“Hãy ngủ với em trong đêm nay…”
Vy xuất hiện trước cổng nhà Khôi trong một tối mùa đông lạnh giá. Cô bấm chuông. Đằng sau cánh cửa, Khôi trông khá mệt mỏi, mái tóc ướt nhẹp vừa gội chưa kịp sấy. Anh mặc một chiếc quần short thể thao, áo len dài tay ôm lấy thân.
Còn Vy, cô đang run lên về lạnh. Chiếc áo dạ màu lông chuột và đôi găng tay len mỏng không giúp cô vượt qua được cái lạnh tê tái của trời đông Hà Nội. Vy cất tiếng hỏi: “Em vào nhà được không?”. Khôi gật đầu, kéo cửa để bạn gái bước vào. Anh quay lưng đi vào phòng khách, lấy một cốc nước nóng cho bạn gái rồi nói: “Em uống đi cho đỡ lạnh”. Vy run tay đỡ lấy chiếc cốc thủy tinh từ tay người yêu. Quả thực, nước nóng là một sự lựa chọn sáng suốt trong thời tiết lạnh buốt này.
Ánh đèn vàng của phòng khách phả vào gương mặt của Vy làm lộ rõ vài giọt nước mưa còn vương lại trên trán. Vy lấy tay quyệt nhẹ.
Cô nói với Khôi: “Hãy thành thật với em, bởi chúng ta đều là những người tử tế và tôn trọng nhau… Anh còn yêu em không?”. Khôi nén tiếng thở dài, anh không nói gì. Vy gặng hỏi tiếp: “Anh cứ nói, em đủ dũng cảm để tiếp nhận tất cả. Đừng sợ làm em tổn thương… Anh nói đi, em muốn biết”.
Khôi trả lời: “Còn một chút”. Vy mỉa mai: “Một chút đủ để anh không nói chia tay với em lúc này à. Xin đừng thương hại em, em sợ đấy”. “Anh không thương hại em, anh chỉ nghĩ, lúc này anh thích ích kỷ, thích một cuộc sống tự do”, Khôi đáp lại.
“Thế tại sao anh vẫn quan tâm tới em. Vẫn ở bên cạnh em lúc em cần và không nói lời chia tay với em?”
“Anh không biết nữa…Anh chỉ muốn ích kỷ thôi”
“Anh còn liên lạc với cô ấy không?”
“Có. Anh vẫn trò chuyện và gặp cô ấy hàng ngày”
“Yêu cô ấy vậy, sao anh không bỏ em đi? Anh sẽ dễ dàng đến với cô ấy hơn chứ”
Video đang HOT
Khôi im lặng trước câu hỏi của Vy. Anh quay lưng về phia người yêu, ngồi thụp xuống và lấy tay ôm đầu.
15 phút im lặng lại “bao vây” lấy căn phòng rộng chừng 15 m2.
Vy cởi áo khoác, tiến gần về phía Khôi, luồn tay ôm lấy anh từ phía sau.
“Hãy ngủ với em đêm nay. Đây sẽ là lần đầu tiên và lần cuối cùng em đề nghị anh như thế. Sau đêm nay, em sẽ không bao giờ đòi hỏi anh làm vậy nữa. Chúng ta sẽ là những người bạn. Được không anh?”
“Vy à, đừng nói thế em. Xin em đừng làm thế”
“Em cầu xin anh đấy. Hãy giúp em. Em muốn được ở bên anh đêm nay. Và từ ngày mai, em sẽ không bao giờ nhắc lại điều này nữa”. Vy dần trút bỏ quần áo, thứ đồ lót duy nhất còn lại trên người cô rơi xuống nền đá lạnh toát. Nửa tiếng trước, cô còn rét run vì cái lạnh của mùa đông Hà Nội vậy mà giờ đây, cô thấy người mình nóng ran. Gương mặt cô đỏ rực lên. Cô bước về phía Khôi, luồn tay vào trong áo anh, xoa nhẹ lên tấm lưng mà cô đã quen thuộc suốt 3 năm qua.
Vy đưa tay vò nhẹ mái tóc của người yêu. Nhìn vào mắt anh, cô thấy sự bối rối. Vy kiễng lên, níu cổ Khôi và hôn lên má, mũi và tai của anh. “Xin hãy giúp em một lần”, cô thì thầm vào tai người yêu.
Không cưỡng lại những cử chỉ dịu dàng, Khôi nhận ra mùi hương hoa hồng nhè nhẹ trên tóc cô. Anh cởi bỏ chiếc áo len trên người và hòa nhịp với cô. Từ lúc nào, hai người đã ở trong phòng ngủ. Căn phòng tĩnh lặng chỉ có tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ và tiếng mưa rơi lộp bộp trên hiên cửa sổ. Cả Vy và Khôi đều im lặng, họ không nói với nhau câu nào.
