Hãy hiểu cho anh!
Anh đã nghĩ rằng chúng mình có thể yêu nhau vô tư, không cần suy tính gì hết, chỉ có hai đứa mình… nhưng anh đã nhầm.
Anh đành lựa chọn cách gửi thư này cho em, vì thực sự anh không biết có cách nào hợp lí hơn không. Đã có nhiều chuyện xảy ra với anh, nó đã khiến anh phải suy nghĩ rất nhiều, về quá khứ, hiện tại và tương lai. Anh đã làm sai nhiều chuyện, anh đã suy nghĩ không chính chắn. Những giây phút bên em thật hạnh phúc, em là cô gái bé bỏng và dễ thương. Em mong manh và nhỏ bé quá. Anh thương em lắm. Anh đã nghĩ rằng chúng mình có thể yêu nhau vô tư, không cần suy tính gì hết, chỉ có hai đứa mình… nhưng anh đã nhầm. Nếu anh nghĩ như thế thì anh đã quá ích kỷ, anh chỉ nghĩ cho mình. Còn em, em là con gái… Chính anh cũng đã nhiều lần nghe em nhắc đến một tương lai nào đó… mà với anh em không cảm thấy được nó, phải không em?
Giờ phút cuối cùng của thời sinh viên cũng không còn xa nữa, sau này rồi sẽ ra sao? Anh còn chưa chắc chắn được cho anh, liệu anh có thể đảm bảo được gì cho em? Em cần một cái gì đó lớn hơn những điều anh đang mang đến cho em. Sự thật là như thế đó. Em thấy có đúng vậy không. Anh đã nghĩ kỹ rồi, chúng mình nên dừng lại thôi em à. Trước khi mọi việc đi quá xa. Anh biết, em đã dành cho anh tình yêu, dành cho anh cả trái tim và anh cũng thế. Nhưng mọi việc không thể diễn ra một chiều theo ý muốn của chúng mình được. Chắc chắn sẽ có nhiều đau khổ và nước mắt… không chỉ của riêng em. Có lẽ đọc đến đây, em vẫn tự hỏi tại sao, tại sao anh lại thế? Phải không em? Em à, anh đã phải suy nghĩ và dằn vặt rất nhiều trước khi có quyết định thế này.
Nó tốt cho cả hai đứa mình, và đặc biệt là em. Sau khi ra trường, anh sẽ còn rất nhiều việc phải làm, anh còn phải tiếp tục phấn đấu nhiều thứ… Và bây giờ, ngay lúc này… anh thấy sự quyết tâm của anh đang lên rất mãnh liệt. Anh như thấy trước một tương lai, nếu như chúng mình tiếp tục bên nhau có lẽ em sẽ cảm thấy chán chường và đau khổ vì anh -người đang chuẩn bị lăn lóc vào đời – một cuộc đời mà chính anh không biết sẽ về đâu. Chắc chắn em sẽ phải hối tiếc, vì anh sẽ mãi như một cơn gió thôi, anh sẽ tiếp tục thổi, anh sẽ vẫn bay đi mãi thôi… và anh chưa biết cụ thể một cái đích sẽ như thế nào. Em ạ, anh ngàn lần xin lỗi vì đã trót khuấy động cuộc sống đang yên ả của em. Anh là người bắt đầu, hãy cho phép anh kết thúc. Anh chỉ có một nỗi dằn vặt duy nhất, là tình yêu của em và anh đang ở trong giai đoạn thăng hoa nhất. Anh thấy đau khổ khi biết chắc chắn em sẽ rất đau buồn khi anh đột ngột có quyết định thế này.
Video đang HOT
Em hãy lau nước mắt đi, mạnh mẽ lên em… (Ảnh minh họa)
Anh biết làm sao hơn hả em, chẳng phải chính em cũng luôn băn khoăn về tương lai của chúng mình ư. Em đã nói giá như anh là người ở đây và cũng có thể đó là điều anh muốn giá như… Em có biết câu nói đó đã đưa anh về lại thực tế không? Một thực tế rằng anh không phải là người ở đây và anh cũng chẳng có gì cả. Ngoài một ít kiến thức bé xíu mà anh luôn tự đắc… Anh đã sai.
