Hãy cho anh làm chồng em, dù chỉ một ngày
Anh cần em như những điều đơn giản nhất cần có nhau và anh thấy cuộc sống thật vô nghĩa nếu không có em.
Khi viết những dòng chữ này, anh cảm thấy có lỗi với em rất nhiều, anh chỉ ước gì thời gian quay ngược lại, dù điều ước ấy không bao giờ thành hiện thực. Anh đã sai rồi khi để chúng ta xa nhau quá nhiều, bây giờ trời đã quá khuya, anh không ngủ được, em có chắc rằng mình ngủ ngon khi anh đang ngồi bên cạnh và nhìn em ngủ không? Vậy thì tại sao em không tỉnh dậy trò chuyện với anh, em đã ngủ hai ngày rồi, em đã ngủ quá lâu rồi, em có biết không? Anh xin em hãy tỉnh dậy và mở mắt nhìn anh một lần, có được không?
Em ơi, anh đã về rồi, tại sao em không ra sân bay đón anh như bao lần khác? Hãy tỉnh dậy đọc lá thư của anh đây. Đã hai ngày rồi, những bài báo đăng trong mục này không có lời bình luận và “like” của em. Em hãy dậy mà tự đọc các bài viết trong mục mà em thích nhất của báo Ngoisao.net. Anh sẽ không muốn đọc cho em nghe nữa, anh đã biết tại sao em lại thích đọc những bài báo này, vì em cũng hy vọng một ngày nào đó sẽ nhận một lời câu hôn từ anh, giống như những bài viết này, có phải không người vợ bé nhỏ của anh? Em phải nhanh chóng phục hồi sức khỏe, để nhận lời cầu hôn của anh.
Bây giờ anh ngồi đây và cảm thấy nhớ em rất nhiều. Anh nhớ em cho dù đang ngồi bên cạnh em, nhưng anh vẫn nhớ nhất là giọng nói của em. Đêm đã khuya, chỉ còn nghe tiếng đồng hồ tích tắc, tiếng xào xạc quét rác bên ngoài của các cô chú lao công, nhưng em có biết còn một tiếng âm thanh khác rất đặc biệt mà chỉ có anh và em nghe thấy. Em có nghe thấy bụng anh đang rất cồn cào, vì cũng gần như hai ngày nay anh không thể ăn gì cả, chắc là bụng của anh lại nhớ những món ăn do em nấu. Tuy hôm nay báo Ngôi Sao có rất nhiều bài viết hay, nhưng anh sẽ không đọc cho em nghe, mà anh sẽ kể lại những kỷ niệm không bao giờ anh quên từ khi gặp em trong suốt sáu năm qua.
Ảnh minh họa: Chris Lim.
Anh là một người rất kém tiếng Anh. Anh đã đăng linh tinh một cái tin cần tìm người dạy tiếng Anh tại nhà với tiền lương khá rẻ 500.000 đồng một tháng, tuần 3 buổi. Anh không ngờ em cũng tìm đến nhà và dạy cho anh. Vậy là em trở thành cô giáo bất đắc dĩ của anh. Giọng nói của em lần đầu đã cuốn hút anh, nhưng khi học, cô giáo này nghiêm khắc hơn anh nghĩ, nhờ đó tiếng Anh của anh cũng khá hơn.
Anh đã ngỏ lời yêu em, thế nhưng em lại đặt cho anh một thử thách, nếu anh thi Toeic được 600 điểm, em sẽ chính thức hẹn hò với anh. Cuối cùng anh đã chiến thắng. Còn nhớ, một lần anh đã sai khi trách lầm em, em giận không chịu gặp mặt anh, anh đứng dưới cơn mưa tầm tã mong em tha lỗi cho anh. Nụ hồng hôm đó dường như mệt mỏi hơn cả anh, khi anh quay lưng ra về thì thấy em cũng đứng đó dầm mưa cùng anh và nói anh là người ngốc nhất trên thế gian này.
Em còn nhớ không, một lần ở công viên, anh trổ tài múa võ cho em xem. Em có biết tại sao hôm đó anh mượn áo khoác của em và bắt em phải chở anh về nhà ngay không? Vì động tác xoạc chân khiến chiếc quần của anh phát ra một âm thanh kỳ lạ.
