Hãy chỉ là mẹ tốt
Những năm qua, chồng tôi hoàn toàn không cho tôi cơ hội chuộc lỗi. Dù tôi tin mình luôn là người mẹ tốt, nhưng không bao giờ có thể là người vợ tốt của anh ấy nữa.
Hạnh Dung thân mến,
Tôi đã phải phân vân, cân nhắc rất nhiều trước khi đến tìm gặp người thứ ba – cô tình nhân của chồng tôi.
Vợ chồng tôi cưới nhau đã 15 năm. Giờ đây, con gái đầu của tôi được 13 tuổi. Cháu thứ hai cũng 10 tuổi. Cuộc sống của chúng tôi bình yên vì chồng tôi là người có tính khí ôn hòa, nhẹ nhàng. Anh có chức vụ khá cao, thu nhập rất tốt và là người chồng, người cha trách nhiệm.
Ảnh minh họa
Gia đình chúng tôi từng yên ổn, hạnh phúc. Nhưng cách đây 8 năm, tôi có một lần lầm lỡ khi qua lại với người yêu thời thanh xuân. Ngày xưa, chúng tôi xa nhau vì anh đi vượt biên bất ngờ. Bao năm nơi xứ người, anh vẫn không quên tôi, nên khi về Sài Gòn anh tìm tôi, nói rằng anh rất ân hận. Tôi và người yêu cũ đã gặp nhau vài lần trong khách sạn của anh tại Sài Gòn.
Chồng tôi, không rõ bằng cách nào mà đến được khách sạn ấy, anh để lại danh thiếp cho nhân viên lễ tân, nhờ họ chuyển cho tôi. Khi tôi về nhà, muốn xin lỗi thì anh không chấp nhận, chỉ nói gọn lỏn: “Cô hãy cố làm mẹ cho thật tốt”. Từ đó tới nay, chồng tôi trở nên lạnh lùng. Ngay cả khi gần gũi vợ chồng, anh cũng thể hiện rằng đó chỉ là những khoảnh khắc cần thiết về sinh lý.
Gần 3 năm nay, anh dọn sang phòng khác ngủ, lấy cớ đang làm luận án tiến sĩ. Tôi không ngờ rằng bắt đầu từ lúc đó, anh quyết định gắn bó với người con gái khác. Cô ấy trẻ lắm, mới 32 tuổi, du học Mỹ về, đẹp, thông minh và cá tính.
Video đang HOT
Tôi phải thừa nhận là cô ấy hơn tôi tất cả. Cô ấy rất bình tĩnh, thản nhiên cho biết, cô ấy quyết định hy sinh tuổi xuân cho chồng tôi. Bởi vì anh đã nói anh không thể ly hôn, anh thương các con. Cô ấy nói với tôi: “Chị không xứng đáng có anh ấy”. Tôi không biết phải trả lời cô ấy thế nào. Bởi những năm qua, chồng tôi hoàn toàn không cho tôi cơ hội chuộc lỗi. Dù tôi tin mình luôn là người mẹ tốt, nhưng không bao giờ có thể là người vợ tốt của anh ấy nữa.
Tôi có lòng tự trọng của mình nên đã nói với cả hai rằng, tôi đồng ý ly hôn. Nhưng anh nhìn tôi đầy vẻ khinh rẻ: “Tôi đã nói từ 8 năm trước mà cô không hiểu hay sao: hãy làm người mẹ tốt”.
Chị Hạnh Dung ơi, tôi phải làm gì đây?
Mỹ Lệ (Q.7, TP.HCM)
Chị Mỹ Lệ thân mến,
Chuyện xảy ra cách đây 8 năm quả là đáng tiếc. Vì nó mà chị đánh mất tình yêu của chồng, đánh mất hạnh phúc. Chị cũng không thể trách anh ấy, vì đàn bà có thể tha thứ cho sự phản bội của chồng, nhưng đàn ông rất khó tha thứ cho sự phản bội của vợ. Nhưng đến giờ này nói những điều như vậy có lẽ cũng thừa. Quan trọng là làm gì lúc này.