Thế đấy, liệu em có cảm thấy an toàn không khi ở bên một người như anh – một kẻ luôn có xu hướng bay ra ngoài vòng tay của em không phải là vì không yêu em – mà vì kẻ đó chịu quá nhiều điều ràng buộc, có nhiều người đã và đang hi vọng ở kẻ đó, và bản thân kẻ đó không thể làm họ thất vọng hơn được nữa.
Anh viết những dòng chữ này vào một lúc rất yên tĩnh, và anh cho rằng mình đang hoàn toàn bình tĩnh và sáng suốt. Và anh cũng biết, từ trong sâu thẳm của em, dù yêu anh nhưng trong em vẫn luôn có những mối lo ngại… phải không em? Anh hiểu chứ, chính vì vậy anh chọn giải pháp này. Biết rằng sẽ đau, “nhưng thà một lần rồi thôi…”.
Vết thương nào rồi cũng sẽ qua, sẽ lành. Dù nó có để lại sẹo thì anh cũng tin rằng sẽ có người sẽ xoa dịu được vết sẹo đó. Em à, mình đã trao cho nhau một mảnh của trái tim, mảnh của em trao cho anh có thể không vừa khít với mảnh anh trao ngược lại… Nhưng chúng mình trân trọng nó.
Có thể em thấy anh lạnh lùng quá, sao anh lại có thể tàn nhẫn như thế… nhưng, anh vốn là vậy mong em hiểu cho anh. Em hãy lau nước mắt đi, mạnh mẽ lên em. Anh luôn dõi theo em…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh chỉ đến bên em khi cần, không cần thì xếp xó
Bây giờ em ngồi đây dằn vặt mình, không biết nên làm gì. Có nên cho anh, một con người hay nói nhưng không làm một cơ hội nữa?
Theo sự sắp xếp của bạn trai người chị gái thân thiết, em đã gặp anh. Em được biết về anh là một người có học thức, ngăn nắp, gọn gàng và đã từng có ý định lấy vợ nhưng rồi hai người chia tay sau đó dù đã đi mua nhẫn cưới. Anh nhắn tin, gọi điện cho em mỗi ngày.
Mặc dù chúng em sống xa nhau một tiếng lái xe, anh vẫn qua bên em đi chơi ngay sau khi đi làm về. Nhưng cách nói chuyện của anh lại không hợp với em. Em cũng thử đi chơi với anh một lần, nhưng rồi cả hai chỉ im lặng đi xem phim rồi về. Sau lần đó, em có tránh mặt anh và lờ đi những tin nhắn anh gửi đến. Lúc đó em rất thân với một chị gần nhà nên cũng không có cảm giác cô đơn và cần một chỗ dựa. Mọi chuyện thế tưởng đã hết.
Sau đó em có nghe tin anh cũng thử quen một vài cô gái sau thời gian đó. Chuyện đó cũng đúng vì anh đã ngoài ba mươi và có vẻ cần một người bên cạnh. Rồi em về Việt nam một thời gian sau đó chuyển chỗ ở khi qua lại bên này. Em chọn cách dọn về ở chung với bố mẹ vì đã mệt mõi cuộc sống bên ngoài dù gia đình không phải lúc nào cũng êm ấm.
Tình cờ chúng em có gặp lại trên facebook và trò chuyện. Em có về lại tiểu bang đó vài lần nhưng chưa lần nào gặp anh. Sau đó anh có lên chỗ em ở bây giờ, 4 tiếng lái xe từ nơi anh ở. Đó là lần đầu tiên chúng em gặp lại sau hơn một năm. Đêm đó em đã hành động sai lầm và đến bây giờ vẫn còn cảm thấy hối hận. Tuy chúng em chưa quan hệ nhưng cũng đã có những hành vi không đúng. Dù em không còn trong trắng sau một lần lầm lỡ nhưng em chưa bao giờ để mình ngã vào lời ngon ngọt của một ai. Có lẽ anh là sai lầm thứ hai của em.