Những giọt nước mắt rơi dài trên má Vy nhưng có lẽ Khôi không nhận ra hoặc vì Vy không cần anh phát hiện ra. Hai người, một đàn ông và một đàn bà, cùng nằm trên một chiếc giường, đang âu yếm nhau nhưng trong đầu họ lại đeo đuổi những suy nghĩ khác nhau.
Vy cảm thấy chua chát khi lần đầu tiên đề nghị một người đàn ông làm tình với mình. Còn Khôi, có lẽ anh đang miễn cưỡng chiều theo lời đề nghị tuyệt vọng của bạn gái, người phụ nữ đã ở bên anh suốt 3 năm qua và từng là người anh muốn cưới làm vợ. Anh không muốn làm cô thất vọng và hụt hẫng?!
Sự tĩnh lặng vẫn bao trùm. Khôi đang nằm trên giường, mắt nhắm nghiền còn Vy đang mặc lại quần áo. Cô quay lưng lại và nói: “Cảm ơn anh. Em sẽ giữ đúng lời hứa của mình. Sẽ không làm phiền anh nữa, tới chừng nào anh thực sự lại thuộc về em. Em sẽ chờ anh tới ngày còn có thể chờ đợi”.
Nói rồi, cô lấy tay chải lại mái tóc, bước ra khỏi phòng ngủ. Mặc lại áo khoác và đeo găng tay, cô mở cửa rời khỏi căn hộ của Khôi. Trời Hà Nội đêm lạnh buốt, những giọt nước mưa tới tấp bám vào mặt của Vy. Cô không khóc mà rảo bước chạy ra đường, bắt một chiếc taxi để rời khỏi cái hẻm tối đen như mực.
Theo Dân Trí
Cánh cửa vừa mở, tôi hốt hoảng vơ vội cái áo che người còn chồng thì ú ớ
Vợ chồng vừa mới "lâm trận" được mấy phút thì bỗng nhiên thấy cánh cửa động đậy, rồi ai đó mở nó ra. Tôi hốt hoảng vơ vội cái áo che người còn chồng thì ú ớ...
"Từ ngày mẹ mất hôm nay mới thấy bố vui vẻ trở lại như thế, chắc là ông ưng con dâu rồi" (Ảnh minh họa)
Vợ chồng tôi kết hôn mới được hơn 1 năm nhưng thực sự tôi thấy quá mệt mỏi, thậm chí là sợ hãi khi phải sống chung dưới mái nhà với ông bố chồng đang giai đoạn hồi xuân thế này.
Bố chồng tôi năm nay gần 60 tuổi, mẹ chồng mất cách đây 5 năm, khi ấy tôi và chồng chưa quen nhau. Khi yêu nhau rồi tôi có nghe anh tâm sự rằng bố và mẹ anh là bạn thanh mai trúc mã, sau yêu rồi lấy nhau. Họ sống rất tình cảm, chưa một lần cãi vã, chưa bao giờ ngủ riêng giường. Lúc bà mất ông buồn lắm. Suốt năm đầu tiên ngày nào ông cũng tha thẩn ngoài một vợ cả buổi chiều. Con cái động viên mãi ông mới nguôi ngoai nỗi thương nhớ vợ.
Nghe anh kể như thế thì tôi cảm động lắm, vợ chồng sống với nhau cũng chỉ cần có thế. Ngày anh đưa tôi về ra mắt thấy ông hồ hởi nói chuyện anh vui mừng lắm. Anh bảo: "Từ ngày mẹ mất hôm nay mới thấy bố vui vẻ trở lại như thế, chắc là ông ưng con dâu rồi". Tôi thấy mình cũng thật may mắn, dù sao ra mắt bố chồng vẫn nhẹ nhàng hơn ra mắt mẹ chồng rất nhiều.
Chúng tôi dự định để anh học xong cao học thì làm đám cưới nhưng mấy tháng sau, anh nói muốn cưới luôn trong năm đó. Tôi ngớ người, gặng hỏi thì được biết, bố anh giục, ông sợ nhỡ có ngày ra đi đột ngột như mẹ anh thì lại không yên tâm khi chưa thấy con yên bề gia thất. Dù lúc đó bố anh rất khỏe mạnh, nhưng cái lý do ông đưa ra cũng không phải là không có lý. Ở đời chẳng ai nói trước được gì. Vậy là chúng tôi quyết định làm đám cưới vào cuối năm đó.
Sau khi cưới, hai vợ chồng tôi đi tuần trăng mật nửa tháng. Đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của tôi bên chồng. Nhưng khi tuần trăng mật kết thúc, tôi đã vấp phải một vấn đề mà mình không lường trước được với bố chồng.
Trước đây tôi chỉ tiếp xúc với ông mỗi khi chồng dẫn về nhà chơi nên chẳng thấy có biểu hiện gì. Nhưng bây giờ khi đã là con dâu, sống chung dưới một mái nhà tôi mới thấy nhiều cái bất cập. Tôi cứ có cảm giác bị bố chồng theo dõi. Có lần đang đứng rửa bát tôi quay lại lấy mấy cái bát trên bàn để rửa nốt thì giật bắn mình khi thấy bố chồng đang đứng từ xa nhìn mình. Tôi đã nghĩ ông chưa thật hài lòng về con dâu trong việc dọn dẹp chăng?
