Hãy cho em nhớ anh thêm chút nữa
Chỉ nhớ một chút thôi để lòng bình yên đối diện với những giông tố của cuộc đời. Lâu lắm rồi em không viết, bởi em sợ rằng những dòng tâm sự lan man sẽ khiến mình trở nên yếu đuối và ngập chìm trong những xúc cảm yêu đương. Em từ bỏ thói quen viết nhật ký hàng ngày cũng giống như cái cách mà em đã từ bỏ anh, tuy chủ động nhưng lại là một điều mà bản thân không hề muốn. Em đã cố gắng để không nhớ, không đau, đã cố gắng để khiến mình trở nên mạnh mẽ. Thật sự thì em đã làm rất tốt, cho tới ngày hôm nay…
Em cũng chỉ là một người bình thường giống như bao nhiêu người con gái khác, ấy vậy mà tại sao cứ luôn phải chịu đựng những điều “bất thường” mà số phận cố tình áp đặt cho mình. Em mệt mỏi lắm rồi, muốn buông xuôi tất cả lắm rồi, nhưng lúc này em chỉ được phép tiến lên, không được phép dừng huống hồ là lùi lại. Em khó chịu với cái mớ bùng nhùng của miệng lưỡi thế gian, ngột ngạt trong lớp lớp áp lực và gánh nặng của cuộc sống đang vây bủa lấy mình. Không phải là em không biết cách để thoát ra nhưng con đường ấy quá dài còn lúc này thì em đang cảm thấy kiệt sức.
Bỗng dưng em thấy thèm cái cảm giác được ngồi trên một bãi biển trải dài miên man bất tận, tựa đầu vào bờ vai ấm của anh và nghêu ngao hát những câu chẳng có ý nghĩa gì. Chỉ có riêng hai đứa mình cùng với bãi biển về đêm và những con sóng bạc đầu cứ nối tiếp nhau xô hoài, xô mãi… Kỷ niệm của chúng mình đẹp và bình yên biết bao phải không anh?! Có lẽ đối với em thì đó là những giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời, nhưng tiếc rằng em chỉ có thể nhớ về nó giống như cái cách mà buổi sáng thức dậy người ta tiếc nuối một giấc mơ quá đỗi ngọt ngào đang còn dang dở.
Kỷ niệm của đôi mình quá đỗi bình yên (Ảnh minh họa)
Mình đã yêu nhau thật nhiều nhưng có nghĩa gì đâu khi đôi ta vốn chẳng phải là một cặp dành cho nhau. Trong cuộc chiến không cân sức này vị thần tình yêu đã ngay lập tức bị hai vị thần mang tên cuộc đời và số phận đánh bại, để rồi mặc dù chẳng tâm phục khẩu phục nhưng cuối cùng đành phải ngậm ngùi bỏ đi. Ngày ấy em nói lời chia tay bởi vì đối với hoàn cảnh của em thì đó là sự lựa chọn tốt nhất, còn anh lại bất lực từ bỏ bởi người con gái mà mình yêu đã phũ phàng buông tay. Em cũng xót xa lắm chứ, nhưng thà làm anh đau đớn còn hơn để người mẹ cả đời đã tảo tần vất vả nuôi em khôn lớn phải thêm khổ tâm, suy nghĩ vì mình.
Video đang HOT
Bởi đó là lựa chọn của chính mình nên em không có quyền được yếu đuối. Đôi lúc em mạnh mẽ thật đấy, nhưng cũng có khi là do em tự đeo cho mình một lớp mặt nạ mang tên vui vẻ để đối diện với cuộc đời. Em còn biết bao việc phải làm, còn biết bao nhiêu người phải chăm sóc, bởi vậy nên em không được phép ích kỷ mà tỏ ra yếu đuối hay muộn phiền. Em cứ thế gồng mình lên chống đỡ những khó khăn mà cuộc đời này liên tiếp dội xuống, cho đến tận bây giờ…
Chẳng phải tự dưng mà em nhớ anh, chẳng phải tự dưng mà những kỷ niệm êm đềm ngày đó lại tìm về khiến cho trái tim em quặn thắt. Em biết lúc này mình đang yếu lòng, em biết lúc này mình chỉ muốn nhấc điện thoại lên để được nghe thấy giọng nói ấm áp đó. Em cần anh ở bên cạnh mình để giống như ngày xưa, để em lại được quan tâm và san sẻ. Trong lúc suy nghĩ không sáng suốt em đã định bấm số gọi, nhưng rồi nỗi sợ hãi mong manh và vô hình thẳm sâu trong suy nghĩ đã kịp ngăn em lại, tay em buông điện thoại, còn tim thì vừa xót vừa đau.
