Hãy cùng nhau vượt qua anh nhé
Cuộc sống có những chuyện mà nó xảy ra ngoài vòng kiểm soát của chúng ta và tôi cũng thế, cũng không ngoại lệ. Năm nay tôi tròn 20 tuổi, cái tuổi được xem là đẹp nhất. “Ngày vừa hai mươi em ùa vào đời, đời vừa hai mươi xanh lạ…” cũng như bao người con gái khác tôi cũng có một mối tình mà mối tình ấy kết thúc cách đây không lâu.
Chúng tôi học cùng trường và cùng lớp có thể nói chúng tôi có điều kiện hơn những cặp khác dễ thông cảm và chia sẻ cho nhau nhưng đó cũng chỉ là do tôi nghĩ mà thôi. Quen nhau được một năm nhưng sao trong khoảng thời gian ấy tôi rất mệt mỏi vì sự vô tâm đến hờ hững của anh! Đáng lí ra tôi phải là người chia tay anh nhưng tôi đã không chọn con đường đó vì tôi nghĩ một ngày nào đó anh sẽ thay đổi, thế nên tôi chờ đợi trong sự mỏi mòn với hy vọng rằng: ngày mai sẽ tốt hơn ngày hôm nay. Và rồi điều mà làm tôi thật sự bất ngờ và sốc nặng là anh đã chủ động nói lời chia tay.
Anh nói với tôi rằng: “Anh muốn tốt cho tôi, quen anh sau này tôi sẽ không có hạnh phúc và tương lai”. Có phải lúc nào khi chia tay thì người con trai cũng điều nói như thế không các bạn?! Tôi đã nói với anh là tôi không chấp nhận, lí do ấy không thuyết phục được tôi. Và rồi dường như chính tôi lại làm cho tôi đau khổ khi tôi đã ép được anh nói ra rằng anh đã có bạn gái mới và hai người đã quen nhau được vài tháng. Thôi thì biết làm sao hơn, tôi chấp nhận, trong thâm tâm tôi luôn mong anh hạnh phúc. Những ngày sau đó là những ngày lâu nhất của cuộc đời tôi, đi đâu tôi cũng thấy buồn, cô đơn và lạc lõng. Nỗi thất vọng về một mối tình ngây ngô của tôi đã làm cho tôi gụt ngã và tôi đã nguyện với lòng sẽ không yêu một ai cả. Tôi sẽ cô đơn cho đến cuối cuộc đời!
Chúng tôi đến với nhau bằng một tình yêu chân thành (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nhưng ai mà đoán được chữ “ngờ”, tôi tình cờ quen được một người đã làm thay đổi cuộc đời tôi, là mốc son quan trọng. Tôi tâm sự và chia sẻ cho anh nghe về tất cả, anh gọi điện, nhắn tin an ủi tôi rất nhiều nhưng tâm hồn của tôi thì tan nát làm sao hiểu được tình cảm của anh dành cho tôi chứ! Trò chuyện với anh tôi không hề giấu giếm một điều gì cả và tôi tìm được cảm giác che chở từ anh. Anh động viên, an ủi tôi, tôi xem anh như một người bạn, người anh trai và cũng là một tri kỉ, và có thể nói tôi tôn trọng và quý mến anh vô cùng. Anh cũng kể cho tôi nghe về quá khứ, cuộc sống của anh tôi thông cảm và tôi thấy thương anh rất nhiều (đó chỉ là 1 tình thương của sự đồng cảm).
