Hãy là một kỷ niệm
Sài Gòn mưa bất chợt, lòng em lại nhớ về những kỷ niệm của anh và em. Ngồi trong căn phòng một mình ngắm những hạt mưa rơi tí tách bên hiên cửa sổ, nhìn mưa rơi bỗng nhiên em cảm thấy trong lòng buồn man mác khi nhớ về hình bóng của anh. Em nhớ rất nhiều những kỷ niệm thời áo trắng giữa anh và em, dù đó chỉ là quá khứ ngủ quên.
Em nhớ những lúc cùng nhau đạp xe dưới mưa, nhớ những câu nói “ Em ơi lạnh không? Hôm nay trời lại mưa anh ước trời mưa hoài để anh được bên em mãi mãi”… Rồi anh nhẹ nhàng lấy chiếc áo khoác lên bờ vai em cho đỡ lạnh, nắm chặt bàn tay và thì thầm vào tai em những câu ấm áp làm cho em cảm thấy được ấm lòng, không còn cảm giác lạnh lẽo mỗi khi trời mưa.
Nhưng đó chỉ là những phút giây hạnh phúc ngắn ngủi, những kỉ niệm để sau này em cảm thấy nhiều đau khổ, dằn vặt hơn khi phải xa anh. Anh biết không khi nghe câu nói “ chúng mình chia tay nhé, anh không còn yêu em nữa” em cảm thấy bầu trời như sụp xuống, mọi thứ toàn là bóng tối. Em đã ngậm ngùi trong tiếng khóc, những giọt nước mắt của sự chia ly như chảy ngược vào tim.
Em sẽ luôn ở xa dõi theo từng bước chân anh (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Vì yêu anh, biết ơn những gì anh đã hy sinh mà em đã cố gắng nỗ lực níu kéo, làm những điều hết sức có thể, kể cả lòng tự trọng của một người con gái. Nhưng những gì em nhận được là sự vô vọng, phũ phàng từ những lời nói, hành động của anh. Tại sao anh lại nhẫn tâm với em như vậy?
Cũng chính vì để quên được hình bóng của anh đi, để được thanh thản em đã cố tỏ ra vui vẻ, luôn nở một nụ cười. Nhưng đằng sau đó chỉ là những giả tạo, không phải là chính em. Cuối cùng em không còn sự lựa chọn nào khác đó là phải ra đi, không một lời từ biệt.
Giờ có lẽ anh đã biết, hiểu được tại sao em ra đi lại không một tin tức đúng không? Anh cũng biết rõ được thời gian không bao giờ chờ đợi bất cứ ai, không bao giờ chở lại được, có những thứ mất đi không bao giờ lấy lại được. Nên chúng ta phải biết trân trọng những phút giây hạnh phúc mà tạo hóa đã ban tặng cho mỗi con người đúng không anh?
Giờ có nói gì cũng không thay đổi được đúng không anh. Anh hãy hạnh phúc anh nhé, em cảm ơn anh rất nhiều về những điều anh đã làm cho em. Em sẽ luôn ở xa dõi theo từng bước chân anh, cầu chúc cho anh luôn được hạnh phúc, được người như em đã từng yêu anh.
Theo 24h
Đoạn phim cuộc đời em!
Em đã khóc, khóc cho tình đầu em trao đi mà lại không bao giờ có hồi đáp. Anh! Nếu cuộc đời em là một cuốn phim thì đó có lẽ là cuốn phim buồn mà em vẫn hay khóc khi xem, nhưng khi xảy ra trong cuộc đời thì em lại không khóc nổi. Tại sao? Ngỡ ngàng? Đau khổ? Cảm giác không cam chịu?... em cũng không biết. Trong bộ phim ấy, em là một nữ chính được hưởng hạnh phúc. Bố mẹ và chị gái lúc nào cũng bao bọc em vì vậy với em thế giới luôn màu hồng - màu tình yêu, hạnh phúc. Em là cô công chúa nhỏ trong thế giới cổ tích, em luôn mơ về chàng hoàng tử cưỡi bạch mã sẽ đến đón công chúa, đó là ước mơ của tất cả những cô bé trên thế giới này.
Nhưng cái thế giới màu hồng đó thật ngắn ngủi và thay thế bằng màu đen khi chàng hoàng tử mà em luôn mơ về lại đẩy em ra xa, không cần em... Lần đầu tiên giọt nước mắt của em rơi vì một người con trai lại là giọt nước mắt có vị mặn đắng, đau khổ, tủi hờn, ghen tị... vô vàn cảm xúc ùa đến là khi anh vui vẻ kể về người con gái mà anh yêu.
Anh đến bên em nhẹ nhàng và êm đềm. Anh luôn bên em, động viên em mỗi khi em nản lòng, kể những câu chuyện vui cho em cười khi em gắp chuyện buồn, cùng vui khi em vui, cùng buồn khi em buồn. Với anh có lẽ đó không là gì cả nhưng với em, em không thể ngừng nhớ về anh. Có lẽ em đã thích anh rồi!
