Hãy độc thân đủ lâu để biết yêu thương thật sự là thế nào…
Tin tôi đi. Sẽ có những bù đắp, chỉ cần nhẫn nại và kiên trì với đơn độc mà bạn phải trải qua. Vì ở nơi nào đó, không xa đâu, có người đang đợi bạn mở lòng yêu thương.
Trên đời có rất nhiều người yêu chân thành, yêu dại khờ, nhưng đáp lại họ đôi khi lại là những đau thương và phản bội, nhưng trách móc giận hờn vô cớ, cũng có khi là những hững hờ. Cuộc đời, trước giờ,vốn dĩ chưa bao giờ công bằng tức thì.
“Anh hận người yêu anh sao mau quên thế? Rõ là cô ấy đã hứa mà, hứa với anh sẽ yêu mãi, hứa với anh có chia tay cũng không quên được.
Nhưng giờ chốn ấy sao mà ấm êm, lòng anh ghen tị, ấm êm đó đã có thể là của anh.Em hận người yêu em sao lúc yêu không yêu cho trọn, không chiều không làm vừa lòng em.
Nên em khóc mất mấy đêm dài, rồi em nguôi, rồi em quên. Chỉ có biến cố lớn, hoặc cơn mưa nặng hạt này may ra mới làm lòng em thổn thức trở lại.Biết đâu rằng anh yêu nhiều nhưng không nói hết, anh thương em nhiều nhưng chỉ là anh vô tình quên.
Biết đâu rằng em hết lòng với anh rồi đó, bao yêu thương em gửi gắm, anh cất ở đâu? Anh ơi có không giữ, mất đừng tìm.”
Có tình nào là trọn vẹn, có ai tròn hết đâu.
Nhưng.
Hãy độc thân đi.
Hãy đừng vồ vập.
Đừng vội vã lao vào yêu thương.
Video đang HOT
Đừng mang tổn thương đó mà đặt lên những người sau.
Thử một lần, và nhiều lần tụ tập với bạn bè hỏi han an ủi những giấc mơ xưa cũ mà biết đâu nhưng mải miết tình xưa làm ta vô tình với quên đi.
Thử một lần hoặc nhiều lần lang thang các con phố thu ngọt ngào của Hà Nội, chọn lấy quán cà phê lạ và đắm mình vào một quyển sách giữa những ồn ã đẹp đẽ xung quanh.
Thử một lần rồi nhiều lần, say sưa những bài hát vui thật vui, những bài hát mà chỉ nghe âm điệu của nó đã làm ta phải mỉm cười.
“Bên nhau đã lâu chúng ta như hai người bạn
Em không biết tình yêu bắt đầu từ khi nào, à phải rồi, là như thế
Nếu không gặp nhau em sẽ nhớ
Anh à, sao anh cứ ẩn hiện trong giấc mơ của em…”
Thử độc thân đi. Thử yêu bản thân trước đi. Yêu đắm đuối không hối hận như tình đầu.
Tin tôi đi. Sẽ có những bù đắp, chỉ cần nhẫn nại và kiên trì với đơn độc mà bạn phải trải qua.
Vì ở nơi nào đó, không xa đâu, có người đang đợi bạn mở lòng yêu thương.
Theo VNE
Còng lưng nuôi báo cô chồng "phượt thủ"
Từ ngày lấy chồng việc lớn, việc bé trong nhà chỉ mỗi tôi lo. Có vẻ việc duy nhất mà anh ấy làm là giúp tôi "sản xuất" ra 2 đứa con mà thôi.
Tôi không biết kiếp trước tôi có nợ gì chồng tôi hay không mà kiếp này tôi phải làm lụng đầu tắt mặt tối để nuôi báo cô chồng tôi suốt cả 10 năm kết hôn như bây giờ.
10 năm nhìn lại, bạn bè tôi đều bảo tôi rằng "Đúng là số mày khổ. Nhà mày có tận 3 thằng, lớn bé đủ cả mà chẳng ai giúp gì mày tí nào!" Chồng tôi như một đứa trẻ trong cái vỏ cao 1.7m nặng gần 70kg, chỉ ăn và đi phượt...Con tôi 2 đứa, đứa lớn chưa tới 10 tuổi, còn đứa bé năm nay mới tròn 3 tuổi.
Từ ngày lấy chồng việc lớn, việc bé trong nhà chỉ mỗi tôi lo. Có vẻ việc duy nhất mà anh ấy làm là giúp tôi "sản xuất" ra 2 đứa con mà thôi.
Nói ra thì chẳng ai tin nhưng nhìn vợ chồng tôi, không thể nghĩ nổi rằng tôi chỉ chưa đầy 45kg lại một mình làm lụng, đầu tắt mặt tối để nuôi 2 đứa con và một ông chồng vừa lười, vừa vô tâm và ích kỷ.
