Hãy cho tôi một lối thoát
Tôi lây chồng được 10 năm, từ 2 bàn tay trắng chúng tôi có nhà lầu, xe hơi và 2 cậu con trai đẹp như tranh. Chồng tôi kinh doanh tại nhà còn tôi làm công chức nhà nước, với hoàn cảnh của tôi biết bao người phải mơ ước. Nhưng mấy ai biết được bên trong cái vỏ bọc ấy tôi đang phải chịu bao nhiêu đắng cay, tủi phận.
Tôi vô cùng đau đớn khi bắt gặp anh ngoại tình với cả cháu gái tôi
Chồng tôi bề ngoài là người chịu khó, hiền lành, chăm chỉ. Cứ tưởng là cuộc sống của tôi sẽ bình yên với hạnh phúc viên mãn nhưng có những điều chẳng thể ngờ đến… Anh là niềm mơ ước của nhiều cô gái nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận. Với vỏ bọc hoàn hảo ấy chồng tôi cặp với rất nhiều người từ sinh viên, bạn học thêm tiếng trung, rồi cả bạn vợ của bạn thậm trí là cả cháu gái của tôi… anh cũng không tha. Tôi đã vô cùng đau đớn, tôi bị sốc khi thấy anh và cháu gái tôi tại nhà tôi.
Tôi xinh đẹp, có trình độ, có địa vị xã hội vậy mà anh thì lại vô liêm xỉ đến thế? Tôi đã rất cố gắng vì gia đình mình, tôi cũng chưa hề lơ là tình cảm với anh, vậy mà… Giờ thì tôi muốn ly hôn nhưng anh ta nhất định không đồng ý và cầu xin tôi tha thứ.
Thương con tôi vẫn sống cùng anh nhưng trái tim tôi lạnh giá và đôi khi mọi việc bỉ ổi của anh vẫn cứ ám ảnh tôi.
Video đang HOT
Chẳng lẽ tôi cứ phải sống mãi như thế này? không tình yêu và những ám ảnh về sự phản bội cứ len lỏi trong trái tim mình. Liệu anh ta có thực sự “quay về” không? Tôi phải làm thế nào để cho lòng mình thảnh thơi, làm gì để đối diện với thực tế, làm gì để các con tôi vui vẻ?
Theo VNE
Thương thay cho phận, đàn bà!
Tội nghiệp đàn bà! Đàn bà bị bó buộc, chật chội cả tinh thần lẫn thể xác. Từ khi mới sinh ra, các bé gái đã được mẹ chăm chút, bao bọc cho - nào là mũ, khăn, nơ...
Rồi khi lớn lên một chút, cái "quý nhất đời con gái" của em cũng được mẹ che đi bằng chiếc quần chíp xinh xắn. Lớn lên tí nữa, cái "quả đào mơn mởn" đáng lẽ là niềm tự hào, lại phải bịt chặt lại như một nỗi xấu hổ.
Nào có phải như các cậu trai, cứ "thả rông" ra đấy, thế mới "thoáng", mới... khỏe. Lớn lên tí nữa, ảnh hưởng của xã hội và tính sỹ diện của cha mẹ: "Nó là con gái nhà gia giáo ngoan hiền", những "đàn bà nhỏ" phải mặc váy vướng víu, phải để tóc dài thắt bím. Sao họ không được cạo trọc đầu cho mát, mặc quần đùi đá bóng như ai?
Đàn bà nhỏ, nhỏ từ dáng hình, bàn tay đến tâm hồn, đến giấc mơ. Các cụ xưa có câu: "Đàn ông nông nổi giếng sâu/ Đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu". Dường như xã hội không cho họ cơ hội để được sống, thử thách. Vì "đàn bà mà, học làm gì... làm làm gì... rồi cũng để dạng chân ra thôi". Ngay cả cái việc... "tiểu tiện" cũng có vắt qua được ngọn cỏ đâu mà so với đàn ông?!?
Từ cách sống dẫn đến cách nhận thức, dẫn đến tầm nhìn của ước mơ. Nếu bạn hỏi những người phụ nữ từ 20 tuổi trở lên, giấc mơ của họ là gì? Nhiều người trong số họ sẽ nói là họ thèm khát một đứa con. Đau đớn thay không có dòng sông uống nước là có con như trong Đường tam tạng, đàn bà phải cần Đàn ông. Một loài đặc biệt khác để cùng "phối giống".
Vậy đàn bà có khả năng gì ngoài cái bản năng "làm-đàn-bà"? Nổi bật là họ có thể khóc. Cái sự khóc của họ từ lâu đã đi vào thơ văn. Họ khóc khi vui sướng, họ khóc khi đau buồn, họ khóc để bảo vệ, họ khóc để chiến đấu.