Anh vào đại học, anh chọn thi khối quân sự đồng nghĩa với việc em sẽ không được gặp anh thường xuyên. Nhưng không sao, dù một năm chỉ được gặp anh 2 lần em cũng thấy đủ. Em muốn anh vui vẻ theo đuổi ước mơ của anh. Nhưng rồi em không thể chịu nổi, em muốn gặp anh, muốn được nghe giọng nói anh. Em vẫn thường gọi điện cho anh nói em mệt, em ốm, em bị ngã... em chỉ muốn nghe anh an ủi em, quan tâm, lo lắng cho em... có phải em quá trẻ con không? Em không giỏi, không xinh, lại còn là một quả bóng tròn không bao giờ suy nghĩ kĩ mọi việc nhưng anh chưa bao giờ nói em không tốt, nói em xấu. Khi em nói em ăn kiêng giảm cân anh đã nói em đừng giảm cân không ốm, em đã hạnh phúc biết bao khi nghe câu nói đó.
...nhưng em sẽ mở lòng mình để đón nhận người chỉ thuộc về em (Ảnh minh họa)
Em đã quyết định sẽ thổ lộ với anh. Ôi, thật hồi hộp! Em hi vọng anh sẽ vẫn mỉm cười ở bên em không chỉ bây giờ mà cả sau này nữa.
Nhưng đời không như mơ, bộ phim nào không có nước mắt. Anh không trả lời em mà hỏi em: " Em có biết thế nào là yêu?". Câu hỏi này với một cô sinh viên năm 3 thì phải trả lời sao? Em hờn, giận nhưng anh lại cười nói vì không muốn em khổ, không muốn em yêu những người theo khối quân sự. Lý do em không thể chấp nhận. Rồi anh cũng đưa ra một lí do cuối cùng, anh đã có người yêu. Chị ấy là một người xinh đẹp, một cô giáo tương lai đầy triển vọng và chị ấy là người anh yêu. Em đã khóc, khóc cho tình đầu em trao đi mà lại không bao giờ có hồi đáp, em khóc vì em mất anh rồi, khóc vì chúng ta không thể trở lại như trước.
Rồi cũng đến ngày em mong đợi nhất - đó là sinh nhật anh, à mà cũng hay nhỉ, đó cũng là sinh nhật của em. Vì cùng ngày cùng tháng nên chưa bao giờ chúng ta quên. Ấy thế mà cũng thật hay, cái sinh nhật cuối cùng trong đời học sinh của em (vì đó la trước ngày em thi tốt nghiệp) em đã mong chờ biết bao. Em đợi mãi không thấy tin nhắn của anh. Không sao, chắc anh đang bận. Rồi đồng hồ báo 23h59' em gửi cho anh tin nhắn mà em đã kì công chuẩn bị từ trước, thấy điện thoại báo gửi em đã hoàn toàn gục ngã, thì ra không phải anh bận, không phải anh không được dùng điện thoại. Em lại khóc, nước mắt đầu tiên sau ngay sinh nhật mà em rất háo hức. Rồi ngày hôm sau nhận được tin nhắn của anh em đã rất vui, dù là nói dối thôi em cũng mong anh có thể nói với em anh không quên ngày ấy. Nhưng, thật nực cười, anh nhắn tin cho em chỉ để hỏi về người khác, rồi anh nói anh đưa bạn điện thoại nên không biết em nhắn tin. Có thể sao? Anh đã quên ngày ấy, anh không nhớ vì anh bận hay vì em cũng chẳng là gì trong anh, có cũng được không cũng chẳng sao?
Em ra trường, xin vào làm việc tại một trường gần nhà, ngày ấy với em hạnh phúc biết bao. Em đã rủ anh đi ăn chè để khao em có việc làm. Vì ngại em phải rủ thêm bạn của cả hai. Nhưng anh đã chúc mừng em bằng cách mà cả đời em không thể quên, từ lúc đến đến khi về anh chỉ ngồi gọi điện nói chuyện với người yêu của anh. Anh nhẹ nhàng, dịu dàng như khi xưa anh nói với em, nhưng giờ lại thuộc về người khác. Anh muốn em ghét anh đến thế sao? Giờ có lẽ anh đã đạt được điều anh muốn. Em đã quá mệt mỏi khi mãi đuổi theo anh bao năm qua, rồi khi em vui nhất anh lại đánh ngã em từ thiên đàng xuống địa ngục u tối, lạnh lẽo. Giờ này liệu anh còn nhớ một chút gì về cô bé luôn bên anh không? Em sẽ không quên anh nhưng em sẽ mở lòng mình để đón nhận người chỉ thuộc về em. Chúc anh vui vẻ với những gì anh đã chọn!
Theo 24h
Gửi người em cho vào quá khứ Em phải làm như thê nào đê em không nghĩ vê anh môi ngày. Anh à! Em đã khóc, khóc rât nhiêu. Cái cách mà anh bỏ rơi em tàn nhân lắm anh biêt không. Nhưng em không có quyên trách anh, em có tư cách gì mà oán trách ai chứ. Cũng tại em thôi anh à, tại em mà giờ em...