Học năm thứ 4 đại học thì tôi quen chồng tôi bây giờ, anh là anh họ của một cô bạn ở chung phòng ký túc xá với tôi. Anh hơn tôi 7 tuổi, cao to, lại là trai thành phố, đi làm tại một ngân hàng lớn, ăn nói cũng có duyên nên ngay khi xuất hiện ở phòng tôi, anh đã là "tâm điểm" hút ánh nhìn của những đứa con gái trong phòng.
Biết nhau được gần một năm thì chúng tôi yêu nhau và cũng gần một năm sau, khi tôi ra trường đi làm kế toán tại một công ty may thì chúng tôi cưới nhau.
Trước ngày cưới, em họ anh cũng là bạn cùng học với tôi vừa cười vừa nói "anh tao lười như hủi, ăn rồi chỉ giỏi đi chơi. Mày lấy thì cố mà chịu nhé".
Quả thực là thời gian yêu nhau, không hề có chuyện sống thử nên tôi cũng không được kiểm chứng chuyện người yêu mình lười đến mức nào. Thỉnh thoảng đến chơi nhà anh, thấy phòng anh bừa bộn, tôi cũng dọn dẹp và nghĩ đàn ông con trai ai chẳng vậy. Đến ký túc xá của tôi, trong phòng có ổ điện lung lay, cái đèn hỏng hay cái dây phơi quần áo bị đứt, tôi cũng thấy anh mau mắn xắn tay áo làm ngay nên cũng mấy bận tâm đến lời "cảnh báo" của con bạn.
Ảnh minh họa.
Cưới nhau chưa được bao lâu tôi nếm vị ngay tính lười nhác và ỷ lại của chồng.
Anh ham mê đi du lịch bụi, sở thích ấy tôi biết từ khi yêu, nhưng sẵn sàng bỏ cả mẹ anh đang ốm nằm bệnh viện, bỏ cả tôi xanh rớt mặt mày nằm lăn lóc vì ốm nghén để lên đường đi phượt thì khó có thể chấp nhận nổi.
Chưa dừng ở đấy, ham đi và đi nhiều nên anh bị cơ quan nhắc nhở liên tục vì nghỉ làm quá nhiều, vậy là khi con trai đầu của chúng tôi được 3 tuổi, anh bỏ hẳn làm mà chẳng hề nói với tôi một câu.
Từ ngày cưới, mọi chuyện lớn bé trong nhà đều một tay tôi, từ con ốm đau, học hành, chợ búa, cơm nước, nội ngoại hai bên...
Tiền lương của anh chưa hề tôi biết cầm tới một đồng bởi "em lo cho con đi, anh đi nhiều nên chi tiêu tằn tiện lắm mới đủ ấy", anh nói gọn lỏn với tôi như vậy.
Giờ khi anh bỏ việc, hàng tháng tôi lại phải gánh thêm khoản "phượt phí" của chồng. Ít thì 2-3 triệu, có chuyến anh đi xuyên các cung đường núi đến cả chục triệu đồng.
Con trai tôi đi học, cô giáo hỏi bố làm nghề gì đã không thể trả lời được vì không hình dung ra bố có thể phù hợp với nghề nào. Anh chỉ về nhà khi hết tiền và mệt mỏi. Ngủ lăn, ngủ lóc suốt mấy ngày rồi hồi sức lại vác ba lô lên và đi tiếp. Có vẻ như nhà cửa chỉ là quán trọ mà không phải mất tiền trả mà thôi.
Gia đình, bạn bè thấy anh cứ sống hồn nhiên như vậy, góp ý đôi lần hoặc tìm việc này việc kia để anh đi làm, anh phẩy tay "chẳng ảnh hưởng đến ai". Mãi rồi mọi người cũng chán. Chỉ có ba mẹ con tôi là "gánh" ông chồng sống hồn nhiên đến vô trách nhiệm.
Con người ta đi học về thì có bố chỉ bảo, còn nhà tôi suốt ngày chỉ có 3 mẹ con bên nhau, và một ông chồng hoặc say sưa trên các cung đường phượt, hoặc nằm lăn lóc ngủ quên trời đất ở góc nhà.
Càng ngày tôi càng thấy gánh nặng của ông chồng 70kg quá sức đối với tôi. Nhiều lúc ao ước, giá như có cục đá to va vào đầu chồng thì may ra chồng mới tỉnh ngộ rồi tu chí làm ăn. Chứ cứ kéo dài mãi những chuyến đi phượt, rồi ăn chơi lông bông như thế này thì tôi không nào đủ sức để nuôi nổi chồng rồi.
Theo Phunutoday
Xin cớ đi hóng gió, chồng lén lút nhìn trộm hàng xóm thay đồ Một lần rón rén đi theo chồng lên ban công, tôi như chết đứng khi thấy anh như đang bị thôi miên, say sưa nhìn cô hàng xóm thay quần áo qua cửa sổ nhà cô ta. ảnh minh họa Kể ra chuyện này có lẽ nhiều người sẽ trách tôi nhỏ nhen, hay để ý vặt và chấp nhặt với chồng những...