Hay là lấy quách chồng cho xong?
Để thoát khỏi cảm giác cô đơn mỗi khi đêm lạnh chăn đơn, gối chiếc. Rồi còn được nhìn thấy con cái trong nhà hò reo như chúng bạn. Nhiều khi thấy vui biết bao nhiêu!
Nhưng mà, lấy chồng không đơn giản như người ta nghĩ, cưới một người và về sống cùng, ngủ chung giường là xong. Lấy chồng là thay đổi cả cuộc đời, thay đổi cả số phận của mình. Thế nên, nhiều khi tôi nghĩ, hay là lấy quách chồng cho xong để khỏi phải mệt mỏi lo lắng con đường tương lai môt mình, khỏi phải bận tâm là mình sẽ làm gì để kiếm sống. Hoặc ít ra, nếu như bận tâm thì cũng có người khác gánh vách trách nhiệm cùng. Nhưng rồi tôi lại sợ hãi, hoang mang.
Trước đây, nói tới chuyện lấy chồng là tôi sợ. Tôi còn muốn dong chơi nhảy múa, muốn tự do bay lượn, còn lâu mới tính tới chuyện lấy chồng. Nhưng mỗi lần về nhà, áp lực đè nặng, cả nhà giục giã, bố mẹ nói nhiều khiến tôi đau đầu. Nhiều lần chẳng muốn về nhà cũng vì lý do đó. Đang tự do, đang yên đang lành tự nhiên lại ép lấy chồng làm gì, tôi thường hay nghĩ vậy. Lúc nào thích thì sẽ tự giác làm, còn không thích thì kể cả là ở vậy cũng có sao. Bố mẹ tôi chắc chắn là sợ con gái ở vậy, nên cứ thúc giục suốt ngày. Nhiều khi tôi mệt vì những câu hỏi đại loại là liên quan đến chồng con. Nói cho cùng thì cái chuyện chồng con không thể là cái chuyện ép là có được. Vì nó còn liên quan đến chuyện tình cảm, có yêu thì mới lấy được chứ.
Lấy chồng rồi thì ngoài áp lực gia đình nhà chồng, mẹ chồng con dâu, tôi sẽ có người để nương tựa. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Bây giờ, bố mẹ ở nhà suốt ngày gọi điện lên thúc tôi chuyện gia đình. Còn tôi thì cứ rửng rưng như không có chuyện gì xảy ra. Đợt này, trong nhóm hay tụ tập, ai cũng bảo là sao không lấy chồng rồi còn sinh con đẻ cái, muộn quá thì sẽ khó có con, rồi ảnh hưởng tới sức khỏe của mẹ. Nghe thì có lý đấy nhưng mà tôi cũng chẳng biết thế nào, chả lẽ lại lấy quách chồng cho nó xong.
Lấy chồng rồi thì ngoài áp lực gia đình nhà chồng, mẹ chồng con dâu, tôi sẽ có người để nương tựa. Có người để kêu ca phàn nàn mỗi khi công việc không như ý. Có người để trút gánh nặng vật chất, cũng như dựa dẫm vào anh ấy mỗi khi khó khăn. Lấy chồng rồi có con, biết đâu khi đó mình sẽ không còn muốn chơi bời, tụ tập, chỉ muốn chuyên tâm chăm chồng, chăm con? Có đứa con xong rồi thì muốn ra sao thì ra, chồng cũng không thể ruồng bỏ mình được. Gia đình chồng không ưng mình thì cũng có lúc mình được an ủi vì còn có con.
Có lẽ là như vậy, bởi, lấy chồng không phải là trách nhiệm, mà còn là nghĩa vụ của bản thân. Khi lấy chồng rồi, nếu có được người tốt và yêu thương mình, hạnh phúc sẽ đong đầy, không còn thấy cô đơn! Thôi thì cũng có khi lấy chồng cho xong, rồi tới đâu hay tới đó…
Theo VNE
31 t.uổi, chấp nhận lấy chồng bằng t.uổi mẹ
Cứ kén chọn mãi, cuối cùng giật mình tỉnh giấc mới thấy tôi đã qua cái t.uổi 30, t.uổi mà con gái không còn trẻ trung, vô tư được nữa.
Trước đây, tôi chưa hề nghĩ tới chuyện lấy chồng, tôi không thể không nghĩ tới chuyện đó. Kén chọn cũng chỉ là một phần, chỉ là tôi chưa thực sự tìm được người đàn ông nào như ý, chưa có người khiến trái tim tôi rung động, hạnh phúc.