Hạnh Dung nghĩ là bao nhiêu năm qua chị chịu sự ghẻ lạnh của chồng đã là quá đủ. Giờ đây, chị nên làm điều gì đó tốt nhất cho mình và các con chứ không phải theo ý anh ấy nữa. Nếu đầy đủ tự tin và mạnh mẽ, chị cứ đơn phương ly hôn, để được sống nhẹ nhàng và bình an, để có cơ hội tìm cho mình một hạnh phúc mới. Cha mẹ ly hôn không hẳn lúc nào cũng khiến con cái bất hạnh, nếu biết tìm ra giải pháp chia tay nhẹ nhàng, văn hóa. Nếu được chuẩn bị tinh thần tốt, các con của chị cũng có thể vượt qua được những cú sốc tâm lý. Bởi bây giờ hay sau này thì những cú sốc đó cũng sẽ đến mà thôi. Biết đâu chừng khi biết rằng anh chị chỉ là sống giả vờ nhiều năm qua, các cháu còn đau khổ nhiều hơn.
Tuy nhiên, nếu chị vẫn cứ luôn cảm thấy mình có lỗi và chấp nhận cuộc sống như 8 năm qua để ít nhất là mang đến vẻ ngoài bình yên cho các con thì chị cũng có thể cố gắng thêm chút nữa, chờ cho các con lớn và đủ tầm hiểu biết, đủ khả năng chịu đựng. Dù vậy, lòng ghen tuông, cay đắng, hận thù có thể sẽ xuất hiện và đầu độc cuộc sống của chị. Hãy chấm dứt mọi sự chịu đựng nếu chị thấy bóng dáng của chúng chị nhé!
Chúc chị can đảm và mạnh mẽ.
Hạnh Dung
Theo phunuonline.com.vn
Phụ nữ sau khi kết hôn đừng chỉ làm mẹ tốt mà còn cần làm một người vợ tốt
Mọi người thường nói phụ nữ sau khi kết hôn sẽ phải dựa hết cả vào người chồng nhưng ý kiến đó chỉ là những nhận xét chủ quan.
Gia đình cô thuộc vào dạng bình thường không giàu có nhưng cũng đủ để nuôi cô đến lúc lấy chồng. Mẹ cô vẫn thường bảo cố mà tìm ai đó gia đình có điều kiện một chút để sau này còn được nhờ vả, nhưng cô chỉ cười vì cô chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào người khác. Ngay cả khi kết hôn cô vẫn muốn mình có thể độc lập về tài chính.
Cô gặp anh khi vừa đón sinh nhật 25 tuổi một năm sau đó hai người quyết định kết hôn. Anh yêu thương và chiều chuộng cô hết mức, cũng chẳng bao giờ để cô phải lo lắng bất cứ chuyện gì. Anh không phải người đầu tiên cô yêu nhưng cô mong rằng anh sẽ là người cuối cùng để bên cô đến cuối đời.
Khi cô mang thai đứa con đầu tiên vì ốm nghén nặng nên anh không cho cô đi làm tiếp. Mặc dù cô đã cố thuyết phục nhưng cũng không thể thay đổi được quyết định của anh, anh hứa sau khi cô sinh con sẽ để cô tiếp tục tìm việc vì thế cô mới yên tâm để nghỉ. Những ngày ở nhà cô vô cùng chán nản, cả ngày chỉ đi ra đi vào gọi đến bạn thân thì ai cũng đi làm nên chẳng đến chơi cùng cô được.
Đứa bạn ngày nào cũng phải nghe cô ca thán liền trêu: "Bây giờ người đang không tự chủ về kinh tế là mày đấy, có nhớ từng nói gì với bọn tao không phụ nữ cần phải tự chủ về kinh tế mà". Cô nghe xong không biết nên khóc hay nên cười nhưng đúng là bây giờ cô đang phải ở nhà và để chồng nuôi.
