Hãy chờ em anh nhé!
Em ước gì, giá như anh biết được đằng sau những lần em phải nhắc lại mối quan hệ anh em của chúng ta là những lúc mà câu nói của em bỗng trở nên gượng gạo nhất, thô kệch nhất.
Em nào mong muốn câu chuyện giữa anh và em phải kết thúc nếu một ngày người kia mà có lẽ chính là em thổ lộ tình cảm bấy lâu.
***
“Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh.
Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi!
Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi,
Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời,
Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm.”
(Trích Tương tư chiều – Xuân Diệu)
Tình yêu làm cho những rung cảm bình thường trở nên thi vị hóa hơn, phải không anh? “Tình yêu làm đất lạ hóa quê hương” phải chăng cũng có phần xoay quanh nguyên lí bí ẩn đến day dứt lòng người ấy. Khi vô tình đọc được những vần ấy, em chợt nhận ra mình đã say với tình yêu, sống cuống quýt, vội vàng đến nhường nào khi thiếu vắng bóng hình anh. Em thấy mình cũng hệt như chàng trai trong câu chuyện thơ đầy lãng mạn trên, nhung nhớ một dáng hình vốn đã quá đỗi quen thuộc sau chiếc áo lúc nào cũng in vết những giọt mồ hôi những giờ tan tầm, dáng đứng hay khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi sau một ngày dài của anh.
Anh à, anh biết không? Em thoạt đầu đã vội mặc định anh chỉ là người lữ khách phương xa dừng chân ghé lại đột ngột nhưng chỉ trong giây lát trong trí nhớ của em. Vì sao vậy? Em biết anh từ một người chị họ rất thân thiết. Những tính từ cảm thán mà chị ấy gán ghép cho anh khiến em hoài nghi quá đỗi. Em làm sao có thể hình dung được một chàng trai hội tụ cả vẻ đẹp tài hoa lẫn tâm hồn nơi anh được đây, vì lí nào trên đời này lại còn sót một con người hoàn hảo đến thế – Em đã từng hỏi mình.
Video đang HOT
Nhưng rồi chúng ta cũng bắt đầu một mối quan hệ không tên vì chỉ em thấy được dung mạo của anh còn anh chưa từng hay biết cô gái vẫn thường trò chuyện với mình có dung nhan ra sao. Hay chí ít là anh rất tò mò về đối phương trong khi em lại biết rất nhiều thứ về cuộc sống, gia đình và cả tính tình của anh như thế nào nữa. Chúng ta dần vượt qua mọi hàng rào ngăn cách trước đó, nghĩa là mỗi người đang thâm nhập sâu hơn vào thế giới sống của người kia bằng cách lắng nghe và thấu hiểu.
Tuy em luôn giấu kín những tâm tư dành cho anh, em nhún nhường chấp nhận danh phận em gái để không làm anh khó xử. Nhưng em ước gì, giá như anh biết được đằng sau những lần em phải nhắc lại mối quan hệ anh em của chúng ta là những lúc mà câu nói của em bỗng trở nên gượng gạo nhất, thô kệch nhất. Em nào mong muốn câu chuyện giữa anh và em phải kết thúc nếu một ngày người kia mà có lẽ chính là em thổ lộ tình cảm bấy lâu.
Hơn hết, em hiểu được chúng ta còn chặng đường rất dài để viết lên câu chuyện tình của đời mình. Nên…
Hãy chờ em, anh nhé! Sẽ đến một ngày anh biết được tình cảm mà em dành cho anh nhiều như thế nào.
Sớm thôi, em hứa đấy!
Nguyễn Ngọc Nga
Theo blogradio.vn
Yêu đơn phương 7 năm, chàng trai ngậm ngùi nhìn người thương trở thành... vợ của em trai
7 năm với những vui buồn bên nhau nhưng anh chàng không dám thổ lộ tình cảm với người con gái mà mình thương để rồi một ngày cô về nhà anh ra mắt, được chấp thuận về làm dâu nhưng không phải là vợ của anh mà là vợ của em trai.
Có lẽ trong cuộc đời mỗi người sẽ không thể trọn vẹn nếu thiếu đi cảm giác yêu đơn phương một ai đó. Cái cảm giác bạn nâng niu từng chút một mọi điều liên quan đến người kia, những tin nhắn, những món quà, những lần gặp nhau..., là cảm giác ôm trong mình những mộng mơ về người đó, tình cảm chất chứa từ rất lâu nhưng không - bao - giờ tiết lộ. Để rồi cuối cùng lại mang về mình thất vọng khi biết trong tim người đó không hề có mình. Yêu đơn phương giống như việc để dành miếng ngon cho đến cuối cùng, rồi vô tình rơi mất lúc nào chẳng hay.
Mới đây, chia sẻ của một chàng trai trên một diễn đàn dành cho sinh viên về câu chuyện tình đơn phương của mình khiến nhiều người không khỏi xót xa. 7 năm với thứ tình cảm một chiều để rồi đến cuối cùng anh nhận ra rằng cô gái mình thầm thương đã tìm được bến đỗ bình yên ngay bên cạnh, rất gần nhưng mãi mãi không phải của anh mà là của một người khác.