Và rồi anh ngỏ lời yêu tôi, nhưng tôi nào đâu còn cảm giác nữa chứ! Vết thương lòng tôi vẫn chưa lành mà! Và không phủ nhận một điều là tôi cũng có tình cảm với anh nhưng tôi cố nén cảm xúc của mình lại, nhưng rồi làm sao tôi có thể giấu mãi chứ? Thế là chúng tôi đến với nhau bằng một tình yêu chân thành, sự đồng cảm và tôn trọng lẫn nhau. Về tuổi tác anh hơn tôi nhiều lắm nhưng đó không phải là rào cản ngăn cách giữa chúng tôi. Nhưng có một điều tôi luôn băng khoăn và rất ư lo lắng! Liệu gia đình tôi có chấp nhận cho tôi và anh đến với nhau không? Ông trời ơi! Ông đã mang anh đến cho con nhưng xin ông đừng bắt con phải chọn giữa gia đình và anh! Ba mẹ đã vì tôi mà vất vả quá nhiều tôi không muốn là ba mẹ đau lòng. Còn anh, anh là ánh sáng, là niềm tin của tôi, chỉ có anh mới có thể hiểu và thông cảm cho tôi. Anh à! Chúng mình hãy cùng nhau vượt qua những khó khăn và thử thách anh nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sắp cưới, anh vẫn 'đi lại' với tôi
Anh luôn bảo chỉ coi tôi là em gái và kể chuyện người yêu mình cho tôi nghe. Nhưng hết lần này lần khác, anh cùng tôi "vượt rào".
Tôi là một phụ nữ bình thường, đã có gia đình và cậu con trai 3 tuổi đáng yêu. Nhưng vợ chồng tôi hiện tại sống ly thân. Chồng tôi là một người đàn ông nhu nhược hay thích thể hiện nhưng lại chẳng làm được gì? Có lẽ vì thế chúng tôi không hợp nhau và chồng tôi hiện ở cùng một người phụ nữ khác.
Đúng ra khi thấy chồng như vậy, tôi phải tìm cách kéo về, phải gặp và dằn mặt cô gái kia nhưng tôi lại không làm thế vì thấy việc đó không quan trọng. Nói một cách chính xác là tôi không còn yêu và quan tâm đến chồng mình nữa. Cũng có vài lần anh ấy đến cầu xin tôi tha thứ nhưng tôi chỉ im lặng và cần thời gian. Tôi biết đó chỉ là cái cớ chứ thực sự là tôi không muốn anh ấy về bên tôi nữa. Chúng tôi cũng đã nghĩ đến chuyện ly dị vì cả hai vợ chồng còn trẻ, tôi 27 tuổi còn anh 30. Tuy không còn tình yêu nhưng lại có con nên tôi đang rất băn khoăn. Tôi sợ con sẽ thiếu tình cảm của ba mẹ. Hiện tại con trai tôi đang ở với ông bà nội.
Trong thời gian hai vợ chồng ly thân, tôi đi làm xa ở Vĩnh Phúc. Ở đó, tôi đã gặp một người đàn ông là sếp của mình. Anh trẻ, đẹp trai, thực sự có tài và lại rất biết quan tâm đến người khác. Nơi tôi làm việc chỉ có tôi là con gái nên rất được quan tâm. Vì anh là người đàn ông tài giỏi nên không khó để anh tìm hiểu về tôi. Anh thương tôi, luôn quan tâm và chia sẻ. Dần dần, tôi cũng quen với việc có anh bên cạnh chia sẻ mọi chuyện. Tôi cảm thấy cuộc sống của mình dần cân bằng và vui vẻ trở lại. Tình cảm anh em đồng nghiệp tốt đẹp. Lúc nào anh cũng nói quan tâm đến tôi như một người em gái anh quý chân thành.
Một lần, đi liên hoan công ty về, tôi đánh mất chìa khóa vào phòng trọ. Tôi không biết làm thế nào, chỉ biết đứng ngoài cửa và nói chuyện với người bạn của mình. Người bạn đó đã nói cho anh biết, anh đã đến đưa tôi đến nhà nghỉ để ngủ. Anh rất lịch sự khi thuê hai phòng. Tôi và anh mỗi người ở một phòng nhưng vì tôi chưa bao giờ ngủ ở nơi lạ một mình nên anh đã đề nghị ngồi xem phim cho đến khi nào tôi ngủ. Tôi là người rất khó ngủ nên anh đã đề nghị được ôm tôi và muốn tôi tâm sự mọi chuyện cho anh nghe. Chúng tôi đã nói chuyện đến sáng. Trước khi ra về, anh không quên dặn tôi phải bình thường vì ở cơ quan mọi người hay để ý, việc quan tâm là quan tâm còn công việc là công việc.
