Hãy để em thấy anh còn ở bên em
20h00, em một mình trong căn phòng trống, tự mình gặm nhấm những kỷ niệm và nỗi buồn về anh. Em đang lắng nghe giai điệu ngọt ngào của bài missing you in my dream.
Anh đang ở bên người khác, cùng nhau vui vẻ, cùng nhau cười đùa, cùng thưởng thức bữa tối, cùng đánh răng và lên cùng một cái giường, giống như một đôi vợ chồng hạnh phúc…
Anh có biết rằng em rất mệt mỏi, rất chán nản, em muốn buông tay thật sự, muốn rời xa anh mãi mãi. Nhưng sao anh không cho em làm điều đó hả anh? Có những lúc em thấy mình sao ngu ngốc quá, em đã có cơ hội thoát khỏi những buồn đau, có cơ hội làm lại từ đầu, có cơ hội để tìm cho mình một sự bình yên, một sự thanh thản, vậy mà chỉ chút yếu lòng, em đã quay trở lại để bây giờ em bế tắc trong mối quan hệ với anh… Anh nói rằng, những gì anh đang cố gắng là vì em. Anh cũng muốn giải thoát khỏi những mệt mỏi, nhưng anh chưa làm được. Anh cũng nói, anh không làm gì được cho người phụ nữ ấy. Anh ơi, anh quên rằng, điều lớn nhất anh đã làm, anh đã hy sinh cả hạnh phúc của gia đình mình, anh rời xa em, rời xa con, chẳng nhẽ, mọi điều đó không phải vì cô ta? Anh đã làm gì cho em hả anh? Ừ, đúng rồi, em cũng quên mất là anh đã cho em rất nhiều, anh cho em hiểu thế nào là cuộc sống hạnh phúc, thế nào là niềm vui, thế nào là nỗi buồn, là đau xót, là tổn thương, là tuyệt vọng…anh cho em thấy cuộc sống này muôn màu biết bao. Và, anh còn cho em biết thế nào là chờ đợi, vì rằng, cho đến tận bây giờ anh vẫn nói “hãy chờ anh”…
Em ước gì, mọi chuyện có thể quay trở lại, ước gì tất cả đều chỉ là một cơn ác mộng, ước gì anh chưa từng xuất hiện trong cuộc đời này, ước gì em và anh không quen biết…Anh có biết giờ đây em đã trở nên thế nào? Em đã không còn quá xót xa với những chuyện quen thuộc rằng anh đi đâu, anh làm gì, anh như thế nào. Em cũng không hiểu vì sao, có lẽ, anh đã cho em sự đau khổ tột cùng khiến em “bão hòa”, em thấy mình vô cảm quá. Nhưng may thay, trong cái vô cảm đó, có lẽ em vẫn tìm thấy đâu đó một chút cảm xúc. Nhưng, có thể chỉ một thời gian nữa, nếu anh cứ buông em như thế này, nếu anh chẳng buồn quan tâm đến em nữa, nếu anh cứ đi biền biệt, nếu anh chỉ biết đến người phụ nữ khác, mặc cho em chờ đợi trong tuyệt vọng, thì anh biết không, nếu thực sự có một ngày anh quay về được, em cũng không quay lại được…Em sẽ đánh mất tình yêu dành cho anh, đó là cái mà em vẫn đang cố gắng nuôi dưỡng và cứu vớt trong em…em sợ, đến cái đó em cũng không còn, vậy thì, mình quay về để làm gì, hả anh? Xin anh, đừng chỉ biết nói chờ, đừng chỉ biết nghĩ đến người khác, đừng quên mất sự hiện diện của em trên đời, hãy nghĩ về em, hãy quan tâm em, hãy yêu em, để em biết rằng anh còn ở đây, anh còn bên em, còn có cái đáng để em mong đợi, để em cố gắng, để em trông chờ…anh nhé. Hãy để tình yêu trong em luôn cháy, đừng dập nó nhanh như vậy…
Theo Ngôi Sao
Mong gió đừng quên bông mai nhỏ
Tôi thích anh từ lần đầu tiên nhìn thấy ở quán cafe trùng với tên anh. Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rất rõ ấn tượng ban đầu đó.
Anh không hề giống như trong tưởng tượng của tôi. Anh nói chuyện từ tốn nhưng hài hước và lúc nào cũng nở nụ cười rất hiền. Anh không biết tôi đã nhìn thấy anh trước lúc anh bước chân lên cầu thang và tôi đã có ấn tượng thật tốt về anh ngay từ giây phút ấy.