Suốt 7 năm không dám nói ra 3 từ tưởng chừng như rất đơn giản để thể hiện cảm xúc yêu đương chính là điều mà chàng trai này hối hận nhất trong những năm tháng thanh xuân vì để vuột mất người con gái mình thương trong tiếc nuối, vô vọng.
"Ngày mai là ngày mà người tôi yêu 7 năm làm đám cưới với...em trai tôi. Nghiệt ngã.
Tôi ở Hà Nội còn em quê ở tỉnh. Quen em vào ngày đầu tiên nhập học Đại học. Dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt buồn, nụ cười như muốn làm tan đi mọi mệt mỏi của người đối diện.
5 năm học tình cảm của tôi được nuôi dưỡng qua những lần tôi đưa đón em đi học, là những lần em và tôi đi phượt. Nào là Tam Đảo, nào là Tà Xùa. Em luôn gọi tôi với biệt danh "Grab có tâm nhất quả đất". Tôi có thể đưa em đi bất cứ đâu mà em muốn.
Tôi yêu đơn phương 7 năm nhưng chẳng dám nói cho em biết. Vì sợ, vì ngoài tình yêu, còn tình bạn. 'Tình bạn tiến lên một bước là tình yêu nhưng tình yêu lùi một bước sẽ không thể quay về tình bạn'.
Sinh nhật của em vào năm 4 đại học tôi ôm con gấu to đùng lên tặng em thì chẳng thấy em đâu. Gọi điện cho em, em bảo em đang đi ăn với "người yêu". Tim tôi đau nhói. Kể từ ngày em có người yêu. Dường như em không gọi người Grab như tôi nữa. Vì em đã có người đưa, người đón. Đã có người ở bên em những lúc em vui, em buồn. Thấm thoát nửa năm trời, số lần em gọi tôi cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Em cũng chẳng gọi tôi qua nhà trọ để đón em nữa. Tôi giờ đây có lẽ đã nhạt nhoà trong trí nhớ của em rồi.
Một ngày điện thoại tôi reo liên tục. Em gọi. Tôi nhấc máy. Im bặt. "Alo, tớ nghe đây, sao cậu không nói gì?". Bỗng dưng em oà khóc. Tim tôi lại như quặn lại. Tôi lại đến bên em, an ủi em, vỗ về em, nghe em tâm sự. Em kể tôi nghe người ta lừa dối em thế nào, phụ bạc em ra sao. Từng câu chữ em kể như siết lấy tim tôi. Từng cơn, từng cơn. Quặn thắt lại.
Thấm thoát tôi và em ra trường đã được 2 năm. Tôi vẫn thế, vẫn yêu em, vẫn luôn dõi theo bước chân của em. Một ngày em mời tôi đi ăn. Em muốn giới thiệu cho tôi một người. Người yêu của em, nhưng khi đến nơi, tôi chẳng thể nào ngờ được đó lại chính là em trai của tôi.
Cuộc đời thật nghiệt ngã. Tạo hoá cứ như trêu ngươi con người ta. Một ngày cuối tháng 10. Em về ra mắt bố mẹ tôi, nhưng với tư cách là người yêu của em trai tôi. Tôi ngồi ăn cơm với em nhưng chẳng thể đùa nghịch với em như trước, cũng chẳng thể bẹo má em như trước nữa rồi.
Ngày mai thôi, em sẽ là cô dâu nhưng chú rể chẳng phải là tôi nữa. Em vẫn làm dâu nhà tôi. Là em dâu tôi. Tôi vốn định Tết này sẽ nói cho em biết tình cảm của tôi với em nhưng có lẽ mọi thứ đã quá muộn rồi. Tôi chẳng thể làm điều gì khác ngoài chúc phúc cho em.
Có lẽ tôi sẽ rời xa nơi này 1 thời gian để có thể quên được em. Hơn 12h đêm rồi. Ngày mai tôi phải dậy sớm để chuẩn bị cho đám cưới của em trai mình. Và đón em về làm em dâu.
Chúc em hạnh phúc!"
Yêu đơn phương rồi sẽ chẳng ai biết, chỉ mỗi mình hay. Bạn hi sinh bao nhiêu, cố gắng bao nhiêu, âm thầm lặng lẽ ở bên rồi làm như vô tình xuất hiện xung quanh cuộc sống của người đó với tần suất dày đặc, nghĩ ra đủ thứ, tưởng tượng bao điều chỉ để mong nhận được một sự để tâm, một sự chú ý. Nhưng rồi thì, người đó vẫn chẳng biết những điều đó đâu.
Theo eva.vn
Bạn trai muốn cưới vì tôi rất tự chủ trong cuộc sống Quen nhau 3 năm nhưng chi phí hẹn hò tôi luôn chia sẻ với anh dù lớn hay nhỏ. Tôi không nhận những món quà đắt đỏ từ anh. Hình ảnh minh họa Tôi là tác giả của bài viết: "Mẹ lo sợ tôi lấy anh sẽ phải chịu cảnh góa bụa sớm giống mẹ". Tôi đã đọc kỹ tất cả các bình...