Em bỏ chạy khỏi cuộc tình ngọt ngào của chúng mình để trở về với thực tại (Ảnh minh họa)
Mình đã chia tay, đó là sự thật, và một điều còn thật hơn gấp bội là bây giờ anh đã thuộc về người ta, về một người con gái mà em chưa hề gặp mặt. Em chẳng biết liệu anh có quay về nếu như lúc này em níu kéo, có thể có mà cũng có thể không, nhưng níu kéo để mà làm gì nếu như chính em cũng không chắc chắn về cái điều mà mình đang mong muốn. Có lẽ em chỉ cần bờ vai đủ mạnh để dựa dẫm một lúc, để được tiếp thêm sức mạnh và ngay sau đó lại đứng lên tiếp tục chiến đấu với những giông bão mà cuộc đời đã đẩy tới cho mình.
Có lẽ đó là tất cả những gì mà lúc này đây em đang khát khao có được và nếu như chỉ đơn giản là thế thì chẳng có lý do gì để em liên lạc và khiến cho trái tim anh dậy sóng vì mình. Em tự nhủ với lòng rằng cho dù thế nào thì cũng không được ích kỷ, đừng vì một phút giây yếu đuối của mình mà khiến cho những người khác phải đau lòng. Người con gái ấy chẳng có tội tình gì để mà phải chịu khổ vì những hành động bồng bột của em anh nhỉ, còn anh, anh cũng chẳng có tội tình gì để mà phải khó xử, dằn vặt vì một cô người yêu cũ đã từng rất tàn nhẫn với mình.
Em vẫn luôn tin rằng mình là một người con gái bản lĩnh lắm, bởi thế nên nhất định em sẽ tự đứng dậy, sẽ tự vượt qua được tất cả những cảm giác mệt mỏi, khó chịu đang vây bủa lấy mình. Còn lúc này, hãy cho em nhớ anh thêm chút nữa, chỉ cần một chút thôi để trái tim lắng lại, để lòng cảm thấy bình yên mà đối diện với những giông tố của cuộc đời.
Theo Eva
Em muốn là người tình
Em muốn là người tình của anh, đứng sau anh, đợi anh âm thầm và lặng lẽ.
Anh! Còn hai ngày nữa là đủ bảy ngày mình làm người yêu của nhau trong âm thầm, lén lút như hai kẻ tội đồ. Em từng nói với anh rằng em muốn mãi mãi là người tình của anh cho đến khi em tìm được một người có thể thay thế anh. Nhưng em sợ... Trái tim có những lý lẽ riêng của nó mà lý trí không thể kiểm soát hết được. Cũng giống như ngày em đặt chân mình vào con đường tình cụt lối này, lúc ấy đầu óc em trống rỗng, em chạy xe trên đường mà trong đầu quay cuồng những suy nghĩ về anh, tự hỏi anh sẽ mạo hiểm cùng em hay sẽ trốn tránh em, xem em như một kẻ bệnh hoạn. Nửa muốn được anh chấp nhận thứ tình cảm tội lỗi này, nửa muốn anh đẩy em ra xa để em thức tỉnh lại. Mâu thuẫn đến cùng cực nhưng khi nhận được tin nhắn đồng ý của anh, em cười mà rơi nước mắt, vì em biết bắt đầu từ giây phút đó em đã không thể kiểm soát được bản thân mình. Cũng có nghĩa là em bắt đầu trượt dài trên con đường cùng này, cũng có nghĩa là tình cảm của em đã không còn vẹn nguyên thuộc về người ấy của em nữa...
Em, 4 năm và một cuộc tình với người ấy. Bốn năm không quá ngọt ngào, không nhiều niềm vui, nhưng cũng không ít kỷ niệm. Dẫu biết rằng không có gì là hoàn hảo, nhưng trái tim em cứ mãi kiếm tìm, mãi ngóng chờ những điều nhẹ nhàng, dịu dàng thôi và rất đỗi bình thường như những người đang yêu khác. "Em luôn tỏ ra cứng rắn vì không cần một bờ vai, hay vì không có nổi một bờ vai nên em luôn tỏ ra cứng rắn?" Em buộc mình phải làm quen với cách yêu của người ấy, khô khan nhưng bình yên, thiếu vắng sự quan tâm, sẻ chia nhưng tuyệt đối chung thủy. Em đã làm được điều đó suốt ngần ấy thời gian cho tới một ngày...
Anh, một người dưng bước vào cuộc đời em cũng bình thường như bao người dưng khác. Anh sôi nổi, hoạt bát, luôn hòa nhã, luôn pha trò khiến mọi người vui và cũng rất dễ thương nữa. Với em anh cũng chỉ thế thôi cho đến một ngày...
Một ngày em nhận được tin nhắn chúc em ngủ ngoan từ anh. Chỉ vậy thôi mà khiến trái tim em thổn thức. Rồi bắt đầu lạc lối... Anh từng nói tin nhắn ấy đối với anh là bình thường nhưng anh có biết rằng đối với em nó không hề bình thường chút nào, bởi đó là điều em mỏi mòn chờ đợi suốt bốn năm mà chưa một lần em nhận được từ người ấy. Từ hôm ấy, em biết mình bắt đầu quan tâm và để ý đến anh. Em mong được thấy anh hàng ngày ở cơ quan, lo lắng vô cùng khi biết anh gặp tai nạn. Đôi lúc giật mình, em tự sỉ vả mình, rồi tự tát một cái để thức tỉnh lại. Và em tìm mọi cách để tỏ ra bình thường với anh, cãi nhau với anh, nói xấu anh... anh có biết những ngày ấy đối với em là cả một cực hình không. Nhưng em đã làm được, em che giấu được, vì em luôn tỏ ra cứng rắn, không cho phép mình được yếu lòng trước anh.
