Hãy để em đau một lần cuối
Anh à, có phải là em không biết những điều mà anh nói đâu. Nhưng vì em yếu đuối quá, và cũng vì em đã lỡ yêu anh ấy nhiều quá, nên em không nỡ làm đau thêm cho mình… Em đã cư xử như một con lạc đà rúc đầu vào cát để tránh hiểm nguy, có biết đâu là điều đó thật ngốc nghếch…
Anh cũng biết là vì điều đó mà em đã phải đi thật xa… Ngỡ đâu tình đã quên mình, nhưng mỗi lần trở về chốn cũ, sao lòng em vẫn thấy còn đau quá anh à.
Em bây giờ không còn hát những bài tình ca nữa đâu, bởi lời hát cứ làm em phải nhớ đến những gì đã qua… Bài hát nào cũng như nhắc em về một kỷ niệm nào đó với anh ấy, hay là nỗi lòng, tự sự của em.
Trời ơi, nhiều khi em nghĩ, nếu biết mất anh ấy mà đau khổ thế này, thì hồi xưa em đã vượt qua sự kiêu ngạo của mình, em sẽ làm hết cách để anh ấy là của em… Hồi đó em cứ nghĩ, nếu như anh ấy thực sự yêu mình, anh ấy sẽ vượt qua tất cả để đến với mình.
Có thể điều đó đúng với người khác, không phải là với anh ấy, phải không anh?
Video đang HOT
Thôi, dù sao thì mọi chuyện cũng đã qua rồi, em đã hiểu cả, cuối cùng em cũng chỉ là người thứ ba mà thôi, em cũng đã nghe hết những lời phũ phàng của người ấy rồi. Chẳng thà người ấy đang tâm bước qua nỗi đau của em, còn hơn là người ấy đánh mất những thứ đã có… Có phải đây là sự trừng phạt, sự trả giá cho những gì mà em đã gây ra cho người khác – những người không phải anh ấy – đã yêu em mà em không đáp lại?…
Tới bây giờ mà em vẫn chưa quên giọng nói, ánh mắt, nụ cười mà anh ấy từng dành cho em… em không sao quên được những tháng ngày êm đềm khi em còn ở bên anh ấy.. Những ngày ấy, mỗi ngày như tràn ngập hoa hồng và lời yêu, em chìm đắm trong hạnh phúc và mãn nguyện… em và anh ấy liên lạc với nhau hàng chục, hàng trăm lần mà vẫn thấy như là chưa đủ…
Chẳng lẽ tất cả những cái đó đều là giả dối cả sao hở anh? Để đến một ngày em biết em chỉ là người thứ ba… Tất cả những gì anh ấy đã làm, đều chỉ như là diễn kịch… Một vở kịch mà anh ấy đạo diễn, vì một người thứ hai.
Em có ngờ đâu là khi người thứ hai quay lại, thì chỉ cần một cái phẩy tay, một lời xin lỗi, là anh thản nhiên rũ bỏ em ra khỏi cuộc đời anh… Lại còn phũ phàng hơn thế nữa, là những gì sau đó… Chẳng những anh không hề hối tiếc, ân hận, mà đôi khi anh còn cư xử như thể anh chỉ cần vẫy tay thôi, là em lại chạy đến bên anh, ngoan ngoãn như thưở nào… Anh muốn em vẫn là “bạn” anh, để anh tâm tình mỗi khi có “sự cố” với người ấy…
Anh biết không, tới bây giờ mà vẫn còn có những đêm em không ngủ, em nhìn chong chong vào bóng đêm chỉ để tự dằn vặt mình với câu hỏi: “Anh ấy có thật lòng yêu mình không ? Nếu yêu mình, tại sao anh ấy lại không giữ mình lại cho anh ấy ? Phải chăng những lời yêu mà anh đã trao chỉ là sự dối trá? Nếu thế thì vì sao lại có những kỷ niệm quá đỗi ngọt ngào?…”.
Em sẽ không bao giờ có câu trả lời cuối cùng cho những câu hỏi như thế… Thôi, em đã ngốc nghếch đủ rồi, và em sẽ làm như lời anh nói… Lần cuối cùng xưng tội với bản thân mình, vì đã làm con tim mình quá đau, lòng tự trọng thương tổn.
Anh đừng trách em nữa anh nhé. Xin cho em một lần đau cuối cùng này thôi, rồi không bao giờ em nhắc lại nữa. Cuối tuần này em về HP, anh sẽ thấy đôi mắt bồ câu ấy đã không còn bóng đen quá khứ nữa đâu anh ạ.
Em của anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cách giải thoát cho cuộc đời tôi
Chẳng biết bắt đầu từ đâu nữa! Và cũng chẳng hiểu tại sao thời gian này em cảm thấy lo lắng và mệt mỏi kinh khủng. Không vì bố, vì các em và vì anh có lẽ em đã ra đi thật xa rồi. Không biết em bị làm sao nữa? Đôi khi em tự hỏi, liệu tình trạng này em có cần phải đến bác sĩ tâm lý không? Niềm tin vào cuộc sống, vào tình yêu chưa hẳn đã thực sự trở về với em, anh ạ.
Em vẫn thấy sự phản bội người "đầu gối tay ấp" diễn ra ngày càng tồi tệ hơn, trắng trợn và dã man hơn. Em sợ mình lại đau khổ khi bị phản bội (mặc dù em hiểu tính anh nhưng anh lấy em chỉ vì anh cần một điểm dừng chứ không phải vì tình yêu nên em sợ dù tính anh có nghiêm túc thế nào đi nữa thì cũng bị lung lay bởi những người có thể đến sau em nhưng mang lại cho anh cảm giác yêu thương mà đáng ra anh phải có khi lấy em). Anh khẳng định sẽ chỉ yêu em, chỉ có mình em trong cuộc sống của anh khi quyết định lấy em làm vợ, nhưng anh ơi, em sợ lắm, sợ cái gia đình này tồn tại chỉ vì trách nhiệm và nghĩ vụ với nhau lắm bởi nền tảng gia đình không được xây dựng từ tình yêu thì nó dễ bị gió bão cuộc đời quật ngã trong chốc lát.