Đâu là sự giải phóng cho đàn bà? Đàn bà sẵn sàng trở thành "đàn bà" để cho đàn ông ngủ. Đàn ông xong xuôi nằm ôm gối ngủ ngon lành, ánh trăng từ cửa sổ hắt vào ánh lên 1 giọt nước mắt của đàn bà từ từ rơi xuống. Cái sự khóc đấy không ồn ào như 1 vũ khí chiến đấu nữa, cái sự khóc đó câm lặng, chìm vào trong vũ trụ thinh không.
Đàn bà nhỏ, nhỏ từ dáng hình, bàn tay đến tâm hồn, đến giấc mơ... (Ảnh minh họa)
Người ta nói, trong đời mỗi người đàn bà chỉ thực sự yêu 1 lần. Và 1 lần đó, họ dâng hiến tất cả cho người mình yêu. Có lẽ, đàn ông không thể hiểu hết ý nghĩa của những nụ hôn nóng bỏng của đàn bà, đàn ông chỉ đơn giản hưởng thụ nó và nghĩ đến nhục dục tầm thường. Lúc đó đàn bà đem thân thể mình hiến tặng đàn ông, như dâng tặng một vị thần với tất cả tấm lòng cao quý.
Cũng chỉ vì cái "bản năng làm đàn bà" đấy mà đàn bà tự đeo vòng kim cô lên đầu mình. Đó là sự ngu ngốc hay khôn ngoan? Chẳng hạn như nàng sẵn sàng lấy một người chồng mà nàng nghĩ sẽ là 1 người bố tốt cho con của nàng sau này. Thế là đủ! Con nàng sẽ sướng, cha mẹ nàng sẽ yên ổn tuổi già...À thế còn chính nàng sẽ ra sao?
Đêm đêm, nằm ngủ bên chồng nàng cánh cánh nỗi niềm. Chồng nàng không còn đoái hoài tới mùi thơm trên cơ thể nàng nữa. Nàng lại im lặng, nhưng chưa hết. Ngọn lửa trong lòng nàng nhen nhóm lên một khát vọng được yêu đương thực sự. Và con tim "nhỏ nhỏ" của đàn bà lại hỏi: Thế nhỡ mà... Đáng lẽ mà...Nếu.... thì sao? À từ đó lại khóc kìa, những giọt nước mắt kìm nén không còn thinh lặng nữa, vỡ òa, vỡ bung ra như thể chính nàng mới là một quả bom hạt nhân thật sự.
Đàn ông bối rối tới ngỡ nàng: "Em làm sao vậy?". Đàn bà hét lên: "Tôi hận!" (Còn khi không thể hét, nàng chỉ trợn mắt - nhưng vẫn căm hận). Đàn ông không thể hiểu nổi, đàn bà có mọi thứ: sức khỏe, gia đình, chồng con, tiền bạc, danh vọng... vậy mà đàn bà còn đòi gì nữa?
Rồi dường như cũng ngán ngẩm, đàn ông chẹp miệng và thấy suy nghĩ của đàn bà thật "rỗi hơi". Nếu cố sức lắm để vận dụng tới trí óc siêu phàm của mình, thì đàn ông vẫn tặc lưỡi: "Đàn bà thật phức tạp" - và rồi, chàng cũng thấy chùn bước khi phải nghĩ tới việc dọn dẹp lại cái mớ bòng bong, phù phiếm đó.
Hạnh phúc cứ có những vết rạn dần dần tùy vào mức độ trời "hành tội" đàn bà và cái cách mà đàn bà tự "hành xác" mình. Trong cái vòng luẩn quẩn của mình, đàn bà tàn phá mọi thứ. Để rồi khi nhìn lại, trong đêm lại những giọt nước mắt mặn đắng câm lặng, cứ lăn đi đâu chẳng biết. Vậy đấy, cái tội trời tru là do chính đàn bà tự tạo ra. Nhưng, cái tội này cũng là bởi định kiến của xã hội về một đàn bà phải là như thế.
Theo VNE
Tủi phận làm dâu "bác sĩ bảo cưới" Chúng tôi yêu nhau từ cấp ba. Lên Hà Nội học, hai đứa từng chia tay vì nhiều lý do vậy mà không hiểu sao chúng tôi vẫn quay lại được với nhau, để cuối cùng lĩnh cái hậu quả không mong muốn, phải cưới sớm bởi cái thai trong bụng mỗi lúc một lớn dần. Tủi phận làm dâu vì "bác sĩ...