Em không còn nghĩ đến tương lai, em muốn sống cho hiện tại mà thôi (Ảnh minh họa)
Cho tới giây phút anh hôn em... thực sự lúc đó em không còn tỉnh táo nữa, em mơ hồ nhận ra hình như anh đang hôn em, nhưng em cũng không còn đủ cứng rắn để đẩy anh ra được nữa. Đến lúc tỉnh dậy, em nghĩ mãi, không dám tin, càng không muốn tin. Nhưng rồi em quyết định nói thật lòng mình với anh. Trốn tránh đối với em mệt mỏi lắm, em chỉ muốn đối diện với sự thật, đối diện với lòng mình để tìm cách quên anh nhanh nhất. Em nghĩ anh biết rồi sẽ tìm cách tránh né em, như vậy em sẽ dễ dàng chấp nhận sự thật hơn. Nhưng anh vẫn ân cần như thế, vẫn dịu dàng như thế, vẫn xuất hiện bên em lúc em cần như thế. Vậy nên mới có ngày hôm nay, mới có cuộc tình bảy ngày này đó anh à.
Nhưng bây giờ, em càng đi càng xa... lênh đênh vô định không xác định được phương hướng hay bến bờ nào nữa. Nếu không thể đưa mọi việc quay lại từ đầu thì chỉ còn cách duy nhất là kết thúc nó thôi đúng không anh. Một khi trái tim em đã không còn vẹn nguyên như ngày nào thì em sẽ không thể trở về bên cạnh người ấy được nữa. Em đã từng ở trong hoàn cảnh bây giờ của người ấy, đã từng được tôn trọng, nên điều em có thể làm được bây giờ là tôn trọng người ấy mà thôi. Em không thể quay về khi mà trong lòng em còn có hình bóng của anh, trong khi người ấy yêu em và chỉ biết có em. Em cũng không thể làm lại từ đầu khi mà những kỷ niệm với anh trong bảy ngày thôi đã nhiều gấp ngàn lần những gì từng có giữa em và người ấy. Em không làm được như vậy. Nhưng đau đớn hơn là em cũng không thể nào bước tiếp được. Anh cũng đã có người ấy của anh, cũng có một cuộc tình đẹp trước và sau khi em xuất hiện, và điều quan trọng là em mãi mãi cũng không thể nào thay thế được vị trí của người ấy trong lòng anh.
Em tự bước vào ngõ cụt rồi phải tự loay hoay tìm lối thoát. Đến cuối cùng, em không còn ai. Có lẽ đây là sự trừng phạt dành cho em. Em nhớ anh. Nhớ từng giờ, từng phút, nhớ ánh mắt anh, nụ cười của anh, nhớ những lời anh nói với em mặc dù em không cho phép bản thân tin vào những lời nói đó. Em không giải thích được mọi thứ về anh đối với em sao mãnh liệt và sâu sắc đến thế khi mà em đã có một cuộc tình an toàn như hiện tại và hơn hết là anh và sẽ chẳng đi đến đâu ngoài những kỷ niệm... Nhưng nếu mọi thứ rõ ràng thì đã không gọi là tình cảm nữa rồi phải không anh? Nên em không muốn lý giải nữa, không muốn suy nghĩ nữa, em buông xuôi để thứ tình cảm đó cuốn em đến bên anh.
Em không còn nghĩ đến tương lai, em muốn sống cho hiện tại mà thôi. Ngày nào còn có anh bên cạnh là em sẽ trân trọng ngày đó, sống thật tốt ngày đó, làm anh vui ngày đó để sau này có ra sao đi nữa thì em biết chắc một điều là em đã có khoảng thời gian sống chân thành với lòng mình và em sẽ không hối tiếc gì nữa. Em muốn là người tình của anh, đứng sau anh, đợi anh âm thầm và lặng lẽ. Em không hy vọng một ngày anh đến bên em đường đường chính chính, chỉ cầu mong một ngày gần nhất có thể, em quên được anh... Nhưng từ bây giờ cho đến ngày đó, hãy cứ để em yêu anh như thế, bên anh như thế, quan tâm anh như thế và... chỉ như thế mà thôi anh nhé!
Theo 24h
Em nhớ anh Mấy ngày hôm nay em phải gồng mình lên để chống chọi với thứ cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực của mình. Em thấy mình đang mất đi cái gì đó thiêng liêng lắm. Em lại muốn được mơ tới cái lần anh cõng em, sao trái tim em lại thấy bình yên đến thế, sao mà dễ ngủ đến vậy. Em...