Cứ như vậy, sự quan tâm của anh với tôi lớn dần lên và chuyện gì đến cũng đến, tôi và anh bước qua giới hạn. Tôi thấy có lỗi với chồng con dù chồng tôi đang ở cùng người phụ nữ khác và tôi không còn tình yêu với chồng nữa.
Khi gặp nhau, anh luôn nói phải tâm sự tất cả với anh, không được giấu điều gì. Ở bên anh, tôi thực sự cảm thấy yên tâm và hạnh phúc. Anh luôn quan tâm, lo lắng cho tôi nhưng lúc nào cũng nói: "Chỉ là anh em của nhau mãi mãi. Sau này anh có người yêu hay có vợ, người đầu tiên anh ấy giới thiệu là tôi". Tôi biết chuyện của tôi và anh không bao giờ có kết quả tốt đẹp vì tôi là người phụ nữ bình thường, còn anh đẹp trai, tài giỏi, có địa vị ở cơ quan, gia đình anh lại gia giáo nữa. Biết vậy nhưng tôi vẫn không kiểm chế được bản thân. Sau nhiều lần chúng tôi quyết định không vượt quá giới hạn nữa, chỉ nhắn tin hay gọi điện thôi. Nhưng chúng tôi lại không làm được vì có cái gì đó vô hình không giải thích được.
Khi có người yêu, anh không giấu tôi, rất hay kể chuyện về cô ấy. Tôi biết anh làm vậy là đúng vì tôi có là gì của anh đâu, chỉ là cô em gái để anh tâm sự thôi. Nhưng anh vẫn rất quan tâm tới tôi, vẫn nhắn tin gọi điện và "gặp gỡ". Tôi thật sự thấy đau lòng và khó hiểu về tình cảm anh dành cho tôi. Tình cảm đó là gì? Tôi cũng có cảm giác ghen tuông và đau lòng khi anh có người phụ nữ khác. Tôi đã cố gắng quên anh, đến công ty không nói chuyện, về nhà tôi tắt máy và chặn số điện thoại của anh. Lắm lúc còn kiếm cớ để giận dỗi anh nữa. Nhưng mỗi lần không nghe điện thoại, anh phải gọi lại đến trăm lần.
Vì bị chặn số, anh phải lấy số khác để gọi cho tôi. Tôi giận dỗi, anh phải bắt taxi 50 cây số đến để giải thích cho tôi. Như vậy tình cảm đó là gì? Tôi không hiểu được và đã nói với anh rằng không gặp anh nữa, đừng quan tâm đến tôi nhưng anh không đồng ý. Anh cũng biết tôi thích anh nhưng anh thì luôn cố dập tắt đi suy nghĩ đó bằng cách nhận là em gái và kể dự tính kết hôn vào cuối năm của anh. Ngồi suy nghĩ lại, tôi thấy mình thật ngốc. Anh nói vậy mục đích để tôi chấp nhận mà!
Hiện tại, tôi đã xin nghỉ việc ở công ty để buộc mình phải quên anh mãi mãi. Nhưng anh đang ốm và nằm điều trị, tôi lại đến thăm anh. Tôi nghĩ đó là lần cuối cùng. Nhìn thấy anh được người yêu chăm sóc, dù thấy nhói đau trong lòng nhưng tôi cảm nhận có cái gì đó an tâm vì anh đã có người lo lắng cho anh rồi. Tôi đã chặn số điện thoại của anh, tìm kiếm công việc mới. Tôi mong có thể vùi đầu vào công việc để quên anh. Nhưng càng cố quên thì trong lòng lại càng nhớ. Tôi ước mong tâm hồn mình thanh thản.
Phải làm sao đây để quên được anh, để khi gặp anh và người yêu mà không cảm thấy đau nhói trong tim?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Giúp nàng vượt qua nỗi buồn chia tay Đi xem phim là một cách thư giãn hiệu quả nhưng phim về tình yêu lãng mạn lại phản tác dụng. Cô bạn thân của bạn vừa bị "đá"? Hãy giúp cô ấy hàn gắn vết thương bằng sự chân thành của tình bạn và lòng kiên nhẫn. Dù muốn giúp cô ấy mau chóng quên đi kẻ bạc tình kia nhưng điều...