Anh vẫn còn nhớ lần đầu tiên anh vào bếp nấu cho em ăn, anh đã chuẩn bị rất nhều thứ, nhưng cuối cùng lại dọn lên hai tô mì gói, và em nói với anh: “Đây là tô mì gói ngon nhất mà em từng ăn”. Ngày anh tốt nghiệp cũng là ngày em bị tai nạn trên đường đến dự ngày vui của anh, vừa nghe tin anh tức tốc chạy đến bệnh viện, cũng may em không sao. Điều làm anh nhớ nhất là em lấy từ trong áo khoác của mình một chiếc móc khóa có gắn hình của anh và em, em nói: “Rất may nó không bị mất”.
Video đang HOT
Cái ngày cùng em về thăm quê, anh cảm thấy chưa bao giờ vui như thế. Anh chưa bao giờ đi cầu khỉ, thế mà em bắt anh phải đi lại, rốt cuộc là người anh ướt như chuột lột và em cũng thế. Anh lại càng không biết chèo thuyền nhưng cũng muốn thử. Không hiểu sao anh chèo mãi mà chiếc thuyền chỉ xoay vòng vòng, không sao tiến về phía trước được, không chỉ có em cười anh mà cả một lũ trẻ đang bơi gần đó cũng cười anh. Sau đó anh phải nhường tay chèo lại cho một cậu bé để chúng mình ngắm sông Vàm Cỏ trước khi hoàng hôn xuống.
Buổi chiều hôm ấy nhà em tát ao bắt cá, thế là anh cũng xung phong xuống bắt giúp mọi người. Anh không bắt được một con cá nào, dù khắp người lấm bùn. Anh nhớ hôm đó nhà em đầy ắp trẻ con, không hiểu sao chúng nhìn anh với ánh mắt hiếu kỳ như vậy, thế là để xua tan những ánh mắt đó, anh mời tất cả bọn trẻ ăn cơm chung. Rất lâu rồi từ khi bà mất, anh không được anh cơm cháy, lúc ấy anh cảm thấy như chúng mình là vợ chồng, những đứa trẻ ấy là những đứa con của chúng ta. Tất cả món ăn hôm đó điều được chế biến từ cá, canh chua có lóc, cá kho tộ, cá nướng trui, và rau muống luộc, nhắc đến bụng anh lại kêu lớn hơn rồi đây, anh thấy nhớ những cảm giác ấy quá.
Chỉ có năm ngày ở đó, vậy mà anh thấy dường như nó đã trở thành quê hương thứ hai của anh rồi. Có lẽ vì “Khi ta ở chỉ là nơi đất ở, khi ta đi đất đã hóa tâm hồn”. Em có biết, chính em mới là người đã hóa vào tâm hồn anh thật sự.
Có lần anh nói dối em rằng mình phải đi công tác xa một tháng. Đưa anh ra sân bay mà em buồn như chưa từng được buồn. Nhưng em không ngờ sau ba ngày anh đã về kịp sinh nhật của em. Em cũng không biết rằng anh đã lên kế hoạch tổ chức sinh nhật cho em. Để chuẩn bị quà cho em, anh phải lang thang khắp siêu thị điện máy để mua một cái thùng giấy to, anh huy động tất cả bạn bè chung vui. Thay vì cắt bánh kem trước mới hát hò và ăn uống, thế nhưng em để đến lúc tàn tiệc mới cắt bánh, làm anh ở trong hộp quà gần như ngộp thở. Điều kinh khủng nhất là em bóc quà của tất cả mọi người, từ nhỏ đến lớn. Anh phải nhờ thằng bạn khoét một lỗ nhỏ cho dể thở hơn. Khi bóc món quà, em không ngờ anh ở trong đó, và xin lỗi anh tới tấp. Em đã khóc và không quên dành tặng cho anh một nụ hôn, đây là lần đâu tiên em dành cho anh. Anh hỏi em:
- Em đã ước gì vậy?
- Em ước… không nói cho anh nghe được, nhưng điều ước của em thành hiện thực một nửa khi em bóc món quà của anh ra đó.
- Vậy còn lại là gì?
- Bí mật! Nhưng em nghĩ nó sẽ thành hiện thực.
