Hãy chỉ kết hôn khi tình yêu đã “chín”
Thời gian hay tuổi xuân chẳng chờ đợi một ai, nhưng không có nghĩa là vì thế mà em phải vội vàng kết hôn với một người khi mà thậm chí tình yêu còn chưa kịp “ươm hương”.
ảnh minh họa
Cô em gái kể tôi nghe về ngã ba đường nơi em đang đứng, nhân tiện hỏi tôi xem nên quyết định đi về hướng nào. Chuyện là, em và người yêu cùng tuổi, ra trường được hai năm và yêu nhau đã được hơn 4 năm. Em tôi chắc chắn muốn cưới anh người yêu làm chồng, nhưng sốt ruột vì mãi không thấy dấu hiệu gì từ đối phương nên đành phải hạ mình ướm hỏi “Liệu cuối năm nay mình cưới nhau được không anh?”. Anh người yêu thì dửng dưng, chỉ cho biết mình muốn có sự nghiệp riêng rồi mới tính đến chuyện gia đình và không hề chắc chắn được sẽ lấy em tôi.
Trong khi em tự hào giới thiệu bạn trai với gia đình mình thì anh chàng vẫn không có ý định làm điều tương tự. Trong khi em thường khoe trên Facebook những hình ảnh ngọt ngào, lãng mạn của cả hai người thì bên trang cá nhân của chàng trai vẫn im ắng như vốn từng. Nghĩa là, trong khi em muốn để cả thế giới biết được rằng em đang rất hạnh phúc bên cạnh người ấy thì người ấy thậm chí còn không hề thể hiện lấy một chút hưởng ứng, hay vui mừng nào cả.
Em hỏi tôi nên làm thế nào để tiến đến hôn nhân với người ấy, hay nên làm gì để có thể ràng buộc được người em yêu bằng một đám cưới trong vài ba tháng tới.
Tôi thấy thật lạ, vì chừng ấy dửng dưng vẫn chưa đủ để em nhận ra, rằng bao lâu nay chỉ có một mình em cố gắng cho mối quan hệ này, nhưng quyền quyết định nên duyên được hay không lại không nằm trong tay em. Em cũng quên là, đã bao nhiêu tuổi xuân, sắc đẹp, sự thông minh và cả những “vệ tinh” xung quanh dần rơi rụng theo những năm tháng em lãng quên mình trong tình yêu một chiều như thế.
Video đang HOT
Tôi không muốn phân trần nhiều để em nghe, chỉ muốn kể cho em nghe câu chuyện của Phương, cô bạn tôi quen. Phương là một cô gái sắc sảo nhưng đến tuổi lập gia đình mà danh tính của chú rể vẫn đang bỏ ngỏ. Vì dù có Minh là người yêu làm cùng cơ quan, đã quen nhau được ba năm, nhưng Phương chưa lúc nào nghe Minh nhắc đến chuyện cưới xin. Hai người chỉ cặp kè với nhau trong một mối quan hệ không rõ ràng, năm này qua năm khác. Chuyện bất ngờ xảy ra khi Phương phát hiện Minh đang qua lại với một cô gái trẻ hơn cô và hai người này đã tính đến chuyện kết hôn. Phương nén nỗi đau lại, nghĩ kế buộc chặt lấy Minh vì không muốn mất anh. Cô cho Minh hay, rằng cô sẽ không sống được nếu không có Minh và tìm cách tự tử nhiều lần để tạo áp lực với Minh. Là một người cả nể, lại không quyết đoán, nên Minh chọn cách ở lại bên cạnh Phương và hai người đã nên duyên vợ chồng. Nhưng những năm tháng sau đấy thực sự trôi qua rất nặng nề, chậm chạp với cả hai người. Sự tự nhiên trong giao tiếp không còn, tình yêu cũng chỉ nhàn nhạt giữa trách nhiệm, sự thương hại và những vẩn vơ ngoài luồng của Minh khiến Phương nhiều lần như muốn hóa điên. Cuối cùng, khi không thể chịu được cảnh đồng sàng dị mộng nữa, cô chọn cách ly thân. Hai người hiện vẫn đang ở riêng, cố gắng tìm hiểu nhau lại từ đầu và một khi không thể nắm bắt được cơ hội thứ hai này, họ sẽ tính đến chuyện ly hôn.
