Hãy cho anh yêu em thêm lần nữa
Anh phải tìm em để nói rằng anh yêu em, dù cho em có cần anh nữa hay không.
Mỗi khi có ai đó hỏi anh rằng vì sao chúng mình chia tay, anh khựng người lại và cố lục tìm trong trí nhớ: Vì sao? Vì sao ta mất nhau khi mà tình yêu giữa hai người đã từng là sự ngưỡng mộ của bao người như vậy? Anh trăn trở, anh kiếm tìm một lí do nào đó đủ để thuyết phục mình chia tay là cần thiết.. Nhưng anh không thể hiểu nổi vì sao ngày ấy ta lại chia tay khi mà tình yêu vẫn chưa bao giờ nguội lạnh trong lòng.
Em đã từng nói chúng ta có duyên mà không phận, còn anh thì cố nghĩ rằng có lẽ chúng ta sinh ra chỉ để đồng hành cùng nhau trên một chặng đường, để nhớ về nhau như cố nhân chứ không phải là bạn đời sánh bước bên nhau cho tới khi cái chế.t chia lìa. Anh đã tin như thế cho tới khi hơn 2 năm qua đi kể từ ngày mình quyết định rẽ sang một con đường khác không có người kia. Anh vẫn chưa thể yêu ai, em vẫn ở đây, sâu trong tim anh, càng ngày càng dữ dội và mạnh mẽ. Anh mới biết rằng, anh yêu em nhiều lắm.
Biết bao đêm anh một mình trong căn phòng vắng, nghe một bản nhạc buồn khi bên ngoài đổ những hạt mưa. Hơi lạnh lùa vào khung cửa sổ, anh nghĩ về em. Giờ này em đã ngủ chưa? Trái tim em sao rồi, đã lành vết sẹo hay còn nhức nhối? Những câu hỏi đó cứ ngổn ngang trong đầu anh làm anh thức trắng. Nhiều đêm như vậy qua đi, anh tự hỏi chính mình: “Anh trăn trở để làm gì khi mà mình đã… chia tay?”.
Hai năm rồi phải không em. Quãng thời gian không phải quá dài nhưng có lẽ cũng tạm đủ để lãng quên nhau. Vậy nhưng sao em vẫn không thể nào thoát ra khỏi tâm trí anh. Mỗi lúc buồn, người đầu tiên anh nghĩ đến là em. Khoảnh khắc đó anh lại muốn có em bên mình, gối đầu vào em, được em vuốt ve mái tóc và thiếp đi trong cảm giác ngọt ngào. Hai năm qua anh sống với tư cách một “anh chàng độc thân”. Anh không ủy mị, không gục ngã nhưng cũng không thể nào mở lòng trước người con gái nào được nữa.
Anh không cho phép mình cái quyền yếu đuối vì chính anh và em đều đã quyết định chia tay. Chúng ta tự lựa chọn cho mình con đường đó thì làm sao có thể buồn rầu tới mức buông xuôi. Anh cố sống mạnh mẽ để tin rằng quyết định năm xưa của chúng ta chẳng có gì sai lầm. Nhưng càng cô đơn, càng một mình anh mới càng nhận ra rằng, dường như anh đã quá sai lầm.
Từng ngày qua đi là từng ngày anh nhận ra mình yêu em hơn (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Làm sao anh có thể rung động khi mà trong lòng anh lúc nào cũng ngập tràn hình bóng của em. Mỗi con đường, góc phố đều gọi tên em và những kỉ niệm mà chúng ta đã có. Mỗi khi vui, khi buồn anh thường né tránh đám đông, lui về căn phòng nhỏ và nghĩ về em. Anh hình dung em sẽ đối diện với anh như thế nào, sẽ giúp anh ra sao khi anh gặp những điều đó. Cuộc sống chỉ đóng khung trong cảm giác của anh nghĩ về em thì làm sao cô gái nào có cơ hội để bước vào trái tim anh.