Sau lần đó anh đi công tác ở Ấn độ và về Việt Nam chơi. Anh ít nhắn tin rồi ngưng nhắn tin cho em hẳn 10 ngày khi anh về Việt Nam. Anh giải thích rằng ở Việt Nam điện thoại iphone của anh không dùng được. Nhưng không lẽ anh không thể mua thẻ gọi điện cho em? Rồi anh trở về Mỹ, không quà cáp, không hỏi thăm gì em dù thời gian đó nơi em ở phải di tản tránh bão.
Em có về đó chơi với người chị ở dưới ít ngày. Anh giận em việc đi club không hẹn anh... Sau đó chúng em có cãi nhau gay gắt. Em lại là người làm lành, em có hẹn anh ra mấy lần nhưng lần nào anh cũng đòi em phải đi qua đêm với anh. Em không đồng ý thì anh không ra gặp. Lúc em về lại trên này, anh có làm hòa với em. Anh lên chơi mấy lần. Em đã quan hệ với anh.
Lúc nào anh cũng nói anh là người sống theo lối hiện đại, không quan trọng những chuyện theo lối suy nghĩ của người Việt mình. Chúng em hay nói chuyện, tâm sự về mọi thứ. Em đã vui khi nghĩ đến việc có một chỗ dựa không vật chất cũng có thể là tinh thần. Nhưng anh chưa bao giờ dẫn em đi shopping, dạo chơi hay như bất cứ hành động của những người đang yêu. Anh chỉ muốn làm theo ý anh, chưa bao giờ anh chiều theo ý em.
Anh cũng luôn bận rộn. Cả ngày không nhắn tin hỏi thăm, không chúc ngủ ngon, không có sự quan tâm nào cho em. Em rất buồn. Mỗi lần anh lên có hỏi em thích ăn gì, em muốn mua vài thứ đồ ở chợ người Việt, anh mua mỗi món em cần một thứ. Anh làm như thể không quan tâm đến ba mẹ em. Anh lơ là em, lúc nào cũng có lý do bận rộn. Em có tham khảo ý kiến của nhiều người, ai cũng bảo không nên tiếp tục nữa.
Chỉ mới 3 tháng quen nhau mà không hề có cảm giác chúng em hẹn hò vui vẻ hạnh phúc. Em có suy nghĩ anh chỉ đến bên em khi anh cần, không cần thì anh xếp xó. Có lẽ em đã sai và quá dễ dãi để thấy ê chề như lúc này. Em đã không còn liên lạc với anh mấy ngày gần đây. Em vẫn thấy cắn rứt vì gần đến sinh nhật anh. Em yêu anh, hy vọng đến một tương lai tươi đẹp. Em mới 20, anh đã ngoài 30. Không lẽ tuổi tác làm chúng em không thể dung hòa?
Anh nói nếu lỡ có con thì làm đám cưới và dẫn chứng nhiều ví dụ như vậy. Anh không cho em cảm giác mình là người quan trọng với anh. Anh vẫn có vẻ lưu luyến khi kể về người cũ. Em thật sự không biết mình nên làm gì? Không lẽ em cứ sống với những suy nghĩ em tự vẽ lên để thõa mãn mình? Anh có một background hoàn hảo nhưng em vẫn đang đi học và chăm chỉ thì em sẽ có thể tạo cho mình được một cuộc sống tốt.
20 tuổi còn nhiều thời gian để suy nghĩ và lựa chọn nhưng sao em đã có cảm giác mất niềm tin vào tình yêu. Bây giờ em ngồi đây dằn vặt mình, không biết nên làm gì. Có nên cho anh, một con người hay nói nhưng không làm, một cơ hội nữa? Em nên rút lui hay tiếp tục bước cùng anh?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nam giới bị "hớp hồn" ngay khi...nghe tên phụ nữ? Nam giới thường bị hớp hồn khi đứng trước một người phụ nữ đẹp. Đó là điều không có gì khó hiểu. Tuy nhiên, một nghiên cứu mới lại khẳng định, không cần "đứng trước" mà chỉ vừa nghe tên một phụ nữ cũng khiến các đấng mày râu...mất bình tĩnh. Các nhà nghiên cứu đến từ trường đại học Radboud University Nijmegen,...