Chuyện của em tôi và chuyện của Phương không giống nhau trong mỗi tình tiết, nhưng có thể sẽ giống nhau ở cái kết nếu như em tôi cũng cố gắng tìm đủ mọi cách để được làm đám cưới với một người không yêu mình. Vì người ấy không yêu em đủ nhiều, hay đủ để xác định em là một nửa không thể thiếu trong tương lai. Bằng chứng là người ấy không hề ngỏ lời tính chuyện mai này cùng với em, làm lơ khi em nhắc đến chuyện cưới xin, không giới thiệu về em cho gia đình được biết hay chắc chắn có lấy em hay không, trong khi mối quan hệ của hai người đã kéo dài hơn bốn năm.
Thực tình, trong những trường hợp thông thường, người ta chỉ nói đến chuyện kết hôn khi tình yêu đã đến độ “chín”. (Tôi đang chỉ muốn nhắc đến những trường hợp thuận theo lẽ tự nhiên và không có những lý do bất đắc dĩ nào khác khiến người trong cuộc phải buông tay, bước đến một đám cưới trong tâm thế “thôi thì cứ kệ đời”).
Tôi không có ý khuyên em tôi hãy chia tay với người ấy, mà chỉ muốn nhắn với em rằng chỉ kết hôn khi tình yêu đã “chín”. Tôi sợ em sẽ dành thời gian để ép hương một tình yêu, buộc người ta phải cưới mình để rồi đánh đổi lấy một tương lai rất vô định.
Nghĩa là, em chỉ nên tiếp tục mối quan hệ một khi tin rằng em vẫn có thể làm cho người ấy yêu mình thêm nhiều, đủ để kết hôn và hai người sẽ hạnh phúc trong tương lai. Nhưng trong trường hợp ngược lại, khi em không có niềm tin như thế thì phải sáng suốt để buông bỏ vào ngay lúc này. Dù việc từ bỏ này sẽ chẳng dễ dàng với em, nhưng thà em quyết đoán như thế còn hơn là cố gắng níu kéo để không được gì cả. Em vẫn còn thời gian, còn cơ hội để mở lòng ra với những người thương em thực lòng và chọn lựa được một bờ vai vững chắc cho em dựa vào.
Tôi tin, hạnh phúc vẫn ở phía trước đợi để đón em nếu em biết lựa chọn đúng con đường và không ngừng bước về phía nó.
Theo VNE
Bố vợ giúp con rể giải tỏa nhu cầu sex
Tôi choàng tỉnh vì có ai đó chạm vào mình. Bố bảo hiểu tôi xa vợ lâu, muốn giúp tôi 'giải toả' những bức xúc về tâm sinh lý.
Tôi cưới vợ cách đây 5 năm. Hơn một năm sau chúng tôi có con - một bé trai bụ bẫm và kháu khỉnh. Lần đó, vợ tôi về nhà ông bà ngoại để sinh em bé. Tôi vì bận công việc và nhà cửa riêng nên chỉ có mặt trong ngày vợ sinh, thỉnh thoảng ghé về thăm vợ con và gia đình. Tôi đã cố gắng để có được một tuần phép, tranh thủ về chăm sóc vợ con, đồng thời cũng có dịp để vui với gia đình bên vợ.
Ảnh minh họa: LM
Tối hôm ấy, khi mọi việc cho gia đình bé nhỏ của tôi đã hoàn thành, tôi cũng chìm vào giấc ngủ một cách nhẹ nhàng, mãn nguyện. Nửa đêm, choàng tỉnh giấc vì một cảm giác rất lạ, hình như có ai đó đang chạm vào tôi, hơn thế nữa một cái ôm thật chặt, một cái hôn thật vội trong hơi thở gấp và... sau thoáng giây ngỡ ngàng, tôi nhận ra đó là bố vợ. Chúng tôi phải ngủ chung giường vì theo "luật" của nhà vợ, không được phép ngủ chung với vợ khi cô ấy mới sinh. Bố vợ ra ám hiệu bảo tôi im lặng, bảo rằng hiểu tôi xa vợ lâu, muốn giúp tôi "giải toả" những bức xúc về tâm lý và sinh lý. Tôi chẳng biết nói gì với bố trong lúc đó, có ý chờ nghe bố giải thích thêm một cách cụ thể, rõ ràng hơn.
