh giảm nhiều, nhưng mất trí nhớ, không có khả năng làm những việc
tương xứng với nghề kỹ sư cơ khí của anh. Công việc hiện tại quá đơn giản nên anh có thu nhập rất thấp, không đủ sống, phải nhờ đến sự chi viện của những người ruột thịt. Một năm qua, tôi đã bí mật gửi tiề.n hàng tháng cho anh. Không biết anh có linh cảm để nhận ra đó là tiề.n của tôi? Tất nhiên, việc này tôi đã không cho chồng biết. Gần đây, tôi linh cảm thấy chồng tôi đã biết tất cả, nhưng anh không nói gì, càng không đay nghiến, chì chiết tôi. Anh chỉ im lặng – một sự im lặng tôi vô cùng sợ hãi. Thà anh trách, thậm chí ghen, mắn.g nhiế.c có khi tôi còn chịu được.
Thưa các anh chị. Thái độ của chồng tôi như vậy là sao? Liệu anh ấy có vì tự ái, “ghen” mà không chấp nhận tôi? Với tính cách rất mạnh mẽ, giàu lòng tự trọng, khảng khái và ưa thích sự minh bạch, đàng hoàng, tôi cho rằng anh ấy hoàn toàn có thể làm điều đó.
Theo VNE
Muốn l.y hô.n vì lấy phải chồng đần
Anh nhu nhược và yếu đuối, vụng về và lười suy nghĩ, chỉ được cái chăm đi làm từ sáng sớm đến đêm khuya, được bao nhiêu tiề.n đưa cả cho vợ. Anh lấy việc đưa tiề.n cho vợ là niềm vui, không giữ lại cho mình chút nào.
Sau khi kết hôn tôi rất thất vọng nhưng sợ tai tiếng, ngày ấy l.y hô.n là chuyện rất lớn, nhất là vừa lấy chồng xong. Tôi lại là giáo viên, xuất thân trong một gia đình tuy nghèo nhưng khá nề nếp, vả lại việc chọn chồng do mình. Không hiểu tại sao khi yêu tôi cũng nhận ra phần nào sự thiếu quyết đoán, hiểu biết hạn chế nhưng vẫn nghĩ có thể thay đổi được anh. Mặc dù sau 20 năm chung sống anh cũng thay đổi rất nhiều, không thể hơn được nữa.
Trước đây khi thấy anh nhu nhược tôi cũng chán nhưng cuộc sống quá bận rộn tôi ít có thời gian để buồn hoặc cố tìm công việc để không suy nghĩ vẩn vơ. Một phần tự an ủi có lẽ đó là số phận, nếu lấy người khác có thể cũng như anh. Cũng may bù lại tôi có hai đứa con khỏe mạnh, ngoan ngoãn, học tốt, chồng hiền lành, do đó cuộc sống không sóng gió lắm, có chăng chỉ sóng gió trong lòng thôi.
Cách đây hơn chục năm, tôi định gửi thư lên báo xin một lời khuyên, vô tình anh đọc được, như người mất hồn suốt mấy ngày liền. Đi làm thì thôi chứ về đến nhà anh như cái bóng, tôi đi đâu anh theo đấy, anh năn nỉ cho cơ hội để thay đổi, thậm chí một câu nói của anh vừa làm tôi buồn cười vừa cảm động: "Nhà anh có phúc ba đời mới lấy được em", vừa ngô nghê vừa thật thà. Tôi lại mềm lòng, anh và các con rất cần tôi.
Nếu thiếu tôi không biết anh sẽ sống ra sao. Anh nhu nhược và yếu đuối, vụng về và lười suy nghĩ, chỉ được cái chăm đi làm từ sáng sớm đến đêm khuya, được bao nhiêu tiề.n đưa cả cho vợ. Anh lấy việc đưa tiề.n cho vợ là niềm vui, không giữ lại cho mình chút nào nên mọi việc trong nhà cũng như sắm sửa cho anh, chi tiêu cho gia đình chồng đều do tôi hết.
Việc chăm và nuôi dạy con cũng do tôi. Anh an phận, ngại thay đổi những gì đang có. Mọi thay đổi trong công việc cũng như cuộc sống của anh đều do tôi quyết định. Tuy nhiên, có những cái tôi không thể thay đổi được anh, đó là tính cẩu thả, lười giao tiếp, ăn mặc luộm thuộm. Không biết từ lúc nào tôi coi anh như một đứa con để chấp nhận, chăm sóc, lo toan cho anh.