Suốt thời gian ở nhà bố mẹ vẫn thường gửi tiền cho cô để mua sắm các thứ, dù cô đã bảo không cần nhưng mẹ biết cô ở nhà nên cũng không có thêm thu nhập gì. Chưa khi nào cô cảm thấy mình lại giống như thời chưa có chồng đến vậy vì bố mẹ lại đang phải nuôi cô.
Ngày gần sinh cô mới bắt đầu đi sắm nốt đồ cho con, mặc dù toàn là đồ của trẻ nhỏ nhưng đúng là rất đắt, số tiền bố mẹ cho trong mấy tháng cô cũng đã dùng hết. Cuối cùng cũng đến ngày sinh, cô mong chờ hơn bất cứ ai vì cô rất muốn được gặp con và cũng để đi làm lại nữa.
Nhưng đúng là khi có thêm một thành viên trong gia đình thì mọi chuyện đã không còn đơn giản như trước. Cả ngày cô quanh quẩn quanh đứa bé cũng hết thời gian, dần dần cô cũng quên luôn ước mơ đi làm trở lại.
Anh vẫn luôn yêu thương, chăm sóc hai mẹ con cô như vậy. Từ ngày có con anh cũng về sớm hơn chứ không để cô ăn cơm một mình nhưng cô nhận ra mỗi đêm anh lại thức muộn hơn. Anh nhận thêm việc về nhà làm, nhìn anh như vậy cô chợt nhớ ra mình đã nghỉ ngơi quá lâu nhưng khi cô ngỏ ý muốn đi làm lại anh vẫn không đồng ý, bảo cô cứ ở nhà đến khi lúc con cứng cáp rồi tính sau.
Hôm đó anh đi làm về trên mặt hiện rõ sự mệt mỏi, cũng là lần đầu tiên anh cáu gắt khi nghe thấy con khóc. Cô cũng chỉ nói với anh nhẹ nhàng con đang ốm nên nó mới khóc, vậy mà anh lại cáu với cả cô không biết vô tình hay cố ý nhưng anh liền to tiếng: "Em chỉ có mỗi việc ở nhà chăm con mà cũng để nó ốm, anh đi làm cả ngày đủ mệt rồi về nhà lại còn phải đau đầu thế này nữa".
Cô không nói được gì liền bế con sang phòng khác, đúng là giờ cô có muốn kêu cũng chẳng được vì cô không đi làm và thời gian qua cô đều lấy tiền của anh để chi tiêu, nhưng cô cũng không ngờ mọi chuyện sẽ lại thành thế này. Đêm hôm đó khi cô và con đang ngủ thì có tiếng mở cửa, cô vẫn giả vờ như không biết. Tiếng bước chân của anh nhẹ nhàng tiến tới gần cô, anh vuốt nhẹ mái tóc cô rồi nói xin lỗi.
Cô không hề trách anh mà tự trách mình nhiều hơn vì đã để anh phải gánh vác nhiều việc như vậy. Cô sẽ đi làm trở lại, sẽ cùng anh san sẻ những khó khăn và mệt mỏi, cô đã làm một người mẹ tốt và giờ cô cũng nên trở thành một người vợ tốt.
Theo ilike.vn
Không thể ngờ đây chính là lý do khiến mọi phụ nữ thay đổi sau khi kết hôn Trước khi kết hôn, phụ nữ không phải thỏa hiệp hoặc điều chỉnh bất kỳ điều gì. Nhưng hôn nhân lại khiến họ thay đổi những điều dưới đây. Phụ nữ bắt đầu thỏa hiệp Sau khi kết hôn, phụ nữ phải gánh vác trách nhiệm. Họ có xu hướng tự điều chỉnh và thỏa hiệp với bạn đời. Họ cho rằng sự...