Bố bảo yêu quý tôi nhiều lắm, có thể bằng hoặc hơn những người con ruột của bố. Đó là lần đầu tiên tôi có cảm nhận điều gì đó hơi khác thường từ ba nhưng thật thân thương, chân thật và trân trọng lắm. Tôi cũng không muốn làm ầm lên ngay lúc này, vả lại cũng tự nhủ rằng mình nên cố gắng để bố không cảm thấy xấu hổ hơn nữa với những gì đang xảy ra. Chuyện rồi cũng kết thúc sau đó, tôi đã được "giải quyết" nhưng lại rơi vào trạng thái hoang mang lắm, không biết rồi mọi việc có trở lại bình thường vào sáng hôm sau khi gặp ba cùng với mọi người? Như không có chuyện gì xảy ra các bạn ạ.
Đêm hôm sau cũng tương tự, mặc dù tôi đã dự tính trước và cũng nhỏ to giải thích, tâm sự cùng bố, quả thật, tôi hoàn toàn bất ngờ và "thương" bố vợ nhiều khi nghe nói bố biết là không nên và không hề mong muốn điều này xảy ra nhưng bố đã không kiềm chế được mình. Bố vợ đã sống trong cô đơn và thèm khát một cảm giác yêu thương trong cái vỏ bọc của một gia đình hạnh phúc trọn vẹn từ lâu lắm rồi. Tôi và bố vợ đã không ngủ nhiều trong đêm đó với bao nhiêu tâm sự. Bố vợ cũng thay con gái để "giúp" tôi theo như lời đã nói.
Thời gian nghỉ phép cũng hết, tôi trở về với bộn bề công việc, xa vợ con và gia đình, có một điều nữa vẫn luôn trong tâm trí rằng không biết tôi vì "thương" bố vợ nên muốn để bố thay con gái mình chiều tôi, hay vì sinh lý của tôi cũng có vấn đề? Những lần về thăm sau đó cũng một đôi lần tương tự diễn ra trong sự bí mật một cách hoàn hảo, mãi cho đến khi tôi được cấp phép ngủ với vợ sau sinh. Thú thật thỉnh thoảng khi bên vợ, tôi đã nghĩ và thương bố vợ lắm nhưng không thể làm khác hơn, mọi việc vẫn trôi đi êm đềm như vốn có.
Bố mẹ vợ cũng thỉnh thoảng ghé thăm chúng tôi, trớ trêu thay những lần đó vợ lại muốn ngủ với mẹ vài hôm, điều ấy đồng nghĩa với việc tôi và bố vợ chung nhau một phòng ngủ. Những lúc đó, bố không lấy lý do giúp tôi hay giúp con gái của bố nữa mà là mong muốn được tôi giúp. Bố bảo rồi tất cả sẽ đâu vào đấy, chúng ta vẫn vui vẻ, hạnh phúc trong một gia đình. Có lúc tôi đã nghĩ như thế thật vì cũng có thể thấu hiểu được tất cả những gì xảy ra mà bố đã và đang chịu đựng ở đời.
Điều tôi trăn trở, lo lắng ở đây là không biết có nên dừng lại việc "giúp" bố thỉnh thoảng như vậy? Nếu không giả sử một ngày nọ, tất cả những bí mật bị bật mí thì chắc cả tôi và bố vợ đều sống trong xấu hổ và kỳ thị lắm.
Theo VNE
Chồng say nắng nhưng tôi phải sửa chữa lỗi lầm 'Em phải coi trọng gia đình chồng hơn. Con gái lấy chồng là phải lo toan cho nhà chồng trước rồi mới đến nhà mình'. Tôi là tác giả bài viết: Anh ấy gọi tên 'gái' khi đang ôm tôi. Say nắng là chồng nhưng người phải sửa chữa, xin lỗi là tôi. Tối qua anh bảo: Em đã giận anh cả chục...