Hãy để quá khứ ngủ yên nhé anh
Khi quyết định chia tay với anh, em tưởng chừng mình sẽ không đủ lòng tin để yêu ai tiếp. Anh đã mang đến cho em những khoảnh khắc xúc động đến rơi nước mắt vì tình yêu anh dành cho em.
Năm tháng yêu nhau những tưởng sẽ mãi hạnh phúc bên nhau suốt đời. Anh đã làm cho em biết như thế nào là phản bội, dối lừa. Em cũng biết như thế nào là sự ích kỷ, tàn nhẫn. Anh không còn là anh mà em từng yêu khi thời gian đã biến đổi anh thành một người khác. Với mọi người anh luôn là người đáng thương, tự trọng, tốt bụng, đẹp mã. Nhưng có ai biết anh thật đáng sợ khi là người vũ phu, tệ nhất là anh luôn không dám đối diện với chinh bản thân anh. Em đã từng yêu anh vì anh la chính anh, không vì bất cứ lý do gì. Nhưng anh ơi! tình yêu trong sáng của em được rất nhiều từ anh đó là một bài học. Em không còn thấy giận anh hay đau khổ khi nghe anh nói gì. Em kiêu hãnh vì tình yêu của em, vì em đã sống đúng với tình người.
Cuộc sống vốn luôn chuyển động không ngừng, em cũng không hề nghĩ rằng mình có thể chấp nhận một người khác ngoài anh. Em không nghĩ anh ta sẽ tốt hơn anh. Nhưng em muốn gắn bó cuộc đời mình với một người hoàn toàn trái ngược với tính cách của em. Anh ta đã làm em chú ý vì anh ta là người rất yêu gia đình của anh ấy, luôn tự hào và tự tin vì được làm con của bố mẹ mình. Điều mà em ít nhận thấy trong những người trẻ chúng ta, luôn chối bỏ những gì tốt đẹp nhất. Em hy vọng cuộc sống sau này anh sẽ đạt được tất cả ước mơ của anh về vật chất lẫn tinh thần. Em chúc anh se tìm ra được tình yêu đích thực của lòng anh và mãi mãi với tình yêu đó. Em cũng sống tốt và cố gắng làm tốt, hãy để cho quá khứ ngủ yên nhé anh. Một quá khứ có thể khiến người ta viết thành tiểu thuyết, một chuyện tình yêu đẹp nhưng hai nhân vật chính cuối cùng phải xa nhau vì như thế cả hai sẽ sống hạnh phúc hơn. Em mãi mãi là người không thể sống cùng với quá khứ. Chúng ta cùng nhấn nút restart nhé. Và hãy cho nhau một nụ cười.
Video đang HOT
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tin nhắn không mong đợi
Em không biết bắt đầu từ đâu để nói về sự rạ.n nứ.t của chúng mình. Chỉ biết là lần cuối cùng chính em đã đề nghị "mình cho nhau một khoảng thời gian để suy nghĩ".
Anh đã đồng ý và chúng mình không liên lạc nữa. Một tuần, rồi hai tuần trôi qua, em nhớ anh da diết nhưng lòng kiêu hãnh của một đứa con gái ngăn em không gọi điện cho anh.
Em luôn tin tưởng là anh sẽ không thể xa em lâu như vậy và mình sẽ "hành hạ" anh thêm vì em biết anh yêu em nhiều lắm. Và từ trước đến giờ anh lúc nào cũng là người làm lành với em hết, chúng mình có xa nhau được lâu bao giờ đâu.
Vậy mà, anh biết không, đây là lần giận nhau "kỷ lục" của chúng mình. Chiều thứ 6, đi làm về và nhớ anh nhiều lắm, nếu như lúc này chỉ cần một tin nhắn của anh thôi em sẽ vỡ oà và lao vào lòng anh mà chẳng nhớ mình đã giận nhau lúc nào nữa.
Và tin nhắn của anh cũng xuất hiện. Điện thoại báo có tin nhắn của "Endlesslove" em vui mừng lắm anh có biết không. Em vui mừng vì lòng kiêu hãnh của em được vỗ về với ý nghĩ "anh đã không chịu được khi không có em lâu như vậy, anh đã làm lành với em, đã nhớ em như em nhớ anh vậy". Nhưng, em vội vàng đọc tin nhắn, em đọc đi đọc lại rất nhiều lần, mắt em nhoà đi nội dung tin nhắn với những lời yêu thương, quan tâm như lúc chúng mình chưa giận nhau vậy. Đó không phải là tin nhắn anh dành cho em. Đó là tin nhắn anh gửi cho một người nào đó vô tình nhắn nhầm vào máy của em.
Em không thể thở được nữa, không biết phải làm sao, không biết phải ngàn câu hỏi trong lòng em. Nhất định đó không phải là tin nhắn giữa những người bạn bình thường với nhau như anh giải thích. Em phải hiểu thế nào đây? Một đêm không ngủ tự tìm cho mình một lý do để giải thích "Tại sao anh lam vậy?" Nhưng cũng không thể nào lý giải nổi. Hôm nay anh và em sẽ gặp nhau để nói cho rõ một lần hay để chia tay anh nhỉ.
Niềm tin mà em vun đắp bỗng chốc tan biến hết rồi. Em sẽ đối diện với anh như thế nào đây, em sẽ tha thứ hay...
Em phải làm gì đây? Thỏ dấu yêu
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bàng hoàng Em phải trở về với thực tại của em. Em phải cố gắng lắm mới có thể thoát khỏi bàng hoàng khi biết được sự thật của gia đình mình. Một gia đình mà em từng ngưỡng mộ. Em đã quá thật để lòng tin của mình bị chà đạp, nhưng đó không phải là điều em buồn nhất. Anh đến với em...