Hãy cho anh yêu em thêm lần nữa
Anh phải tìm em để nói rằng anh yêu em, dù cho em có cần anh nữa hay không.
Mỗi khi có ai đó hỏi anh rằng vì sao chúng mình chia tay, anh khựng người lại và cố lục tìm trong trí nhớ: Vì sao? Vì sao ta mất nhau khi mà tình yêu giữa hai người đã từng là sự ngưỡng mộ của bao người như vậy? Anh trăn trở, anh kiếm tìm một lí do nào đó đủ để thuyết phục mình chia tay là cần thiết.. Nhưng anh không thể hiểu nổi vì sao ngày ấy ta lại chia tay khi mà tình yêu vẫn chưa bao giờ nguội lạnh trong lòng.
Em đã từng nói chúng ta có duyên mà không phận, còn anh thì cố nghĩ rằng có lẽ chúng ta sinh ra chỉ để đồng hành cùng nhau trên một chặng đường, để nhớ về nhau như cố nhân chứ không phải là bạn đời sánh bước bên nhau cho tới khi cái chết chia lìa. Anh đã tin như thế cho tới khi hơn 2 năm qua đi kể từ ngày mình quyết định rẽ sang một con đường khác không có người kia. Anh vẫn chưa thể yêu ai, em vẫn ở đây, sâu trong tim anh, càng ngày càng dữ dội và mạnh mẽ. Anh mới biết rằng, anh yêu em nhiều lắm.
Biết bao đêm anh một mình trong căn phòng vắng, nghe một bản nhạc buồn khi bên ngoài đổ những hạt mưa. Hơi lạnh lùa vào khung cửa sổ, anh nghĩ về em. Giờ này em đã ngủ chưa? Trái tim em sao rồi, đã lành vết sẹo hay còn nhức nhối? Những câu hỏi đó cứ ngổn ngang trong đầu anh làm anh thức trắng. Nhiều đêm như vậy qua đi, anh tự hỏi chính mình: “Anh trăn trở để làm gì khi mà mình đã… chia tay?”.
Hai năm rồi phải không em. Quãng thời gian không phải quá dài nhưng có lẽ cũng tạm đủ để lãng quên nhau. Vậy nhưng sao em vẫn không thể nào thoát ra khỏi tâm trí anh. Mỗi lúc buồn, người đầu tiên anh nghĩ đến là em. Khoảnh khắc đó anh lại muốn có em bên mình, gối đầu vào em, được em vuốt ve mái tóc và thiếp đi trong cảm giác ngọt ngào. Hai năm qua anh sống với tư cách một “anh chàng độc thân”. Anh không ủy mị, không gục ngã nhưng cũng không thể nào mở lòng trước người con gái nào được nữa.
Anh không cho phép mình cái quyền yếu đuối vì chính anh và em đều đã quyết định chia tay. Chúng ta tự lựa chọn cho mình con đường đó thì làm sao có thể buồn rầu tới mức buông xuôi. Anh cố sống mạnh mẽ để tin rằng quyết định năm xưa của chúng ta chẳng có gì sai lầm. Nhưng càng cô đơn, càng một mình anh mới càng nhận ra rằng, dường như anh đã quá sai lầm.
Video đang HOT
Từng ngày qua đi là từng ngày anh nhận ra mình yêu em hơn (Ảnh minh họa)
Làm sao anh có thể rung động khi mà trong lòng anh lúc nào cũng ngập tràn hình bóng của em. Mỗi con đường, góc phố đều gọi tên em và những kỉ niệm mà chúng ta đã có. Mỗi khi vui, khi buồn anh thường né tránh đám đông, lui về căn phòng nhỏ và nghĩ về em. Anh hình dung em sẽ đối diện với anh như thế nào, sẽ giúp anh ra sao khi anh gặp những điều đó. Cuộc sống chỉ đóng khung trong cảm giác của anh nghĩ về em thì làm sao cô gái nào có cơ hội để bước vào trái tim anh.
Mỗi lần gặp em, nhìn dáng vẻ tiều tụy và nụ cười héo hắt lòng anh lại đau như cắt. Anh không dám nhìn vào đôi mắt em vì sợ em biết rằng anh đang xót xa. Một cảm giác rất khó chịu diễn ra trong anh mỗi khi vô tình gặp lại em. Anh mừng rỡ vì được nhìn thấy dáng hình thân thuộc của em, có cảm giác như tìm lại được niềm vui, lẽ sống mình vô tình bỏ quên đâu đó trong đời. Nhưng rồi anh lại như chợt tỉnh cơn mơ, thấy đau đớn khi nhớ ra, chúng ta đã không còn là yêu. Em là cô gái đứng trước mặt anh nhưng không còn là người yêu bé nhỏ ngày nào của anh.