Mỗi lần gặp em, nhìn dáng vẻ tiều tụy và nụ cười héo hắt lòng anh lại đau như cắt. Anh không dám nhìn vào đôi mắt em vì sợ em biết rằng anh đang xó.t x.a. Một cảm giác rất khó chịu diễn ra trong anh mỗi khi vô tình gặp lại em. Anh mừng rỡ vì được nhìn thấy dáng hình thân thuộc của em, có cảm giác như tìm lại được niềm vui, lẽ sống mình vô tình bỏ quên đâu đó trong đời. Nhưng rồi anh lại như chợt tỉnh cơn mơ, thấy đa.u đớ.n khi nhớ ra, chúng ta đã không còn là yêu. Em là cô gái đứng trước mặt anh nhưng không còn là người yêu bé nhỏ ngày nào của anh.
Em cũng vẫn vậy, vẫn độc bước một mình trên con đường đời. Điều gì khiến em chưa tìm cho mình một người đàn ông khác để dựa vào mỗi khi em mệt mỏi? Gặp lại anh em cũng né tránh cái nhìn trực diện. Chúng ta chia tay trong “hòa bình” nên ngày gặp lại cả hai vẫn phải cố giữ một vẻ bình thản để trò chuyện. Em có thấy rằng tim mình đau khi nhìn anh không?
Anh đã suy nghĩ rất nhiều về những gì đã qua. Quãng thời gian đó cả anh và em đều bị cuộc sống đầy cám dỗ này cuốn đi. Anh mải mê với công việc bỏ mặc em với những cảm xúc đơn côi dù luôn có người yêu bên cạnh. Anh không đủ tinh tế để nhận ra mình đã vô tâm với em như thế nào. Còn em đã lặng lẽ chấp nhận một mình, cho tới khi em không còn chịu đựng nổi và em ra đi. Em nói chia tay, sự háo thắng của người đàn ông trong anh đã khiến anh đồng ý. Anh cố làm thế để chứng minh cho em thấy rằng, nếu em không cần anh, anh sẽ buông tay và sống tốt.
Nhưng ngày hôm nay, sau 2 năm chia xa, anh vẫn không thể nào quên được em. Từng ngày qua đi là từng ngày anh nhận ra mình yêu em hơn. Người yêu ơi, phải chăng em đang chờ đợi một ngày anh tìm đến, nói lời xin lỗi, để em có thể thứ tha và mình lại tay nắm chặ.t ta.y bước đi trên con đường đời. Lần này sẽ là mãi mãi? Anh không biết câu trả lời của em là gì nhưng anh phải tìm em, để nói với em rằng anh yêu em, dù cho em có cần anh nữa hay không.
Theo VNE
Rồi hạnh phúc sẽ đến với chị
Hơn 30 tuổ.i chị biết yêu thôi chưa đủ, mà phải yêu thương mới là chất kết dính cho một cuộc hôn nhân bền vững.
Chị nhìn ra ngoài trời, mấy hôm nay trời mưa dầm dề, u ám đến mức nếu ai đó đang buồn bực rất dễ nảy sinh ý định t.ự t.ử.
Chị chợt nhớ cái đêm định mệnh cách đây một năm, chị đứng dầm trong mưa suốt hai tiếng đồng hồ nhìn bất định vào cánh cửa nhà cô gái mà chồng chị vừa bước vào. Chị đã quá quen thuộc với tiếng sập cửa ấy. Sau bao lần tha thứ, chị nhận thấy đã cạn kiệt sức lực, tiếng sập cửa lần này đã làm tan vỡ một mối quan hệ mong manh dễ vỡ, thay đổi và lừa dối. Chị đành phải chấp nhận sự thật rằng người đàn ông không còn là của mình nữa, để giữ được hai từ "mãi mãi vợ chồng" chị đã phải thỏa hiệp rất nhiều và cuối cùng đành buông tay.