Với lại, khi đó luôn có tư tưởng, &'mình còn trẻ, cứ từ từ'. Lấy chồng thì vội vàng làm gì vì đó là chuyện cả đời. Với lại luôn so sánh bản thân mình với người khác, bạn bè xung quanh mình. Họ còn chưa có gia đình thì cớ gì tôi phải vội vàng, cứ đợi người ta lập gia đình hết, không còn ai thì ắt tôi sẽ tính chuyện chồng con. Nhưng đó là họ có người yêu, còn khi đó, tôi chưa có ai.
Thật ra, ở cái t.uổi gần 30, chuyện yêu đương thành ra lười chứ chẳng phải là quá kén chọn. Còn đàn ông bây giờ thì cái gì cũng chớp nhoáng, họ tán tỉnh mình với tư tưởng: "Cô này già rồi, chốt thì chốt nhanh. Nếu như họ không thích tôi thì chắc là không có cảm tình. Còn nếu họ thích thì họ sẽ gật đầu luôn, dù sao thì cũng quá nhiều t.uổi rồi!". Nên, những người đến và đi rất nhanh. Tôi cảm thấy chán nản, buồn rầu, càng ngày càng không muốn yêu đương gì.
Đến khi gia đình thúc giục quá, tôi bắt đầu nghĩ tới chuyện lấy chồng. Vì bây giờ, không phải chỉ sống cho riêng mình nữa, phải sống cho gia đình, sống cho bố mẹ và còn nghĩ tới chuyện con cái nữa. Nếu lấy chồng muộn quá, con cái sẽ khổ và sinh con cũng khó. Thế nên, tôi quyết định nhờ đến sự mai mối.
Giờ thì tôi đã làm vợ của anh ta, thôi thì đó là chuyện phải làm, phải chấp nhận vì ai bảo mãi tới 31 mới chịu lấy chồng?! (ảnh minh họa)
Có người họ hàng giới thiệu cho tôi một người đàn ông. Họ nói, người này giàu có, có một đời vợ và có con lớn rồi. Nhưng mà, ông ta bây giờ muốn lấy vợ hai để cai quản công ty. Vì ông ta có công ty riêng, gia đình giàu có. Thú thực, cái sự giàu thì ai cũng muốn nhưng mà cũng không nhất thiết cần người quá giàu. Chỉ là điều kiện vật chất tốt một tí là được. Ban đầu, tôi không thiết tha gì người này, vậy mà mãi tới khi người đó tỏ tình, rồi bố mẹ tôi thúc giục quá, tôi cũng đồng ý lấy.
Khổ nỗi, người đàn ông này bằng t.uổi mẹ đẻ của tôi. Đến nhà tôi, không biết xưng hô là gì vì hai người bằng t.uổi nhau lại xưng hô bác - cháu, nghe cứ kì kì. Nhưng mà, biết làm sao được vì giờ người đó sắp là chồng tôi.
Khi tôi từ chối, người ta nói tôi ế lại còn làm cao. Thật ra, làm cao gì, nhưng nghĩ cảnh lấy một người chồng bằng t.uổi mẹ mình, tôi thực sự chán nản. Chồng con là chyện cả đời, phó mặc cuộc đời cho người khác cũng có chút chán nản. Nhưng mà, tôi đành phải làm vậy, vì còn cách nào khác đâu.
Giờ chỉ nghĩ tới việc có con là tôi cũng đã mong ngóng lắm rồi. Nếu không lấy chồng, biết chờ đến bao giờ, biết đâu ế thật. Tôi chỉ sợ ế ra thì đúng là ngại mặt với người ta. Lấy người này, cùng lắm thì sinh được một đứa con vì chồng tôi cũng nhiều t.uổi, nên phải tran thủ mà cưới.
Giờ thì tôi đã làm vợ của anh ta, thôi thì đó là chuyện phải làm, phải chấp nhận vì ai bảo mãi tới 31 mới chịu lấy chồng?!
Theo VNE
Chẳng lẽ phải chứng minh mình còn trinh? 30 t.uổi, ngoại hình được, công việc ổn định nhưng lại chưa có người yêu. Ai cũng nói tôi quá kén chọn, nhưng toàn gặp những người vừa dê, vừa keo, thử hỏi làm sao tôi dám lấy... Thực ra, tôi từng có người yêu, một mối tình khá sâu đậm kéo dài 5 năm. Năm 27 t.uổi tôi muốn cưới, người yêu...