Em cũng vẫn vậy, vẫn độc bước một mình trên con đường đời. Điều gì khiến em chưa tìm cho mình một người đàn ông khác để dựa vào mỗi khi em mệt mỏi? Gặp lại anh em cũng né tránh cái nhìn trực diện. Chúng ta chia tay trong “hòa bình” nên ngày gặp lại cả hai vẫn phải cố giữ một vẻ bình thản để trò chuyện. Em có thấy rằng tim mình đau khi nhìn anh không?
Anh đã suy nghĩ rất nhiều về những gì đã qua. Quãng thời gian đó cả anh và em đều bị cuộc sống đầy cám dỗ này cuốn đi. Anh mải mê với công việc bỏ mặc em với những cảm xúc đơn côi dù luôn có người yêu bên cạnh. Anh không đủ tinh tế để nhận ra mình đã vô tâm với em như thế nào. Còn em đã lặng lẽ chấp nhận một mình, cho tới khi em không còn chịu đựng nổi và em ra đi. Em nói chia tay, sự háo thắng của người đàn ông trong anh đã khiến anh đồng ý. Anh cố làm thế để chứng minh cho em thấy rằng, nếu em không cần anh, anh sẽ buông tay và sống tốt.
Nhưng ngày hôm nay, sau 2 năm chia xa, anh vẫn không thể nào quên được em. Từng ngày qua đi là từng ngày anh nhận ra mình yêu em hơn. Người yêu ơi, phải chăng em đang chờ đợi một ngày anh tìm đến, nói lời xin lỗi, để em có thể thứ tha và mình lại tay nắm chặt tay bước đi trên con đường đời. Lần này sẽ là mãi mãi? Anh không biết câu trả lời của em là gì nhưng anh phải tìm em, để nói với em rằng anh yêu em, dù cho em có cần anh nữa hay không.
Theo VNE
Nỗi đau của cô bé làm mẹ tuổi 12
Bị kẻ xấu hại đời khi mới 11 tuổi, cô bé Đoàn Thị Hồng V (xã Phước Sơn, huyện Ninh Phước, tỉnh Ninh Thuận) có thai rồi sinh con. Thế nhưng, đáng buồn là đến nay, dù đứa bé đã gần 1 tuổi mà tung tích hung thủ gây án vẫn bóng chim tăm cá.
Mất tuổi hồn nhiên vì gã trai lạ mặt
Gần 1 năm trôi qua nhưng mỗi khi nhắc lại câu chuyện về cô bé học lớp 6 Đoàn Thị Hồng V bị hại đến nỗi mang thai sinh con, người dân thôn Ninh Quý 2 (Phước Sơn, Ninh Phước, Ninh Thuận) vô cùng bức xúc. Điều khiến mọi người căm phẫn là sau một thời gian dài bé gái hứng chịu tủi nhục, kẻ gây án vẫn nằm trong bóng tối.
Chị Nguyễn Thị Hồng (34 tuổi, mẹ V) nhắc đến chuyện của con mà lòng buồn rười rượi. Chị Hồng cho biết, có 3 đứa con, V là lớn nhất. Nhà nằm heo hút giữa cánh đồng táo nên mới 11 tuổi, V vẫn phải ngày ngày đạp xe qua quãng đường 10 cây số để đến trường. Đầu tháng 7/2012, khi V đi học hè thì có một thanh niên lạ mặt khoảng 20 tuổi đi xe máy bám theo kiếm chuyện làm quen. Cô bé vốn ngây thơ, hằng ngày chỉ quanh quẩn trong nhà nên có chút e dè. Những ngày sau đó, gã thanh niên ấy xuất hiện như ma quỷ, cứ kè kè theo cô học trò nhỏ trên đoạn đường dài về nhà. Thậm chí, có hôm tan học V đã thấy gã phục đợi trước cổng trường.
Gã thanh niên tìm cách tiếp cận và cho V biết, hắn có quen gia đình V và biết cả tên bố mẹ em nữa. Chẳng nghĩ gã có dụng ý xấu với mình nên V cũng không đem chuyện đó nói với bố mẹ. Sau khi đã thân quen, gã thanh niên rủ V xuống TP Phan Rang-Tháp Chàm chơi. Vốn chưa bao giờ được xuống thành phố nên nghe gã kể về những cảnh đẹp phố thị khiến V vô cùng thích thú. Và chuyến đi chơi ấy, gã trai lạ đã khiến V cùng gia đình phải sống trong sầu tủi.