Rồi em lo đến chuyện con cái. Em vẫn chưa có thai mặc dù đi khám bác sĩ bảo không có vấn đề gì cả, tình trạng bình thường nhưng em vẫn sợ (em không hiểu nữa, có lẽ đó là cảm giác chung của những tâm trạng chờ đợi). Điều này làm em cảm thấy hạnh phúc của mình càng lỏng lẻo và mỏng manh quá. Anh lấy em khi em vừa bị thất nghiệp mà trên vai còn gánh nặng gia đình, em út học hành.
Lấy em về, anh vừa phải nuôi em, vừa phải thay em chu cấp cho các em và lo cho gia đình em. Em đã gửi đơn xin việc vài nơi nhưng không hiểu sao em vẫn chưa nhận được hồi âm từ các công ty em nộp đơn. Có lẽ người miền Nam như em khó xin việc ở Hà Nội này? Hay tại em dốt? Không phải, em khẳng định mình không dốt mà. Tốt nghiệp Đại hoc, ngoại ngữ khá, ngoại hình khá, từng làm trưởng phòng Marketing cho một công ty lớn tại TP HCM, thế mà lại không xin được việc làm ở Hà Nội này, em không hiểu tại sao? Hay tại em chưa có hộ khẩu tại Hà Nội này khi mà trong đơn xin việc địa chỉ thường trú là ở trong Nam còn địa chỉ hiện tại ở Hà Nội này làm họ nhầm lẫn là địa chỉ ở tạm thời chứ không phải là nhà riêng?
Đã mấy tháng rồi em và các em của em sống phụ thuộc hoàn toàn vào anh làm em cảm thấy tội lỗi lớn quá khi lại đem gánh nặng đè lên vai anh. Em yêu anh, nhiều đêm nằm một mình khi anh đi công tác, nghĩ về anh mà tan nát cõi lòng. Em khóc vì yêu anh, vì thương anh và hận bản thân mình, tại sao em lại mang toàn đau khổ và vất vả đến cho anh vậy chứ? Anh xứng đáng nhận được nhiều niềm hạnh phúc hơn thế chứ không phải thế này. Em cũng không hiểu bản thân mình thế nào nữa? Em cảm thấy lo sợ đủ thứ, sợ các em, sợ bố, sợ anh gặp những điều không may mắn, sợ cuộc sống quá nhiều bất trắc, sợ em không ra gì làm anh thấy chán và đi theo người phụ nữ khác...
Em lo nghĩ vẩn vơ rồi em sợ. Có lẽ em không vượt qua được những lo lắng này vì nó luôn nằm trong tiềm thức của em, nó như ăn vào máu thịt của em rồi, em không thoát ra được khỏi nó anh ạ, chỉ còn một cách thôi: em sẽ ra đi mãi mãi để giải thoát cho cuộc đời mình, giải thoát gánh nặng cho những người mình yêu thương. Em biết đây là điều tiêu cực nhất đối với xã hội, với gia đình, với anh và những người thân nhưng thật sự em không còn lựa chọn nào khác anh ơi. Em biết, em ra đi sẽ là sự mất mát, đau khổ cho những người còn sống nhưng rồi thời gian sẽ làm lành tất cả vết thương. Xin đừng ai oán trách em.
Em cũng không oán trách cuộc đời vì đã ban tặng cho em con người nhưng với cái đầu luôn mệt mỏi vì những điều không may mắn, dù sao em cũng đã được có trên cõi đời này 25 năm và được làm vợ anh. Em không có gì để nuối tiếc cuộc đời nữa cả, em mong rằng em ra đi sẽ cứu vớt hết tất cả nỗi đau còn lại của những người thân yêu. Em sẽ luôn phù hộ cho gia đình, cho các em, cho bố mẹ anh và cho anh luôn hạnh phúc. Một điều tốt mà em chỉ có thể làm được khi em ra đi. Là điều cuối cìng em có thể làm được.
Xin cảm ơn tất cả và xin được gửi đến lời tri ân vì nơi đây có thể là nơi giữ lại được khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời Huyền. Hãy gửi đến anh lời này cuối cùng này vì tôi không đủ cam đảm để chờ đến ngày anh đi công tác về và tôi cũng sợ gửi email thì anh đọc được rồi bỏ dở chuyến công tác - tôi muốn ra đi hôm nay. Một lần nữa xin được cảm ơn Báo Ngoisao.net đã cho tôi được nói ra tâm sự tự đáy lòng mình. Tôi xin các bạn hãy hiểu cho tôi nhưng đừng có những suy nghĩ tiêu cực như tôi, vì tôi giống như bị một căn bệnh luôn ám ảnh chứ không đơn giản chỉ là lối sống hay suy nghĩ không tích cực gì cả. Cảm ơn và gửi lời chào nhé. Tôi đi đây.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy để em yêu anh lần nữa! Hãy để em yêu anh lần nữa vì em biết rằng anh là hạnh phúc lớn nhất cuộc đời em, người sẽ cùng em đi hết đoạn đường còn lại của cuộc đời. Hãy để em yêu anh lần nữa vì ko có một ai khác có thể làm em mĩm cười hạnh phúc được như anh. Không có ai có thể làm...