Nói thêm một chút, trước khi lấy tôi anh là lao động bên Đức về, cũng có chút vốn liếng, hy vọng anh biết làm ăn, sau kết hôn tôi để mặc anh xoay sở, nhưng vốn liếng cứ cạn dần. Tôi là giáo viên lương chỉ đủ nuôi mình, khi có con chúng tôi rất khó khăn. Không xin được về cơ quan cũ làm, anh phải chạy xe ôm kiếm sống, thu nhập chỉ đủ chi phí hàng ngày, không dư được tí nào. Thêm một đứa nữa ra đời, kinh tế càng khó khăn hơn, tôi phải xoay sở co kéo để nuôi con.
Do cơ quan tôi cách nhà hơn chục cây số, công việc buộc phải đúng giờ giấc, một phần vì buồn anh nên tôi và đứa nhỏ ở lại trường, anh và cháu lớn ở cùng gia đình, chiều thứ bảy anh vào đón mẹ con tôi về. Vắng vợ, lại làm xe ôm nên trông anh luộm thuộm và xộc xệch. Mỗi lần anh vào đón tôi thấy xấu hổ vì vẻ bề ngoài của chồng.
Rồi tôi chuyển công tác về gần nhà, công việc cũng có vị thế, anh vẫn vậy, tôi ngại mọi người trong cơ quan biết anh, tìm mọi cách xin cho anh một công việc ổn định nhưng không được vì anh không có trình độ, giao tiếp lại kém. Cuối cùng tôi quyết định cho anh đi học lái xe. Vay mượn tiề.n để kiếm được cái bằng lái, lại mượn tiề.n đặt cọc cho anh vào một hãng taxi.
Anh cứ mặc vợ lo liệu, bảo gì làm nấy, thậm chí đã vay tiề.n đưa anh để nộp cho công ty taxi anh cũng không nộp, để nguyên trong tủ đến khi tôi phải làm toáng lên và đưa đi nộp anh mới đi. Nhờ nghề lái xe, anh chăm chỉ nên kinh tế khấm khá dần. Tôi lại tích cóp vay mượn để mua trả góp một chiếc xe Matiz. Cứ thế, trả hết tiề.n xe tôi lại vay tiề.n đổi nhà, rồi đổi xe.
Hết lo toan việc này đến việc khác, giờ kinh tế ổn định, hai con đã vào đại học. Lúc chúng còn nhỏ tôi có chúng làm niềm vui, đi đâu cũng chỉ ba mẹ con. Giờ chúng không còn thích đi với mẹ nữa, tôi mới thực sự cảm thấy cô đơn mặc dù luôn tìm công việc để làm thêm, tránh nhàn rỗi.
Hiện nay ngoài công việc ở cơ quan tôi có một cơ sở cho mình, dù chưa có lãi nhưng công việc phù hợp và là niềm đam mê nên tôi rất thích. Cuộc sống không phải chỉ có công việc, còn quan hệ bạn bè, đồng nghiệp và hàng xóm láng giềng, anh cứ như ở một thế giới khác, chẳng quan hệ với ai, tôi có nhắc nhở anh cũng vẫn thế. Tuổ.i này rồi mà đi đâu tôi cứ một mình thì v.ô duyê.n quá. Những lúc mệt mỏi, khó khăn trong công việc anh không thể sẻ chia, nói anh cũng chẳng hiểu và chẳng thể tham gia góp ý được gì.
Chưa kể khi có vấn đề gì với gia đình chồng, tôi hứng chịu tất cả, anh chẳng thể bảo vệ hoặc che chở gì cho vợ. Trong mắt gia đình bên nội, chồng là người hiền lành, chăm chỉ làm ăn, chẳng có lỗi gì cả. Mà đúng thật, anh chẳng có lỗi gì ngoài cái lỗi "đần". Mọi người xó.t x.a vì thấy anh vất vả từ sáng sớm đến đêm khuya, họ chẳng hề biết tôi không chỉ vất vả về công việc mà còn lo toan mọi thứ. Tưởng rằng đã xác định chấp nhận số phận nhưng khi có khúc mắc với gia đình bên nội tôi chỉ muốn thoát khỏi anh, buồn không tả nổi.
Gần 50 tuổ.i, một lần nữa tôi lại muốn l.y hô.n. Hơn hai chục năm qua tôi luôn tự điều chỉnh, chưa một lần ai phải can thiệp, khuyên giải gì đến chuyện vợ chồng nhưng bây giờ tôi cần một lời khuyên. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Vợ không còn trong trắng, tôi vẫn yêu Bản thân cũng là đàn ông, tôi rất xe.m thườn.g những gã chỉ biết chăm chăm vào trinh tiết của phụ nữ để đán.h giá họ là gái hư, phóng túng, dễ dãi,... Đáng nói hơn có những gã không biết tự soi lại bản thân mình. Nếu không có những gã "được voi đòi tiên", lúc nào cũng chỉ biết đòi hỏi...