Tôi đã cảm nhận được sự quan tâm chân thành của anh kể từ ngày đầu tiên gặp nhau. Cứ đều đều hôm nào cũng vậy, anh lại gọi điện cho tôi vào mỗi giờ nghỉ trưa, gửi cho tôi những bài hát, kể tôi nghe về công việc hàng ngày của anh. Buổi tối, anh lại dành một chút thời gian để online với tôi, nói là một chút nhưng tôi đã chiếm khá nhiều thời gian của anh vì anh cũng rất bận rộn. Anh tâm sự với tôi về những mong ước "rất nhỏ bé" và tôi cũng chia sẻ với anh về cuộc sống của mình. Chúng tôi bắt đầu có cảm giác chờ đợi nhau vào mỗi dịp cuối tuần. Khoảng cách 80km và cái se se lạnh cuối thu dường như càng làm cho chúng tôi xích lại gần nhau. Những kỷ niệm cứ đầy lên cùng với những ngày tháng được ở bên anh. Với một cô gái chưa bao giờ nhận được sự chăm sóc từ một người bạn trai như tôi thì những kỷ niệm đó thật đẹp và ý nghĩa.
Tôi vẫn nhớ cảm giác được nắm tay anh dạo quanh sân trường mà không hề ngại ngùng, được ngồi ăn một bữa cơm giản dị, được cùng anh thưởng thức "không khí rất hồ Tây", được anh ôm thật chặt trong vòng tay ấm áp, được nghe anh hát cho riêng tôi và được đi về cùng anh trong một đêm Trung thu mưa và lạnh... Có lẽ cảm giác yêu và được yêu đã làm tôi không để ý đến những băn khoăn của anh. Tôi không biết những băn khoăn ấy xuất phát từ lúc nào và từ đâu nhưng dần hai chúng tôi cũng đã hiểu... Anh nói tôi đừng để ý nhưng làm sao anh có thể giấu tôi được vì tôi vốn dĩ không phải là một đứa con gái vô tâm, chỉ biết đến cảm giác của mình.
Tôi cảm thấy những lo lắng cứ lớn dần lên trong anh và hình như anh tránh gặp tôi? Tôi thẫn thờ mỗi khi không thể liên lạc được với anh. Tôi vừa nhớ, vừa giận anh và có lẽ anh cũng biết điều đó nhưng tất cả tôi nhận được từ anh chỉ là sự im lặng. Những lần gặp gỡ cứ thưa dần, anh gần như không còn chủ động liên lạc với tôi nữa. Tôi thấy mình như một con thuyền bất ngờ bị sóng đánh chông chênh giữa biển và trở nên mất phương hướng. Lần cuối cùng tôi gặp anh là sinh nhật của tôi, anh vẫn rất nhẹ nhàng và cố tỏ ra bình thường nhưng tôi hiểu anh đã suy nghĩ nhiều lắm! Một người cẩn thận như anh chắc chắn đã cân nhắc rất kỹ trước mỗi quyết định của mình rồi và khi rời xa tôi cũng vậy. Nếu có trách thì chỉ có thể trách chúng tôi đã đến với nhau quá vội vàng khi chưa kịp hiểu hết về nhau. Tôi đã tự bảo mình sẽ không bao giờ trách anh vì tình cảm là không thể miễn cưỡng nhưng trái tim tôi thì chưa một phút nào thôi hướng về anh. Càng kìm nén những nỗi nhớ về anh thì chúng lại càng như những vết kim châm vào lòng tôi.
Xung quanh tôi, mọi người vẫn nhắc đến anh, vẫn tưởng chúng tôi là một cặp đôi hạnh phúc. Mỗi lúc như vậy, tôi chỉ biết im lặng và trút tất cả những nỗi buồn của mình vào những trang nhật ký đã ướt nhòe. Mặc dù biết anh đang ở rất gần nhưng có lẽ tôi sẽ không bao giờ có thể chạm tới được, giống như những con sóng biển cứ xô đến gần bờ rồi lại phải tan ra. Biết đâu tình yêu chỉ đẹp khi còn dang dở và biết đâu anh đã tìm được một nửa của cuộc đời mình? Chỉ mong gió đừng quên tôi, một bông hoa mai nhỏ luôn hướng theo gió.
Theo Ngôi Sao
Im lặng sẽ làm xói mòn tình yêu trong hôn nhân Anh xã! Tụi mình cưới nhau chỉ mới gần 4 tháng thôi vậy mà em cảm thấy cuộc hôn nhân này đang đứng bên bờ vực thẩm. Em không biết phải làm sao đây, bế tắc và tuyệt vọng quá! Đâu phải 2 đứa chỉ tìm hiểu nhau trong mấy tháng ngắn ngủi đâu, mà phải trãi qua 9 năm, 9 năm khó...