Từ khi gặp em, em đã cho anh biết kiên nhẫn, chờ đợi, biết khóc… nhưng anh chỉ xin em đừng cho anh biết cái cảm giác mất đi người mà anh yêu thương nhất. Em có biết tại sao khi ăn cơm, người ta phải cần đến hai chiếc đũa, đi hai chiếc giày? Vì chúng mãi mãi là một đôi không thể nào tách rời, nếu thiếu một trong hai thì cái còn lại trở nên vô nghĩa. Em có biết anh cần em như những điều đơn giản nhất cần có nhau, và anh cũng cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa nếu không có em. Chúng mình sẽ mãi mãi là một đôi không thể tách rời, phải không em?
Trời sắp sáng rồi, có quá nhiều thứ em còn chưa làm đó, và cũng rất nhiều câu hỏi của anh em chưa trả lời. Anh xin em hãy mở mắt nhìn anh một lần, đừng tàn nhẫn với anh như thế, anh không muốn em chỉ tồn tại trong những kỷ niệm vừa qua, đoạn đường còn lại dài lắm, anh không thể thiếu bóng em, hỡi người anh yêu. Hãy cho anh được nắm tay em vào nhà thờ làm lễ cưới và được làm chồng của em dù chỉ là một ngày duy nhất thì cũng là điều hạnh phúc nhất trên thế gian dành cho anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy chờ anh, 'cô nàng thất tình'
Ở với nhau cùng dãy trọ đã gần 4 năm nay, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô về muộn và trong trạng thái như thế. Càng bất ngờ hơn khi thấy những tiếng nấc cứ nghẹn ngào phát ra từ cô bé. Cô bé đang khóc.
"Ngày mai em sẽ chuyển xóm và đem hết những kỉ niệm về anh cất vào một ngăn của quá khứ..." (ảnh minh họa).
Những ngày nghỉ lễ, 12h đêm, có tiếng mở khóa cửa và tiếp sau đó là những bước chân nặng nề, xiêu vẹo. Cô bé phòng bên vừa về. Nhưng... hình như cô đang say.
Phòng trọ của tôi ở tầng một, cô bé ở tầng hai, cái phòng mà cứ về khuya lại ồn ào bởi tiếng cười đùa, tiếng lạch cạch xoong chảo nấu mì tôm. Tôi không ưa những con người ở phòng của cô bé chỉ vì lý do đó, mặc dù họ hay cười và sống rất hòa đồng. Không còn ai ở lại trong phòng, xóm trọ cũng về hết. Thấy cô bé bước những bước chân không vững và như muốn ngã khi bước lên cầu thang, tôi chạy vội tới để đỡ cô bé.
Cô bé không có phản ứng gì vì men rượu dường như khiến cô chỉ muốn đổ nhào. Tôi bối rối khi thấy cô bé gục vào mình, cả cơ thể mềm nhũn. Không thấy khóa cửa phòng của cô bé, tôi đưa cô vào nghỉ tạm ở phòng mình. Còn mình thức suốt đêm đó, chong đèn học với một mớ tài liệu chuẩn bị cho khóa luận.
Cô bé không còn khóc và chìm trong giấc ngủ. Tên mọt sách như tôi chỉ biết thỉnh thoảng liếc nhìn cô bé ngủ và luống cuống khi thấy cô bé trở mình hay thỉnh thoảng gọi tên ai đó kèm theo những lời thảng thốt như van xin trong giấc mơ.
10 sáng, tôi lên trường về, cửa phòng được khóa bên ngoài, cẩn thận, kèm theo lời nhắn được ghi trên giấy nhớ dán ngay trên cánh cửa: "Khi nào về, anh lên phòng em lấy chìa khóa nhé. Hôm nay em ở nhà cả ngày"!
Tôi bước lên tầng hai, cánh cửa phòng cô bé khép hờ. Tôi giơ tay định gõ cửa thì cô bé mở cửa bước ra. Chùm chìa khóa sẵn trên tay cô bé và được đặt vào lòng bàn tay tôi nghe rõ tiếng leng keng: "Trả lại anh này. Cảm ơn anh!".
Cô bé mỉm cười và mời tôi vào nhà. Chưa bao giờ đặt mình trong hoàn cảnh như thế, tôi bối rối chào cô bé rồi bước vội về phòng mình để lại phía sau cái mắm môi cười tủm của cô bé.