Giai đoạn đầu sau khi l.y hô.n, chị đã mang tâm trạng u ám để nhuộm xám mọi không gian chị tới.
Chị lựa chon liệu pháp" để qua giai đoạn "sốc" này là sống trầm lặng, tránh những mối quan hệ không cần thiết.
Chị lựa chọn ngày ngày đi đi về về như cái bóng vô hồn.
Chị lựa chọn đêm đêm như một bà già độc thân một mình trong căn nhà im ắng tối đèn, ngồi đếm thời gian đi qua, gặm nhấm nỗi cô đơn -bi kịch lớn nhất của những phụ nữ l.y hô.n. Chị luôn thấy mình giống như một cái chấm mờ nhạt của ánh đèn ngoài xa, nhỏ xíu nhỏ xíu và đơn độc giữa lòng thành phố phồn hoa và náo nhiệt.
Và chị luôn rơi vào trạng thái cần một ai đó, cần một chỗ dựa để có thể đủ sức vào sáng hôm sau và tin rằng mọi thứ không có tệ như nó diễn ra.
Chị đã có Hân - người tình nguyện che ô đưa chị đi qua mưa nắng của phần đời còn lại (Ảnh minh họa)
Một ngày khi chị nhìn thấy con trai mình ngồi giữa chỗ tranh tối tranh sáng, chơi thui thủi một mình với những mảnh giấy như những mảnh vỡ. Cái bóng của nó cô độc hắt lên bức tường xám xịt. Chị hỏi nó đang làm gì, nó cau có: "Mẹ đừng làm phiền con". Chị nghe tiếng đó rất quen thuộc vì rất nhiều lần chi đã gào lên cay nghiệt: "Mẹ đang mệt con đừng làm phiền mẹ".
Sao không yêu đời trở lại, bởi chị chỉ có thể sống một lần, hạnh phúc hay niềm vui không liên quan đến hôn nhân. Cuộc đời còn nhiều điều kỳ diệu. Chị tin cuộc sống của mình không đến nỗi quá tệ vì thiếu đàn ông, mình còn công việc con cái và cả bản thân chị.
Và chị đóng sập lại những ngày tháng u ám của cuộc đời để bước về vùng sáng, để đi tìm tình yêuthương và giá trị đích thực.
Chị bước ra ngoài xã hội rộng lớn kia để giao tiếp, để làm việc, để cống hiến và được "sống" nhiều hơn nữa.
Thời gian đã làm cho con người trưởng thành nhưng YÊU THƯƠNG mới làm cho ta trân trọng những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Hơn 30 tuổ.i, chị nhìn ra người đàn ông nào là chân thành. Hơn 30 tuổ.i chị biết yêu thôi chưa đủ, mà phải yêu thương mới là chất kết dính cho một cuộc hôn nhân bền vững.
Chị đủ nhạy cảm để biết Hân sẽ nói gì trong quán cà phê quen thuộc của chị, anh và cu Bin, chỉ khác hôm nay chỉ còn thế giới hai người. Nghe trong lòng như câu thơ: "Tháng giêng ngày mỏng quá, nỗi buồn như cũ rồi". Cơn mưa lạnh buốt từ năm trước vẫn chưa tạnh nhưng chị không còn bị ướt nữa vì chị đã có Hân - người tình nguyện che ô đưa chị đi qua mưa nắng của phần đời còn lại.
Rồi hạnh phúc ấm áp sẽ đến với chị.
Theo VNE
Rồi hạnh phúc ấm áp sẽ đến với chị Hơn 30 tuổ.i chị biết yêu thôi chưa đủ, mà phải yêu thương mới là chất kết dính cho một cuộc hôn nhân bền vững. Chị nhìn ra ngoài trời, mấy hôm nay trời mưa dầm dề, u ám đến mức nếu ai đó đang buồn bực rất dễ nảy sinh ý định t.ự t.ử. Chị chợt nhớ cái đêm định mệnh cách...