Có lần tôi vào nhà tắm tắm gội, đầu vẫn còn chưa lau khô, tóc vẫn rối nhưng lại mải chạy vào bếp vì đang ninh nồi chè thì bị ngay bố chồng nhắc nhở. "Áo con ướt hết rồi kìa". Tôi ú ớ nhìn xuống áo mình rồi ngượng chín mặt. Nước trên tóc nhỏ xuống làm ướt áo khiến cho chiếc áo lót của tôi lộ rõ. Tôi vội vã vào thay ngay áo và từ đó cố gắng ý tứ hơn trước mặt bố chồng.
Tuy nhiên, dù cố gắng đến mấy tôi vẫn cứ có cảm giác ánh mắt ông đang ở đâu đó nhìn mình khiến tôi rất khó hiểu. Tôi đem chuyện nói với chồng thì anh bảo xưa nay ông vẫn quan tâm tới con cái như thế chứ không phải là ông xét nét hay khó tính gì đâu.
Đúng là bố chồng tôi cũng không khó tính gì cả, có thể là do tôi đã tưởng tượng quá đà nên mới thế. Tôi cố trấn an mình không tưởng tượng đến cái ý nghĩ ông luôn nhìn mình nữa. Cho đến một hôm.
Hôm ấy tôi vào phòng riêng của ông dọn dẹp giúp ông. Bất giác tôi bắt gặp một quyển báo ảnh có các cô người mẫu mặc nội y nóng bỏng trên bàn ông hay ngồi đọc báo. Mở vài trang ra, nhìn thấy có cả bức ảnh chụp cô người mẫu ướt cả người lẫn đầu, hở bộ nội y nóng bỏng sau chiếc áo ướt khiến tôi rùng mình. Tôi lại nhớ tới cảnh của mình hôm ấy.
Tôi vội vã đóng sầm cửa phòng bố chồng lại, tim đập thình thịch. (Ảnh minh họa)
Tôi vội vã đóng sầm cửa phòng bố chồng lại, tim đập thình thịch bước nhanh khỏi đó vì sợ ông bắt gặp. Về đến phòng phải ngồi 1 lúc tôi mới hoàn hồn, sao bố chồng tôi lại muốn xem những bức ảnh đó chứ. Có lẽ nào ông đang hồi xuân? Nghe chồng tôi nói ngày xưa bố mẹ anh tìm cảm lắm, chưa bao giờ ngủ riêng giường nữa cơ.
Tôi vội vã vào mạng tìm kiếm thông tin về đàn ông hồi xuân, đúng là bố chồng tôi cũng có vài biểu hiện giống thế. Tôi định sẽ chia sẻ chuyện này với chồng xem có nên tìm cho ông người bạn đời ở cái tuổi này không. Vậy nhưng khi chưa kịp làm chuyện ấy thì một chuyện không ngờ đã xảy đến vào tối hôm đó.
Tối ấy bố chồng đi qua nhà bạn chơi, hai vợ chồng tôi ở nhà xem ti vi. Đúng bộ phim tình cảm, chồng cao hứng rủ tôi vào buồng giải tỏa. Tôi đã phải rất cẩn thận khép cửa lại rồi mới dám hành sự. Nhưng vợ chồng vừa mới lâm trận được mấy phút thì bỗng nhiên thấy cánh cửa động đậy, rồi ai đó mở nó ra. Tôi hốt hoảng vơ vội cái áo che người còn chồng thì ú ớ: "Bố vào nhầm phòng con à".
Lẽ ra như vậy thì ông phải quay bước đi ngay đằng này cứ đứng đó thanh minh: "Bố xin lỗi, mắt bố nhìn nhầm cứ nghĩ là vào nhà vệ sinh". Tôi lúc ấy chỉ muốn độn thổ ngay lập tức.
Sau buổi tối hôm ấy mọi cử chỉ, hành động tôi đều phải hết sức giữ ý tứ. Mỗi lần giáp mặt ông là tôi lại rùng mình và thực sự rất khó xử. Cứ tưởng sống với bố chồng thì dễ thở hơn mẹ chồng ai ngờ tôi lại gặp cảnh trớ trêu thế này.
Theo blogtamsu
Đêm đó, tôi muốn phát điên khi phải đứng canh cửa cho chồng và ô sin Thế là đêm hôm đó, tôi phải đứng ở ngoài canh cửa cho chồng và ô sin. Tôi gần như phát điên khi phải đứng cách chồng 1 cánh cửa. Chồng tôi có vẻ khó chịu với cô ô sin mới (Ảnh minh họa) Vợ chồng tôi quyết định thuê ô sin khi mẹ chồng tôi thông báo, bà bị đau cột sống,...