Về tới phòng, đặt mình lên giường, hình dung cô bé nằm cuộn mình trong chăn, thỉnh thoảng cựa mình trong giấc ngủ rồi ánh mắt và nụ cười buồn khi nãy của cô bé cứ choáng ngợp tâm trí tôi. Cô bé đang có chuyện bụồn? Tôi tự nhủ lòng: "Kệ đi, chuyện của họ mà".
Tôi úp mặt vào trong tường và ngủ. Bỗng, tiếng chuông tin nhắn điện thoại vang lên khiến tôi giật mình. Tin nhắn của cô bé. "Anh à, cho em xin lỗi chuyện hôm qua. Không biết em có nói gì trong giấc ngủ không?", rồi "Mọi người về hết rồi. Em không biết nói chuyện với ai. Em nhắn tin nói chuyện với anh nhé! Em đang rất buồn".
Những tin nhắn giữa tôi và cô bé cứ thế được gửi đi và nhận về. Thắc mắc của tôi đã tìm được giải đáp. Cô bé vừa chia tay mối tình đầu sau 4 năm gắn bó. Từng kỉ niệm của cô bé bỗng chốc vỡ òa sau những tâm sự ấy, tôi cảm nhận được cả những giọt nước mắt đang mặn đắng trên đầu môi cô.
Và tôi... Tôi thấy mình như chính là người vừa phụ tình cô bé và muốn được chạy lại để bù đắp những tổn thương ấy trong cô. Trái tim của một tên mọt sách như tôi đã bắt đầu biết thổn thức và đập những nhịp đập yêu thương. Phải chăng tôi bắt đầu rung động.
Sau ngày hôm đó, tôi và cô bé vẫn nhắn tin qua lại với nhau. Tôi không ghét những tiếng lạch cạch bát đũa vào ban đêm vang ra ở phòng cô bé mà lại mong hơn những tiếng cười của cô bé vang lên vào mỗi buổi chiều muộn, dẫu biết tiếng cười ấy giờ mang nặng những ưu tư. Tôi bắt đầu muốn được hẹn hò cùng cô bé. Lần thứ nhất, thứ hai và nhiều lần tôi rủ cô bé đi chơi nhưng cô bé đều từ chối với lý do mình đang bận học.
Gục mặt xuống bàn, tôi hạ quyết tâm không được bỏ cuộc vì tôi hiểu trái tim của cô bé đang bị tổn thương, để nó lành lại cần có thời gian. Tôi vẫn nhắn tin cho cô bé, nhưng không vồn vã rủ đi chơi mà chỉ đơn thuần là những sự quan tâm.
Và con tim tôi lại thổn thức khi chính cô bé là người đặt vấn đề rủ mình đi chơi. Với tôi đó là cơ hội nhưng cũng là thách thức vì... tôi hạ quyết tâm sẽ chớp lấy dịp này để nói tiếng "yêu" với cô bé, điều mà từ trước tới nay tôi chưa làm với bất kì cô gái nào.
Trả lại bó hoa tôi tặng, đôi mắt cô bé vô hồn nhìn tôi: "Em biết tình cảm của anh dành cho em nhưng em không thấy được sự chân thành trong đó, có thể do con tim em bị tổn thương nhiều quá và khó lành lại được. Em xin lỗi. Ngày mai em sẽ chuyển xóm và đem hết những kỉ niệm về anh cất vào một ngăn của quá khứ..."
Tôi không nói gì và cả buổi tối hôm đó tôi im lặng đứng bên cạnh cô bé. Nhưng cô bé à, "anh sẽ kiên nhẫn chờ đợi vì anh hiểu, tình yêu không thể bỗng nhiên mà có, càng không thể bỗng chốc tiêu tan".
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy chờ anh: "Cô nàng thất tình" Ở với nhau cùng dãy trọ đã gần 4 năm nay, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô về muộn và trong trạng thái như thế. Càng bất ngờ hơn khi thấy những tiếng nấc cứ nghẹn ngào phát ra từ cô bé. Cô bé đang khóc. Những ngày nghỉ lễ, 12h đêm, có tiếng mở khóa cửa và tiếp sau đó...