Trên đường về, đến đoạn vắng, gã trai đưa V vào ngôi nhà bỏ hoang bên đường và giở trò đồi bại. Hoảng loạn, V gào khóc nhưng vô hiệu. Sau khi thỏa mãn dục vọng, gã lại lời ngon tiếng ngọt để an ủi cô bé. V khóc mãi rồi cũng đành phải lên xe để gã chở về nhà. Vì đi chơi về muộn, lại bị cưỡng bức nên V sợ hãi không dám nói với gia đình. Vài ngày sau gã thanh niên đe dọa, ép buộc cô bé đi chơi với mình lần nữa. Lo sợ gã thanh niên nói ra chuyện lần trước nên cô bé đành đi theo. Gã thanh niên chở cô bé đi lòng vòng, ăn uống rồi lại đưa cô bé vào nhà hoang. Tại đây, V lại bị gã khống chế và làm nhục. Sau lần đó gã thanh niên không bao giờ xuất hiện nữa. Và câu chuyện có lẽ không ai biết nếu không có cái thai mà V mang trong mình.
V và đứa con ngoài ý muốn. Ảnh: HC
Khốn khổ làm "bà mẹ nhí"
Thấy bụng con gái ngày càng to, chị Hồng tò mò không hiểu sao con gái mình dạo này béo ra. Thế rồi, khi ăn cơm thì V ói mửa khiến chị sinh nghi. Đưa con gái đi khám, chị tá hỏa khi biết con mình đã có thai hơn 4 tháng. Tin cô bé mới hơn chục tuổi đầu mà có bầu khiến cả vùng xôn xao. Không thể tiếp tục đến trường, gia đình chị Hồng đành cho V nghỉ học ở nhà.
Kể từ khi vụ án xảy ra, gia đình đã chọn cách im lặng vì không muốn con mình bị xấu mặt. Tuy nhiên, sau khi được mọi người khuyên nhủ, chị Hồng đã gửi đơn đến cơ quan chức năng. Khi đó, cơ quan công an có triệu tập một số đối tượng tình nghi, nhưng V không nhận diện được kẻ nào đã hại đời mình. V bảo, cháu chỉ biết gã trai đó là người địa phương chứ cụ thể ở đâu thì không rõ. Thông tin mập mờ này khiến cơ quan điều tra không lần ra manh mối hung thủ.
Cuối tháng 4/2013, V sinh con. Đó là một bé trai kháu khỉnh. Trẻ dại, V lóng ngóng chẳng biết làm gì để chăm sóc con mình. Chứng kiến cảnh cháu bé khóc lóc mà V vẫn hồn nhiên chẳng biết ru con ngủ, cũng chẳng biết dỗ dành khiến ai cũng xót xa.
Mòn mỏi chờ công lý
Gia đình chị Hồng vốn là trường hợp đặc biệt khó khăn ở xã Phước Sơn. Không có mảnh đất cắm dùi nên anh chị dựng tạm nhà trên mảnh đất hoang giữa đồng táo. Cuộc sống của gia đình phụ thuộc hoàn toàn vào vườn táo mà anh chị trồng trên đất thuê của người khác. Nay để lo cho 6 miệng ăn lớn bé trong nhà, anh Đoàn Văn Hên (bố bé V) ngoài việc chăm sóc vườn táo, anh còn nhận trông coi đàn dê thuê cho người trong xã.
Bây giờ, bố mẹ đi làm thì V ở nhà trông 2 em nhỏ và con. Nhìn bà mẹ nhí bồng đứa con trai chẳng khác gì chị bồng em, nhiều người không cầm được nước mắt. Chị Hồng bảo: "Gia đình đã bao lần hi vọng cơ quan chức năng tìm ra kẻ đang tâm hãm hại con mình nhưng hi vọng bao nhiêu lại thất vọng bấy nhiêu. Khoảng 7 tháng trước công an có đến lấy mẫu máu của cháu ngoại để làm xét nghiệm gì đó. Họ cũng bảo gia đình yên tâm vì vụ án đang được điều tra. Chúng tôi nghe vậy cũng mừng vì sớm biết được chân tướng sự việc. Nhưng chờ hoài đến bây giờ mà không nghe tin tức gì nữa".
Theo VNE
Rồi hạnh phúc sẽ đến với chị Hơn 30 tuổi chị biết yêu thôi chưa đủ, mà phải yêu thương mới là chất kết dính cho một cuộc hôn nhân bền vững. Chị nhìn ra ngoài trời, mấy hôm nay trời mưa dầm dề, u ám đến mức nếu ai đó đang buồn bực rất dễ nảy sinh ý định tự tử. Chị chợt nhớ cái đêm định mệnh cách...